Chương 13: Chỉ Có Cậu Hiểu Mình

Hôm sau, Trương Mỹ vẫn đến công ty sớm như bình thường, mọi việc đều diễn ra rất tốt cho đến lúc tối. Cô lại bị Ảnh Quân bắt tăng ca, nhưng lần này thì được về sớm hơn một chút. 

Trương Mỹ vừa bước ra khỏi cửa công ty, cô liền nhìn thấy một chiếc xe Cadillac màu đen quen thuộc của Cửu Mạnh.

Trương Mỹ thấy anh đang đứng dựa người vào xe. Cô vội vội vàng vàng đi thật nhanh để Cửu Mạnh không để ý. 

Nhưng khi đi được một đoạn thì anh nhìn thấy, đuổi theo và nắm lấy tay Trương Mỹ kéo lại. Cô bị anh làm cho giật mình, xém một chút nữa là té rồi, nhưng Cửu Mạnh nhanh chóng đỡ cô và khiến cô ngã vào lòng anh.

" Anh mau bỏ tôi ra! "

Trương Mỹ khó chịu đẩy Cửu Mạnh ra.

" Em cho anh thêm một cơ hội nữa được không? "

Anh vẫn một mực một tay nắm lấy tay cô, tay còn lại ôm eo cô.

" Tôi đã cho anh biết bao nhiêu cơ hội khi vẫn còn là vợ chồng rồi, nhưng anh không trân trọng! "

" Anh buông ra, đây là trước cửa công ty tôi. Đừng có làm những hành động như thế, anh đang làm xấu mặt tôi đấy. "

Lúc này, Ảnh Quân đang làm tập trung làm việc, nhưng đột nhiên trong lòng anh có một cảm giác bồn chồn, khó chịu.

Ảnh Quân ngã người ra ghế, tay bóp bóp giữa trán. Anh đứng lên nhìn ra cửa sổ, ngay lập tức, hình ảnh của Cửu Mạnh và Trương Mỹ đập vào mắt anh. Thấy cô đang bị Cửu Mạnh ôm thì trong lòng Ảnh Quân đã khó chịu nay lại càng khó chịu hơn. Anh vội vàng đi xuống dưới.

" Nhưng lần này anh thực sự rất hối tiếc, xin em quay về bên anh đi. "

Cửu Mạnh nhìn cô với ánh mắt buồn bã, hối lỗi, nhưng nó vẫn không khiến Trương Mỹ có thể động lòng.

" Làm ơn buông tha cho tôi đi. Tránh xa tôi ra! "

*Chát*

Trương Mỹ đẩy mạnh Cửu Mạnh ra rồi tát vào mặt anh một cái. Anh có chút sững sờ nhưng cũng nhanh chóng trở lại vẻ mặt cũ. Cửu Mạnh vẫn kiên trì, tiến tới định nắm lấy tay cô.

" Trương Mỹ à. "

Cô vội lùi lại. Vừa hay lúc này, Ảnh Quân xuất hiện ôm trọn Trương Mỹ vào lòng. Cô có chút giật mình, quay đầu lại nhìn thì thấy anh, Trương Mỹ liền buông lỏng cảnh giác, trong lòng vô cùng nhẹ nhõm khi thấy Ảnh Quân.

" Không biết tổng giám đốc Văn có việc gì với nhân viên của tôi mà tới tận đây vậy? "

Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn Cửu Mạnh, tay siết chặt Trương Mỹ vào lòng, giọng nói lộ rõ vẻ đe dọa. 

" Chỉ là nối lại tình xưa thôi, không cần anh chú ý đến đâu. "

Anh nhìn thấy cô trong tay Ảnh Quân thì cau mày khó chịu. Rõ ràng trước đây Trương Mỹ là của anh, nhưng bây giờ lại nằm gọn trong vòng tay của người đàn ông khác, đã vậy còn ở trước mặt anh.

" Dĩ nhiên là phải chú ý rồi, cô ấy là nhân viên của tôi. Là một cấp trên, tôi phải quan tâm, chăm sóc cho Trương Mỹ chứ. "

" Vả lại, đây là trước cửa công ty tôi, anh làm vậy thì những nhân viên khác sẽ thấy và dị nghị Trương Mỹ đấy. Và tôi không thích điều đó. "

" ... "

" Phiền anh đi cho. "

Giọng nói của Ảnh Quân làm cho Cửu Mạnh rợn cả người. Khiến anh khó chịu đành rời đi.

