Sau khi ông Hứa khoẻ lại, Hứa Lạc Lạc cũng không trở lại quán Bar đó. Cô vẫn về làm cho bà chủ ở quán ăn.
Hôm nay cô về trễ, đi ngang cửa hàng quần áo nhỏ bên đường.
Trời đang cuối thu cũng bắt đầu se lạnh, Hứa Lạc Lạc bước vào đó, muốn mua chiếc áo khoác cho ba, nhưng số tiền không đủ, cô chỉ mua được đôi găng tay, cô sẽ để dành tiền mua chiếc áo khoác đó cho ba.
Trời tối lại lạnh hơn, Hứa Lạc Lạc bước trên đường, tay ôm đôi găng tay ấy vào lòng.
Trên con hẻm nhỏ dẫn vào nhà Hứa Lạc Lạc.
Đột nhiên trước mặt Hứa Lạc Lạc xuất hiện mấy người đàn ông, mặt mày dữ tợn, lại có hình xăm.
Hứa Lạc Lạc hoảng sợ vội quay người chạy đi, nhưng một trong đám người đó bắt được cô, đẩy cô vào góc hẻm lạnh tanh.
"Mấy người muốn gì? Tôi không có tiền, tôi không có gì đáng giá cả, làm ơn tha cho tôi." Hứa Lạc Lạc run rẩy nép vào góc tường, sợ đến nỗi nước mắt cũng tuôn ra.
"Ha, bọn anh không cần tiền!" Một người đàn ông lên tiếng: "Em chiều bọn anh một chút, bọn anh sẽ cho em đi." Họ cười man rợ.
Người đàn ông khác lại lên tiếng: "Em gái này nhìn rất non đấy, em không cần sợ, bọn này sẽ dịu dàng với em gái mà."
"Đừng mà, thả tôi đi đi..." Hứa Lạc Lạc run rẩy mà hoảng sợ.
Cô ngồi co ro trong góc tường, không còn lui được nữa, miệng không ngừng van xin bọn người đó.
Một bàn tay nâng cằm cô lên, Hứa Lạc Lạc lại càng thêm hoảng, một bàn tay khác lại xé rách một góc áo của cô, lộ ra làn da trắng mịn.
"Cứu tôi với, đừng đụng vào tôi, thả tôi ra." Hứa Lạc Lạc không thể chống lại bọn họ, chỉ có thể kêu cứu.
Đột nhiên một ánh sáng chói mắt rọi vào phía Hứa Lạc Lạc.
Đám người xấu vội quay đầu lại nhìn: "Là ai dám phá hỏng chuyện tốt của bọn này?"
Nói xong mới giật mình nhìn lại, không chỉ có một chiếc xe, mà tới năm chiếc xe nối đuôi nhau, mười mấy người mặc đồng phục màu đen bước xuống.
Theo sau là một người thân hình cao lớn.
Là Bạch Hạo Thiên.
Hắn bước tới, nhìn thấy Hứa Lạc Lạc ngồi co ro nép vào góc tường, một góc áo bị xé rách, nhưng hai tay lại đang ôm vật gì đó, hai tay hắn xiết chặt thành nắm đấm.
"Đánh bọn chúng." Bạch Hạo Thiên tức giận quát.
Đám vệ sĩ đuổi theo đám người kia.
Hứa Lạc Lạc gần như không biết hắn xuất hiện, vẫn là bộ dạng chật vật ngồi run rẩy ở đó.
Bạch Hạo Thiên bước tới gần chỗ Hứa Lạc Lạc, nhìn cô ngồi rút vào đó, lồng ngực hắn đột nhiên đau nhói.
Hắn cởi áo khoác lên cho Hứa Lạc Lạc, cô lại hoảng hốt: "Đừng đụng vào tôi." Giọng nói còn mang theo chút run rẩy.
Bạch Hạo Thiên lập tức ôm chặt cô vào lòng, nhỏ giọng: "Đừng sợ, không sao rồi, đám người xấu đó đi rồi."
Hứa Lạc Lạc dần hoàn hồn lại: "Cám ơn." Cô vẫn cúi gầm mặt xuống, rời khỏi cái ôm của Bạch Hạo Thiên, từ từ đứng lên, cô dựa vào tường.
Vừa ngẩn mặt lên, đồ trong tay cô rơi xuống.
Là hắn.
Sao hắn lại ở đây? Còn cứu cô nữa.
"Nhà em ở đâu, lên xe, tôi đưa em về." Bạch Hạo Thiên lên tiếng.
Hứa Lạc Lạc hoàn hồn, nhặt đôi găng tay lên: "Cám ơn anh, tôi có thể về được."
