Xuyên Chi :Kí Chủ Nhà Tôi Là Cá Ướp Muối
Trường Hoàng Hạ có một huyền thoại mang tên Hoàng Y Thiên . Cậu là một kẻ có khuôn mặt vô cùng đẹp , nhưng điều đặc biệt là cậu lại vô cùng cuồng học . Có nhiều tin đồn nói rằng cậu tựa như một con quái vật của thư viện vậy. Bất cứ ai nhìn thấy cậu đều đập vào mắt là hình ảnh một thanh niên với đầu tóc gọn gàng đeo thêm chiếc kính cận dày cộp. Mái tóc của cậu đen tuyền , rũ xuống tùy ý, mặt cậu rất đẹp có thể nói là người nổi tiếng cũng không ngoa. Nhưng trái ngược với nó, cố tình khí chất trên người cậu lại bất đồng, mái tóc và chiếc kính đã che gần hết khuôn mặt của cậu , sự u ám , lạnh lẽo tỏa ra xung quanh, ai cũng không muốn đến gần.
Thành tích của cậu trong trường rất tốt, phải nói rằng cậu chính là một học thần , đứng đầu mọi cuộc thi với số điểm tuyệt đối . Cậu phải trả giá rất nhiều vì nó nhưng cũng chẳng ai biết, trong trường ai cũng dè chừng cậu , không dám đến gần , phần vì thành tích của cậu , phần lại vì tính tình ít nói, kì dị của cậu. Vì vậy đi đường cũng phải đi đường vòng, vốn là một giáo thảo lại cố tình trở thành con quái vật trong mắt mọi người. Nhưng giờ giấc của cậu luôn bất ổn ,ăn uống không đủ , việc thức khuya tầm một giờ đến ba giờ sáng tựa như cơm bữa. Bởi vậy, dường như bất cứ lúc nào mọi người đều có thể thấy cậu ngã xuống đất và đưa vào phòng y tế .
Ngày hôm nay cũng vậy ,cậu lại đến trường. Đeo lên balo và bước xuống dưới nhà, cậu nhẹ nhàng câu môi nở nụ cười yếu ớt nhìn lên hai thân ảnh trên ghế . Người đàn ông với thân thể khỏe mặt , vẻ mặt đã qua tuổi tứ tuần đang đọc báo , bên cạnh là người phụ nữ, với khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp đang bày đĩa salat lên bàn ăn . Bà khẽ mở miệng :
" A Thiên dậy rồi hả con. Ra ăn sáng đi ."
Cậu khẽ gật đầu, kéo ghế bên cạnh bố mình ra ngồi. Người bên cạnh cũng đã thấy sự xuất hiện của cậu , bỏ tờ báo xuống, khẽ giọng nhắc nhở :
" Làm gì thì làm, đừng để nhà trường gọi về nhắc nhở gia đình chú ý đến sức khỏe nữa. Con sinh hoạt có quy luật một chút , một tuần bảy ngày thì đến ba ngày phải nằm trong phòng y tế như thế là không được. Bố biết con ham học nhưng không nhất thiết phải liều mạng như thế , việc học của con bố vẫn lo được, cứ thong thả thôi ."
Cậu ngước mắt lên nhìn bố mình khẽ cười rồi gật đầu : " Con biết rồi bố , con sẽ cố gắng . "
Hoàng Nhật Lam thở dài nhìn đứa con mình im lặng ăn sanwich mà buồn rầu . Đứa con này của ông ,gì cũng tốt, cái gì cũng giỏi, lúc nào cũng đứng đầu toàn khối. Nhưng tính tình quá mức trầm lặng, lúc nào cũng chỉ biết cắm mặt vào quyển sách, chẳng biết chiếu cố đến bản thân. Làm ông không biết nói sao cho tốt.
Ông quay đầu sang vừa vặn cũng bắt được ánh mắt tràn đầy lo lắng của vợ mình, thở dài. Nhã Thanh Y cũng ngồi xuống cạnh cậu , lấy nuôi múc cho cậu một bát canh trứng còn bốc khói đặt trước mặt, nhẹ nhàng bảo : " Con uống thêm chút canh đi , ăn nhiều một chút. " Cậu cũng gật nhẹ với mẹ mình rồi ăn hết chỗ đồ ăn trước mặt.
Ăn xong không đợi cho hai người kia kịp nói gì cậu đã đeo tai nghe lên bật một đoạn hội thoại tiếng anh của người bản xứ ,với tay lấy cặp sách bên cạnh rồi đi ra cửa. Bố mẹ cậu dường như cũng đã quen với thái độ này của cậu , chỉ biết thở dài mà nhìn cậu đi giày rồi bước ra khỏi cửa. Để lại hai bóng dáng của cặp phụ mẫu trung niên buồn rầu mà nhìn bóng dáng cậu đi xa.
...
Đi được một đoạn , bụng cậu bắt đầu nhói nên, vốn cậu không hay ăn sáng và ăn nhiều nhưng vì có bố mẹ bên cạnh đã cố ăn hết bữa sáng. Bây giờ hậu quả đã đến , bệnh xuất huyết dạ dày vừa mới ổn đc một chút lại như gặp được tiếp sức , khuấy động trong bụng cậu . Cho dù là thế vẻ mặt cậu cũng chẳng nhìn ra điều gì khác vẫn cứ lạnh lùng như vậy , nhưng nhìn kĩ dường như làn da trắng của cậu dường như lại tái nhợt thêm một phần, trán cũng thấm một lớp mỏng mồ hôi .