Sau khi Cửu Mạnh rời đi, Trương Mỹ quay sang nhìn Ảnh Quân nói.

" Cảm ơn anh. "

" Không có gì. Tôi đưa cô về. "

" Nhưng còn công việc thì sao ạ? Anh vẫn còn nhiều việc cần xử lý mà. "

" Không sao. Dù gì thì làm cũng gần xong rồi, tôi mang về nhà làm tiếp cũng được. "

" Đứng ở đây chờ một chút, tôi đi lấy xe. "

" Vâng. "

Trương Mỹ đứng đợi một lát thì Ảnh Quân lái chiếc xe Porsche màu đen huyền đến. Cô mở cửa ngồi vào trong.

[. . .]

Trên đường về, cả hai người chẳng nói câu nào. Nhưng Trương Mỹ thì cứ liên tục đưa mắt nhìn Ảnh Quân.

Nói thật thì ngay từ lần thấy anh xuất hiện ở công ty Cửu Mạnh, lúc cô đi đưa bữa sáng cho anh ta, thì Trương Mỹ đã có chút rung động rồi.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy một người có nhan sắc đẹp đến mức không từ nào có thể diễn tả được. Nhưng vì nghĩ bản thân đã có chồng nên Trương Mỹ không dám mơ tưởng gì nhiều, chỉ nghĩ rằng đó là cảm xúc nhất thời, vài ngày sau hẳn sẽ hết.

Nhưng người tính không bằng trời tính, sau khi ly hôn, cô càng suy nghĩ đến Ảnh Quân nhiều hơn và tự hỏi rằng " Khi nào mình có thể gặp lại anh ấy đây? " hoặc là " Không biết mình có được gặp lại người đó không nhỉ? ".

Cuối cùng, không phụ lòng mong đợi của cô, định mệnh đã sắp đặt cho Trương Mỹ có cơ hội được gặp lại Ảnh Quân thêm một lần nữa.

Nhưng lần này đặc biệt hơn hẳn khi anh là cấp trên của cô. Vào khoảng khắc đó, trong lòng cô bỗng chốc le lói một tia vui mừng.

Tuy là vài lúc đối diện với ánh mắt sắc bén đó của Ảnh Quân thì Trương Mỹ có chút sợ hãi, nhưng giờ thì cũng đã quen một phần nào đó rồi. 

“ Thích không? “

Ảnh Quân đột nhiên lên tiếng nói, hai mắt vẫn nhìn về phía trước.

“ Hả? “

Trương Mỹ sực tỉnh.

“ Mặt tôi bị cô nhìn muốn thủng rồi. “

“ Xin lỗi... “

“ Tại sao cô và hắn lại ly hôn? “

Ảnh Quân đột nhiên mở lời bắt chuyện với Trương Mỹ.

“ Hửm? Việc này… “

“ Nếu cô không muốn nói thì thôi, tôi không ép. “

“ Không sao, tôi nói. “

“ Tôi từng thích anh ta nên đồng ý kết hôn, còn Cửu Mạnh nghĩ tôi ham vinh hoa phú quý nên căm ghét tôi. Được hai năm thì ly hôn thôi… “

Cô kể một nửa là thật, một nửa nói dối. Làm sao Trương Mỹ có thể kể rằng cô xém bị người ta cưỡng hiếp, vô tình bị Cửu Mạnh bắt gặp được, hiểu lầm rồi ly hôn chứ.

“ … “

Anh im lặng không đáp lại. 

Nhưng trong đầu Ảnh Quân lại nghĩ mọi chuyện không đơn giản như vậy, cá nhân anh nghĩ Trương Mỹ không giống loại người ham hư vinh, nhìn chẳng giống chút nào. Trong tài liệu anh cho người điều tra về cô thì cho thấy tính cách của Trương Mỹ khá hiền lành. Chắc hẳn là có sự tình gì diễn ra mới khiến cho hai người ly hôn.

" Lần sau mà có gặp thì tránh mặt hắn đi, cô xảy ra chuyện gì rồi xin nghỉ sẽ ảnh hưởng đến năng suất làm việc của công ty. "

Trương Mỹ nghe Ảnh Quân nói vế đầu thì liền quay sang nhìn anh, cho tới khi anh nói tiếp vế sau. Ra là cô đã mừng hụt.