Vừa quay mặt cô lại bị Bạch Hạo Thiên bế lên, đặt vào ghế sau, hắn cũng ngồi cạnh cô: "Về nhà!"
"Vâng."
Hứa Lạc Lạc bị bất ngờ: "Anh lại muốn làm gì, tôi muốn về nhà tôi, anh dừng xe cho tôi xuống."
"Làm người phụ nữ của tôi, mỗi tháng cô có 2 vạn!" Bạch Hạo Thiên lạnh lùng nhìn cô.
Hả?
Đây là muốn mua cô sao? Hay đang ra lệnh cho cô?
Hứa Lạc Lạc ngẩn ngơ mà nhìn hắn.
"5 vạn, nếu em đồng ý, bây giờ tôi lập đưa tiền cho em." Bạch Hạo Thiên tăng số tiền lên.
"Anh có ý gì?" Hứa Lạc Lạc ngờ nghệch.
"Em cố tình không hiểu?" Bạch Hạo Thiên nói: "Làm người phụ nữ của tôi, chỉ cần em đồng ý tôi lập tức đưa em 5 vạn, mỗi tháng em đều có 5 vạn." Hắn gằng giọng nói từng chữ.
Hứa Lạc Lạc đã hiểu ý hắn, với số tiền này, cô không phải lo tiền thuốc cho ba, mà còn có thể mua quần áo cho ba, đồ ăn ngon cho ba, khoé môi cô dần cong lên.
Bạch Hạo Thiên nhìn cô nhíu mày.
Nhắc đến tiền liền vui như vậy sao?
"Nghĩ xong chưa ?" Bạch Hạo Thiên lên tiếng.
"Tôi đồng ý." Hứa Lạc Lạc trả lời: "Nhưng... anh có thể đừng khống chế tự do của tôi, không xem vào chuyện riêng của tôi không?"
Chân mày Bạch Hạo Thiên lại nhíu chặt hơn: "Nếu em chạy ra ngoài quen với người đàn ông khác tôi cũng không được quản?"
Hứa Lạc Lạc kiên định nói: "Sẽ không, tôi có thể thề sẽ không phản bội anh. Bây giờ tôi có thể về nhà rồi chứ?"
Bạch Hạo Thiên đưa cho cô tấm thẻ ghi rõ mật mã và cách sử dụng, kèm theo danh thiếp: "Ngày mai đến địa chỉ này gặp tôi."
"Được."
Về đến nhà, cô trả lại áo khoác cho hắn: "Cám ơn anh."
Sau khi đóng cửa, cô ngồi xuống giường lập tức gọi điện thoại cho ba, cô chỉ nói ngày mai cô sẽ đến. Vì không muốn ông lo lắng nên cũng không nói cho ông chuyện cô xém chút nữa bị hại.
Cất đôi găng tay vào tủ, cô cầm tấm danh thiếp lên.
Bạch Hạo Thiên.
Thì ra anh ta tên Bạch Hạo Thiên, lại là Tổng Giám Đốc của Bạch thị, công ty tài chính lớn nhất thành phố.
2 năm trước, cô gặp hắn, hắn không nói tên, chỉ nói hắn là tài xế của một công ty nhỏ.
Cô liền lại bàn trà ôm sấp báo lên giường, ngồi đó lật từng trang.
Lại nhiều trang đăng tin và hình ảnh của công ty hắn, có cả hình ảnh của hắn.
Trước giờ chỉ có ba cô đọc báo chứ cô đâu có đọc mà biết được.
Giờ cô cảm thấy mình thật nhỏ bé, lại tự ti. Hắn ở trên cao, cao cao tại thượng.
Còn cô, cô chỉ là đứa con nhà nghèo, mồ côi mẹ, lại từng đi bán thân, cô lấy gì so với hắn.
Nghĩ lại cô cảm thấy thời gian qua thật nực cười, thích một người mà cô với cả đời cũng không tới.
Cô lại cầm tấm thẻ, ngày mai cô có thể mua quần áo ấm cho ba rồi, có thể mua được thức ăn thật ngon cho ba, cũng không cần lo tiền thuốc và phòng bệnh.
Cô ngồi trên giường nở nụ cười, nụ cười cô hạnh phúc kèm theo một chút ngây thơ.
Updated 151 Episodes
Comments
Mit Thi Nguyễn
truyện rất rất hay
2022-05-16
2
Linhnhi Linhnhi
Còn ko ban dang hay
2021-05-07
2
Ngọc Hà
tui đọc lần hai r mà vẫn hay như đọc lần đầu
2020-11-23
2