Đến ngã rẽ , trước mắt cậu dường như tối đen , người cậu thoát lực rồi ngã xuống đất , trước khi mất đi ý thức dường như thấy một bóng người từ đằng kia đường chạy tới vẻ mặt hốt hoảng lo lắng gọi cậu.
...
Cậu nhìn bản thân mình trên giường rồi nhìn xung quanh, lúc này trên người cậu là một đống thiết bị y tế cao cấp mà xung quanh là bố mẹ cậu , thanh niên vừa nãy đưa cậu vào đây và một vài thầy cô giáo trong trường cũng như bác sĩ chuyên khoa.
Bác sĩ đang nói gì đó nhưng cậu không nghe thấy, chỉ nhìn thấy sau khi bác sĩ nói xong ,mẹ cậu tuyệt vọng khóc không ra nước mắt. Mọi người xung quanh thì mang vẻ mặt tiếc thương. Rồi mẹ cậu ngất được mọi người đưa ra ngoài.
Cậu nhìn mọi người rời đi mà lâm vào suy tư, rốt cuộc mình chết hay chưa chết ? Cái tình trạng hiện tại là như thế nào ?
Cậu dường như muốn biết lại như không có hứng thú nhìn chằm chằm ' mình ' trên giường bệnh. Nghĩ nghĩ , hình như mình đã trải qua rất nhiều chuyện thì phải.
Cậu không khỏi nghĩ lại trước đây. Lúc đó cậu vẫn chỉ là một cậu bé năm tuổi, nhà thì bình thường không khá giả như bây giờ mà chỉ đủ tiêu. Vốn nghĩ là mọi việc sẽ êm đềm trôi qua nào ngờ công ty bố mình đang làm đột nhiên thua lỗ , cứ vậy mà thành kẻ thất nghiệp. Tuyệt vọng gần như bao trùm cả gia đình, ăn không có ăn ,mặc cũng không đủ mặc. Mà ông trời như thích trêu người, thời gian đó cậu đi khám lại phát hiện cậu mắc bệnh suy tim , khốn lại thêm khó .
Rồi bố mẹ của cậu cố gắng tìm công việc, thức khuya dậy sớm, ngày càng gầy gộc xanh xao. Mà bản thân cậu thì ngày ngày nằm trong phòng bệnh ,bị bệnh tật hành hạ . Cứ thế từng ngày, từng ngày trôi qua, cậu như tuyệt vọng trước bệnh tật thì sự cố ấy bất ngờ ập đến ... Mẹ cậu bởi vì ngoại hình ưa nhìn đã bị một tên giám đốc đi khảo sát thị trường nhìn trúng. Sau đó không còn có sau đó nữa, mẹ cậu bị tên kia chơi chết, ngày hắn bị tòa án xét xử , cậu trơ mắt nhìn hắn trắng án đi ra khỏi nơi được coi là đại diện cho công lý . Lúc đó cậu hận cậu rất hận ,cậu dường như hiểu ra mọi thứ không có quyền thế địa vị hay tiền tài thì vĩnh viễn bị người ta dẫm dưới chân. Cậu liên hệ với chú mình ở thành phố, trả thù họ .
Ngày tên kia bị xử tử , cậu lạnh lùng nhìn hắn , chẳng còn hình ảnh của đứa bé tám tuổi nữa. Cậu lúc này như là một con sói trưởng thành đang giơ móng vuốt, giết chết con mồi của mình .
Sau đó cậu sống cùng bố của mình , bố cậu cũng cưới thêm vợ mới, cậu cũng chẳng để ý. Cậu dường như tách riêng biệt với thế giới bên ngoài, chỉ biết cắm đầu vào việc học. Tìm kiếm lí do để mình tồn tại .
.....
Mọi chuyện cũng đã qua , giờ nhìn lại bản thân trên giường bệnh, cảm giác mệt mỏi dâng lên. Giờ cậu chỉ muốn làm con cá ướp muối, ăn no rồi nằm không phải cố gắng nữa, cậu mệt mỏi lắm rồi.
" Tích... tích..."
Âm thanh bất ngờ vang lên, cậu nhìn xung quanh rồi nhíu mày .
Một quả bông tròn xông tới đập vào ngực cậu, tay cậu khẽ động , cứng nhắc kéo quả cầu bông ra
Cậu vừa kéo ra , mắt quả cầu cũng sáng lên, một âm thanh nhẹ nhàng như violin vang lên " Tích... tích.. Đã xác định được vị trí kí chủ mã số Oliver. "
Trước mặt cậu hiện lên một dòng chữ
- Chào mừng kí chủ đã đến với hệ thống Nhập Thế -
" Máy chủ mã số 1100 xin hân hạnh đồng hành và phục vụ.
Updated 66 Episodes
Comments
Cá nóc
sao không ai bình luận vậy nhỉ?
2023-07-31
3