Cũng phải thôi, mới hai mươi sáu tuổi mà đã làm chủ tịch của một tập đoàn chuyên về mỹ phẩm và thời trang. Không những vậy mà còn có thể khiến nó trở thành thương hiệu nổi tiếng nhất thế giới nữa.

Chỉ cần nhiêu đó thôi là có thể hiểu được Ảnh Quân đã bỏ ra biết bao nhiêu thời gian, công sức và tiền bạc vào tập đoàn này rồi.

Anh nói như thế thì cũng chỉ vì công ty thôi, làm sao mà lại có thể quan tâm đến cô chứ. Ảnh Quân là chủ tịch tập đoàn, Trương Mỹ thì chỉ là một thực tập sinh nhỏ nhoi, còn chưa được nhận làm nhân viên chính thức nữa.

Nghĩ đến đây, Trương Mỹ bất giác cười khổ. 

Phải rồi, đừng mơ mộng ảo huyền nữa, sống thực tế lên nào. Đừng để cho vài câu nói đó khiến mình suy nghĩ cao xa hơn nữa…

Ảnh Quân liếc mắt sang nhìn Trương Mỹ, thấy cô hơi cúi đầu, đôi môi khẽ nở một nụ cười dịu dàng nhưng nó trông thật cô đơn. Đến cả đôi mắt màu xám tro xinh đẹp kia cũng ánh lên sự buồn bã.

Anh thấy cô như thế thì tay chân ngứa ngáy muốn ôm cô vào lòng. Nhưng sự tôn nghiêm và niềm kiêu hãnh của Ảnh Quân không cho phép.

Thứ nhất, là vì anh tôn trọng Trương Mỹ. Thứ hai, từ khi sinh ra đến giờ, chỉ có phụ nữ tự giác sà vào lòng Ảnh Quân, chứ anh chưa bao giờ ôm phụ nữ, ngoại trừ lần nãy anh giúp Trương Mỹ.

" Cô sống một mình à? "

" Vâng. "

" Không sợ sao? "

" Cũng không hẳn, tôi cảm thấy rất thoải mái, nhưng đôi lúc khá cô đơn. "

Trả lời xong thì hai người lại tiếp tục im lặng cho đến khi về đến nhà cô. 

" Cảm ơn anh. "

" Ừm. "

Trương Mỹ quay sang nói với Ảnh Quân rồi mở cửa xe đi vào nhà. Khác với hôm qua, ngay sau khi cô vào nhà thì anh lái xe đến một góc khuất để quan sát Trương Mỹ. Căn nhà của cô có cửa sổ khá lớn nên Ảnh Quân có thể thuận tiện quan sát cô.

Bình thường thì anh chẳng thèm quan tâm gì đến những việc này đâu. Nhưng ở Trương Mỹ lại có điều gì đó khiêu khích sự tò mò của Ảnh Quân.

Trương Mỹ vừa vào nhà thì vứt túi xách lên ghế sofa, nằm phịch lên đó, mệt mỏi thở dài. Một tay cô đặt lên trán, mắt nhìn lên trần nhà.

" Mệt quá...Cả ngày đi làm đã có chút mệt rồi, đến tối lại bị anh ta đến làm phiền. "

Cô nằm một chút rồi chầm chậm ngồi dậy, đi vào bếp làm vài món đơn giản rồi mang lên bàn phòng khách, vừa ăn vừa xem ti vi.

Bữa tối ngày hôm nay của cô chỉ là một tô salad, một ly nước ép thơm, ăn xong thì ăn thêm một quả táo.

Ở bên ngoài, Ảnh Quân có thể nhìn thấy Trương Mỹ ăn những món gì.

" Ăn có nhiêu đó thì làm sao mà đủ dinh dưỡng chứ. Bảo sao khi nãy ôm, mình còn đụng cả xương hông. "

Quay lại với Trương Mỹ, sau khi ăn xong cô đợi khoảng năm phút rồi đi tắm. Ảnh Quân thấy cô đi lên lầu, đèn trong phòng được bật lên.

Hôm nay Trương Mỹ phải gội đầu nên mất hẳn một tiếng, nếu chỉ tắm không thôi thì mất mười lăm phút. Để có được một mái tóc đẹp như thế thì cô cũng mất rất nhiều thời gian.

[. . .]

Ảnh Quân thì ngồi trong xe chờ dài cổ vẫn không thấy bóng dáng của Trương Mỹ. Ban đầu thì anh nghĩ cô đi ngủ, nhưng đèn vẫn chưa tắt thì sao mà ngủ chứ.

" Cô ấy đang làm cái gì mà lâu thế? "

Đợi một lát sau thì thấy Trương Mỹ đi ra ban công, tay cầm khăn lau khô tóc. Ra là đi tắm.

Trương Mỹ đứng trên ban công, hai tay đặt trên đó, nhắm mắt lại, tận hưởng những luồng gió mát đang thổi qua làn da trắng mịn. Cô đứng đó, đầu nằm lên tay mình.

*Reng reng*

Điện thoại của cô reo lên, đèn nhấp nháy, cũng may là tai cô đã đỡ hơn một chút nên cô có thể nghe loáng thoáng.

Trương Mỹ vội đi vào trong lấy điện thoại rồi đi ra ban công. Ra là Vũ Đình gọi. 

Bình thường khi vào giờ này thì cả hai thường hay nói chuyện phiếm cùng nhau, đến tận mấy tiếng sau mới kết thúc.

" Alo, mình nghe đây. "

*Cậu vẫn khoẻ chứ? Không có chuyện gì xảy ra đúng không?*

" Ừm, mình vẫn khoẻ mà. Sao thế? "

*Trương Mỹ này, ừm...cậu có đang giấu mình cái gì không? *

Trương Mỹ nghe thấy giọng của Vũ Đình có gì đó khác với mọi hôm, nghe nó rất nghiêm túc.

" Hả? K - không, không có, mình có chuyện gì đâu mà giấu cậu chứ. "

Trương Mỹ nghe thế thì giật mình, cô lắp bắp trả lời Vũ Đình.

Chẳng lẽ cô đã phát hiện ra chuyện tai Trương Mỹ tạm thời không nghe được à. Nhưng mà không thể nào, rõ ràng là cô đâu có hành động gì khiến Vũ Đình nghi ngờ đâu chứ.

*Có thật không? *

" Thật mà. "

* Cậu nói dối… *

Giọng của cô càng ngày càng trở nên nghiêm túc hơn.

" Làm sao cậu biết mình nói dối chứ? Mình nói thật mà. "

* Mình đã nói đến như vậy mà cậu còn không chịu kể nữa à. *

" ...Thôi được rồi, vậy cậu đã biết mình giấu chuyện gì? "

Trương Mỹ im lặng một lúc lâu rồi nói.

* Ngoài việc tai cậu không thể nghe được thì cậu còn giấu mình chuyện khác nữa sao? *

" Không có…Sao cậu lại biết chuyện này? "

* Mình vô tình tìm thấy giấy khám bệnh trong phòng cậu. *

" Vậy cậu có giận mình không? "

* Không, nhưng mình chỉ buồn vì cậu không nói cho mình biết, lúc nào cũng chịu đựng một mình. Càng đau khổ thì cậu càng không nói. Nếu mình không phát hiện ra thì cậu định không nói luôn à? *

" Không phải, mình định ừm...đợi đến khi tai hoàn toàn có thể nghe lại thì mình sẽ nói... "

Trong lòng Trương Mỹ cảm thấy thật tội lỗi. Cô vì không muốn Vũ Đình quá lo lắng cho mình nên mới quyết định không nói cho cô ấy biết, đến lúc hồi phục lại bình thường thì cũng nhất định không nói.

Sở dĩ Trương Mỹ trả lời như thế vì cô hy vọng Vũ Đình sẽ được an ủi một chút gì đó.

* Haiz, mình là bạn thân của cậu bao nhiêu năm rồi, mình thừa biết cậu sẽ không nói. *

Cô thở dài một hơi rồi nói.

* Tính cách của cậu ngoài mình ra thì chẳng có ai hiểu đâu. *

Vũ Đình nói tiếp.

" Vậy thì tính cách của mình như thế nào? "

Trương Mỹ im lặng một lúc mới nói tiếp, vì tính cách của cô đến gia đình cũng không biết, chỉ có duy nhất Vũ Đình biết. 

Không phải là vì Trương Mỹ nói cho cô biết, Trương Mỹ không bao giờ nói cho người khác về tính cách của mình đâu. Mà phải dựa vào việc cảm nhận, thường xuyên để ý kĩ đến hành động, cảm xúc của cô một thời gian dài mới có thể hiểu được tính cách của cô.

* Cậu là một người rất hiền lành, dịu dàng, hiểu chuyện, chung thủy, sống hướng nội, đôi lúc nhút nhát, cực kỳ nhạy cảm, rất tinh tế với mọi thứ xung quanh. Khiêm tốn, giàu tình cảm, tốt bụng, biết hy sinh vì người khác. *

* Cậu thích sự nhường nhịn hơn việc phải cạnh tranh, xung đột và tổn thương người khác. Thuộc tuýp người lãng mạn, ngọt ngào, ưa thích sự hoài cổ, hoài niệm. *

* Thường có xu hướng để tâm quá nhiều đến cảm nhận của người khác hơn là bản thân mình. Một khi đã thích ai đó thì sẽ luôn yêu thương và chấp nhận mọi chuyện một cách vô điều kiện. *

* Mình nói có đúng không? *

Vũ Đình nói một lượt về Trương Mỹ. Cô nghe Vũ Đình nói xong thì vô cùng cảm động, đến mức muốn rơi nước mắt.

" Đúng là bạn thân lâu năm của mình, cậu nói đúng hết tất cả, không sai một chữ nào. "

* Và mình còn biết bây giờ cậu đang cảm động, tuy bây giờ thì không khóc, nhưng đợi sau khi mình cúp máy thì trong đầu cậu sẽ nhớ lại những lời mình nói rồi khóc. *

Cô biết Trương Mỹ là một người có nội tâm yếu đuối, nhưng bên ngoài cứ luôn tỏ ra mình vẫn ổn, dù có thế nào thì cũng tự mình vượt qua cảm giác đau khổ. Mỗi cái tính nhạy cảm của cô thôi đã chiếm hết 95% rồi.

" Trời ơi, sao đến cả cảm xúc của mình cậu cũng biết vậy. "

Cô bất giác nở một nụ cười hạnh phúc. Quả thật đúng y như lời nói của Vũ Đình, sau khi kết thúc cuộc gọi thì Trương Mỹ sẽ như thế đấy.

* Mình không hiểu cậu thì ai hiểu cậu chứ. Nhưng mà tai cậu bị như thế lâu chưa? *

" Cũng hơn một tháng. "

* Sao lại bị như thế? *

" Nghe xong câu trả lời của mình thì cậu đừng tức giận nhé. "

* Ừm. *

" Do lúc ly hôn với Cửu Mạnh, hai bọn mình có xảy ra một chút ẩu đả, cho nên tai mình mới bị như vậy. "

* Mình đã nói với cậu biết bao nhiêu lần rồi, đừng để cho hắn muốn làm gì thì làm, không thì cậu sẽ bị thương. *

* Mà giờ nhìn xem kìa, không phải bị thương bình thường, mà là tai không nghe được. Tai không nghe được đấy! *

" Thôi mà, dù gì thì chuyện cũng qua lâu rồi, mình cũng đã ly hôn với hắn rồi còn gì. "

*Nói thật thì khoảng thời gian cậu sống chung với Cửu Mạnh, mình chẳng yên tâm chút nào.*

*Cứ mỗi lần cậu đến trại mồ côi thì trên người lại có thêm một vết thương mới. Vết thương cũ chưa lành thì lại có thêm cái mới.*

" Có cậu quan tâm là mình vui rồi. Giờ cậu cứ yên tâm đi, mình vẫn khoẻ, tai cũng đang dần dần hồi phục. "

*Cậu dựa vào khả năng nhìn khẩu hình miệng để giao tiếp đúng không?*

" Ừm. "

Chapter
1 Chương 1: Mở Đầu
2 Chương 2: Định Mệnh Sắp Đặt
3 Chương 3: Không Yêu Thêm Nữa
4 Chương 4: Chấm Dứt Một Cuộc Tình
5 Chương 5: Có Việc Làm
6 Chương 6: Vị Chủ Tịch Thần Bí
7 Chương 7: Heartbeat
8 Chương 8: Vô Tình Gặp
9 Chương 9: Vạn Người Mê
10 Chương 10: Nhật Ký
11 Chương 11: Quá Khứ
12 Chương 12: Thân Thế Của Trương Mỹ
13 Chương 13: Chỉ Có Cậu Hiểu Mình
14 Chương 14: Chiến Lược Thoát Ế
15 Chương 15: Say
16 Chương 16: Đưa Em Về Nhà
17 Chương 17: Áo Sơ Mi
18 Chương 18: Nụ Hôn Đầu Và Bức Chân Dung
19 Chương 19: Dandelion
20 Chương 20: Xem Phim
21 Chương 21: Thiên Thần
22 Chương 22: Thuốc Phiện
23 Chương 23: "Ma"
24 Chương 24: Cuộc Thi Thiết Kế
25 Chương 25: Lời Xin Lỗi
26 Chương 26: Ngất Xỉu
27 Chương 27: Ngộ Độc
28 Chương 28: Kẻ Phá Đám
29 Chương 29: Giận Hờn
30 Chương 30: Lật Tẩy
31 Chương 31: Đi Du Lịch
32 Chương 32: Người Cũ
33 Chương 33: Biến Thái
34 Chương 34: Cưỡng Hiếp (H nhẹ)
35 Chương 35: Có Cảm Tình
36 Chương 36: Hủy Hợp Đồng
37 Chương 37: Ở Nhờ
38 Chương 38: Về Một Nhà
39 Chương 39. Chụp Hình
40 Chương 40: Nụ Hôn Chúc Ngủ Ngon
41 Chương 41: Đại Thành Công
42 Chương 42: Tự Tay Thiết Kế
43 Chương 43: Tin Đồn
44 Chương 44: Đoán Được Tương Lai
45 Chương 45: Bị Chú Ý
46 Chương 46: Đi Dự Tiệc
47 Chương 47: Cuồng Nhiệt Đến Mức Chảy Máu Mũi
48 Chương 48: Kế Hoạch Tỏ Tình
49 Chương 49: Tỏ Tình Thành Công
50 Chương 50: Hạnh Phúc Nhỏ Bé
51 Chương 51: Vị Hôn Thê
52 Chương 52: Do Thám
53 Chương 53: Vào Hang Sói
54 Chương 54: Giờ "Ăn"
55 Chương 55: Dụ "Heo" Vào Hang Sói (H)
56 Chương 56: Phát Hiện Ra Sự Thật
57 Chương 57: Hủy Hôn Ước
58 Chương 58: Theo Dõi
59 Chương 59: Trắng Tay
60 Chương 60: Ứng Phó Kịp Thời
61 Chương 61: Quân Tử Trả Thù 10 Năm Chưa Muộn
62 Chương 62: Chuyến Du Lịch
63 Chương 63: Mắc Kẹt
64 Chương 64: Cách Giữ Ấm
65 Chương 65: Chuyện Tình Xưa (1) (Thanh Hoa - Tử Văn)
66 Chươn 66: Chuyện Tình Xưa (2) (Thanh Hoa - Tử Văn)
67 Chương 67: Chuyện Tình Xưa (3) (Thanh Hoa - Tử Văn)
68 Chương 68: Hẹn Hò
69 Chương 69: Cháy
70 Chương 70: "Ngủ"
71 Chương 71: Tim Ngừng Đập
72 Chương 72: Sống Dậy
73 Chương 73: Khóc
74 Chương 74: Hiểu Lầm
75 Chương 75: "Thích" Bị Bắt Nạt
76 Chương 76: Hảo Anh Em
77 Chương 77: Mách
78 Chương 78: "Cuộc Chiến"
79 Chương 79: Cuộc Trò Chuyện
80 Chương 80: Nói Chuyện Với Mẹ Chồng
81 Chương 81: Nghiệp Quật
82 Chương 82: Giận Hờn Kiểu "Nữ Tính"
83 Chương 83: Lén Lút
84 Chương 84: Lâm Trận
85 Chương 85: Chủ Động (H+)
86 Chương 86: Trở Thành Thầy Giáo (H+)
87 Chương 87: Khuyên Nhẹ (H nhẹ)
88 Chương 88: Lo Lắng
89 Chương 89: Êm Đềm Trước Cơn Bão
90 Chương 90: Hơi Ấm Gia Đình
91 Chương 91: Điểm Cộng Lớn
92 Chương 92: Ám Ảnh Tâm Trí
93 Chương 93: Gia Đình Mới, Hạnh Phúc Mới
94 Chương 94: Căn Bệnh Adele
95 Chương 95: Tâm Sự Cùng Mẹ Chồng
96 Chương 96: Bộ Mặt Thật
97 Chương 97: Quyết Định Đúng Đắn
98 Chương 98: Gặp Cửu Mạnh
99 Chương 99: Hợp Tác
100 Chương 100: "Đối Tác Làm Ăn"
101 Chương 101: Cuộc Đua
102 Chương 102: Cùng Một "Bàn Thờ"
103 Chương 103: Sắp Lên Thớt
104 Chương 104: "Hình Phạt"
105 Chương 105: Trở Về
106 Chương 106: Triển Khai Kế Hoạch
107 Chương 107: Tiệc Đính Hôn
108 Chương 108: Đúng Như Kế Hoạch
109 Chương 109: Nhập Viện
110 Chương 110: Tạm Thời Thành Công
111 Chương 111: Tỉnh Lại?
112 Chương 112: Bắt Đầu Điều Tra
113 Chương 113: TỈnh Lại
114 Chương 114: Về Nhà
115 Cương 115: Sảy Thai
116 Chương 116: Sự Thật
117 Chương 117: Mượn Tay "Giết"
118 Chương 118: Trở Về Nước
119 Chương 119: Lại Là Nơi Này
120 Chương 120: Cảm Giác Quen Thuộc
121 Chương 121: Liệu Có Xứng Đáng?
122 Chương 122: Hạnh Phúc Đang Chờ
123 Chương 123: Thăng Chức
124 Chương 124: Chồng yêu...?
125 Chương 125: Tin Mừng
126 Chương 126: Sự Chấp Thuận
127 Chương 127: Đến Lúc Biết Sự Thật
128 Chương 128: Sinh Con Hạnh Phúc Hay Đau Khổ
129 Chương 129: Nếu Như Vẫn Còn Sống
130 Chương 130: Hồi Phục
131 Chương 131: Vũ Đình Biết Chuyện
132 Chương 132: Gặp Con?
133 Chương 133: Liệu Có Phải Điều Kì Diệu
134 Chương 134: Huyết Thống
135 Chương 135: Nhận Con
136 Chương 136: Lần Đầu Làm Mẹ
Chapter

Updated 136 Episodes

1
Chương 1: Mở Đầu
2
Chương 2: Định Mệnh Sắp Đặt
3
Chương 3: Không Yêu Thêm Nữa
4
Chương 4: Chấm Dứt Một Cuộc Tình
5
Chương 5: Có Việc Làm
6
Chương 6: Vị Chủ Tịch Thần Bí
7
Chương 7: Heartbeat
8
Chương 8: Vô Tình Gặp
9
Chương 9: Vạn Người Mê
10
Chương 10: Nhật Ký
11
Chương 11: Quá Khứ
12
Chương 12: Thân Thế Của Trương Mỹ
13
Chương 13: Chỉ Có Cậu Hiểu Mình
14
Chương 14: Chiến Lược Thoát Ế
15
Chương 15: Say
16
Chương 16: Đưa Em Về Nhà
17
Chương 17: Áo Sơ Mi
18
Chương 18: Nụ Hôn Đầu Và Bức Chân Dung
19
Chương 19: Dandelion
20
Chương 20: Xem Phim
21
Chương 21: Thiên Thần
22
Chương 22: Thuốc Phiện
23
Chương 23: "Ma"
24
Chương 24: Cuộc Thi Thiết Kế
25
Chương 25: Lời Xin Lỗi
26
Chương 26: Ngất Xỉu
27
Chương 27: Ngộ Độc
28
Chương 28: Kẻ Phá Đám
29
Chương 29: Giận Hờn
30
Chương 30: Lật Tẩy
31
Chương 31: Đi Du Lịch
32
Chương 32: Người Cũ
33
Chương 33: Biến Thái
34
Chương 34: Cưỡng Hiếp (H nhẹ)
35
Chương 35: Có Cảm Tình
36
Chương 36: Hủy Hợp Đồng
37
Chương 37: Ở Nhờ
38
Chương 38: Về Một Nhà
39
Chương 39. Chụp Hình
40
Chương 40: Nụ Hôn Chúc Ngủ Ngon
41
Chương 41: Đại Thành Công
42
Chương 42: Tự Tay Thiết Kế
43
Chương 43: Tin Đồn
44
Chương 44: Đoán Được Tương Lai
45
Chương 45: Bị Chú Ý
46
Chương 46: Đi Dự Tiệc
47
Chương 47: Cuồng Nhiệt Đến Mức Chảy Máu Mũi
48
Chương 48: Kế Hoạch Tỏ Tình
49
Chương 49: Tỏ Tình Thành Công
50
Chương 50: Hạnh Phúc Nhỏ Bé
51
Chương 51: Vị Hôn Thê
52
Chương 52: Do Thám
53
Chương 53: Vào Hang Sói
54
Chương 54: Giờ "Ăn"
55
Chương 55: Dụ "Heo" Vào Hang Sói (H)
56
Chương 56: Phát Hiện Ra Sự Thật
57
Chương 57: Hủy Hôn Ước
58
Chương 58: Theo Dõi
59
Chương 59: Trắng Tay
60
Chương 60: Ứng Phó Kịp Thời
61
Chương 61: Quân Tử Trả Thù 10 Năm Chưa Muộn
62
Chương 62: Chuyến Du Lịch
63
Chương 63: Mắc Kẹt
64
Chương 64: Cách Giữ Ấm
65
Chương 65: Chuyện Tình Xưa (1) (Thanh Hoa - Tử Văn)
66
Chươn 66: Chuyện Tình Xưa (2) (Thanh Hoa - Tử Văn)
67
Chương 67: Chuyện Tình Xưa (3) (Thanh Hoa - Tử Văn)
68
Chương 68: Hẹn Hò
69
Chương 69: Cháy
70
Chương 70: "Ngủ"
71
Chương 71: Tim Ngừng Đập
72
Chương 72: Sống Dậy
73
Chương 73: Khóc
74
Chương 74: Hiểu Lầm
75
Chương 75: "Thích" Bị Bắt Nạt
76
Chương 76: Hảo Anh Em
77
Chương 77: Mách
78
Chương 78: "Cuộc Chiến"
79
Chương 79: Cuộc Trò Chuyện
80
Chương 80: Nói Chuyện Với Mẹ Chồng
81
Chương 81: Nghiệp Quật
82
Chương 82: Giận Hờn Kiểu "Nữ Tính"
83
Chương 83: Lén Lút
84
Chương 84: Lâm Trận
85
Chương 85: Chủ Động (H+)
86
Chương 86: Trở Thành Thầy Giáo (H+)
87
Chương 87: Khuyên Nhẹ (H nhẹ)
88
Chương 88: Lo Lắng
89
Chương 89: Êm Đềm Trước Cơn Bão
90
Chương 90: Hơi Ấm Gia Đình
91
Chương 91: Điểm Cộng Lớn
92
Chương 92: Ám Ảnh Tâm Trí
93
Chương 93: Gia Đình Mới, Hạnh Phúc Mới
94
Chương 94: Căn Bệnh Adele
95
Chương 95: Tâm Sự Cùng Mẹ Chồng
96
Chương 96: Bộ Mặt Thật
97
Chương 97: Quyết Định Đúng Đắn
98
Chương 98: Gặp Cửu Mạnh
99
Chương 99: Hợp Tác
100
Chương 100: "Đối Tác Làm Ăn"
101
Chương 101: Cuộc Đua
102
Chương 102: Cùng Một "Bàn Thờ"
103
Chương 103: Sắp Lên Thớt
104
Chương 104: "Hình Phạt"
105
Chương 105: Trở Về
106
Chương 106: Triển Khai Kế Hoạch
107
Chương 107: Tiệc Đính Hôn
108
Chương 108: Đúng Như Kế Hoạch
109
Chương 109: Nhập Viện
110
Chương 110: Tạm Thời Thành Công
111
Chương 111: Tỉnh Lại?
112
Chương 112: Bắt Đầu Điều Tra
113
Chương 113: TỈnh Lại
114
Chương 114: Về Nhà
115
Cương 115: Sảy Thai
116
Chương 116: Sự Thật
117
Chương 117: Mượn Tay "Giết"
118
Chương 118: Trở Về Nước
119
Chương 119: Lại Là Nơi Này
120
Chương 120: Cảm Giác Quen Thuộc
121
Chương 121: Liệu Có Xứng Đáng?
122
Chương 122: Hạnh Phúc Đang Chờ
123
Chương 123: Thăng Chức
124
Chương 124: Chồng yêu...?
125
Chương 125: Tin Mừng
126
Chương 126: Sự Chấp Thuận
127
Chương 127: Đến Lúc Biết Sự Thật
128
Chương 128: Sinh Con Hạnh Phúc Hay Đau Khổ
129
Chương 129: Nếu Như Vẫn Còn Sống
130
Chương 130: Hồi Phục
131
Chương 131: Vũ Đình Biết Chuyện
132
Chương 132: Gặp Con?
133
Chương 133: Liệu Có Phải Điều Kì Diệu
134
Chương 134: Huyết Thống
135
Chương 135: Nhận Con
136
Chương 136: Lần Đầu Làm Mẹ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play