Mạn Mạn, em sao rồi? Phỏng vấn tốt chứ?_ Nhạn Khái vừa vẫy tay vừa hét lớn.
- AAAA! Cái đồ A Khái ngốc này, anh muốn làm em giật mình chết à.
Yến Mạn tức giận, niềm vui phỏng vấn thuận lợi chưa kể cho Nhạn Khái nghe đã bị anh hù cho tức rồi. Nhạn Khái xua xua tay.
- Đâu có, đâu có.
- Lần sau anh có đợi em lâu quá đến nổi tăng song thì đừng hét to thế nữa. Em chỉ cần anh hấp hối và viết di chúc để tài sản lại cho em là được rồi.
- Thôi mà Mạn Mạn anh xin lỗi. Dù sao em cũng được nhận mà. Tha lỗi cho anh đi mà.
- Em tha lỗi cho anh nhưng làm sao mà anh biết em được nhận vậy?
- À... Ờ... Anhđoán thôi...hì hì
- Thôi bỏ đi, mà tối nay 8 giờ chúng ta đi ăn mừng nhé tại nhà hàng Ý nha. Anh nhớ nói với Tiểu Huyên dùm em, trễ rồi em về nha.
- Anh về cùng em.
- Ờ được thôi. Chúng ta đi nào.
Yến Mạn và Nhạn Khái đi cùng nhau trên hành lang dài và rộng của tập đoàn, họ đi tới đâu mọi người đều ngước nhìn bàn tán đến đó. Trên đường về, Yến Mạn khó hiểu níu tay áo hỏi Nhạn Khái:
- A Khái nè...
- Có chuyện gì sao?
- Ừm thật ra là em được nhận vào rồi nhưng em không biết mình làm việc gì cả?_ Yến Mạn lo lắng
- Đồ ngốc ạ, anh sẽ không để em làm việc nặng đâu, yên tâm đi. Em chỉ được làm thư ký của anh thôi, em chỉ được của riêng của anh. Sáng mai 7 giờ anh sẽ đến đón em, nhớ đúng giờ đó, trễ anh sẽ trừ lương của em._ Nhạn Khái cười đểu.
- Chúng ta đi tiếp thôi_ A Khái nói, anh nắm tay kéo cô đi.
1 lúc sau...
- A... A Khái này...
- Sao??
- Chúng ta quen biết nhau đã lâu rồi ... Anh lúc nào cũng đối xử tốt với em...Có phải anh thích em không?
Chẳng biết là do thời tiết nóng hay sao mà mặt Yến Mạn đỏ lên như quả cà chua chín. A Khái nghe Yến Mạn nói xong anh ngạc nhiên có lẽ là trúng tim đen nên mới bất ngờ như vậy.
- À không đâu, em bị ảo tưởng sức mạnh à, làm sao anh có thể thích 1 người ngốc như em được chứ. Anh chỉ muốn giúp bạn thân của mình thôi. Đồ ngốc!
Yến Mạn đứng khựng lại 2 tay siết chặt là cô đang mong chờ quá nhiều hay vì chuyện gì mà lòng cô lại đau thắt lại, giọng nói cũng trở nên rung rung:
- Ừm... Em xin lỗi, là do em ảo tưởng thôi, đừng để ý đến nữa...
Nhưng tại sao mình biết câu trả lời của cậu ấy mình lại buồn đến thế...
- A khái này, anh đưa em đến đây là được rồi. Còn đoạn nữa em tự về được.
- Anh đưa em về luôn, em về 1 mình nguy hiểm lắm, anh không yên tâm.
Nhạn Khái lo lắng nói, cô lúc này cứ bối rối làm sao í, chẳng dám đi cùng anh nữa, cô cứ lúng túng, ngại ngùng, đành phải tìm cách đi về trước.
- A! không cần đâu em về được mà, cũng gần tới rồi mà. Em làm phiền anh rồi, anh về cẩn thận nhé.
A Khái lo lắng ói:
- Ừm, vậy anh về trước, em nhớ cẩn thận nhé.
- Ờ, em biết rồi tạm biệt.
Yến Mạn vội vã chạy đi, cô không dám quay đầu lại nhìn anh, từng giọt nước trong veo chảy xuống đôi gò má trắng hồng rồi rơi xuống nền đất. Nhạn Khái cười khổ nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của Yến Mạn đang xa dần.
Nếu như tôi nói " tôi thích em" thì sao. Tôi thích em từ rất lâu rồi, liệu em có đồng ý hay em sẽ né tránh tôi.Lúc đó chúng ta còn có thể là bạn không?
Cô chạy rất nhanh, như 1 cơn gió, cô ước mình có thể dũng cảm nói ra cảm xúc lúc này nhưng nói ra rồi anh sẽ chấp nhận cô chứ, họ chỉ là thanh mai trúc mã thôi mà. Cô ước cơn gió này cuốn trôi những giọt nước mắt bi thương và nỗi buồn sâu sắc không thể nào quên này. Cô của lúc này thật yếu đuối, thật không giống cô của trước đây. Tại sao trước đây bị mắng không khóc, đánh không khóc, mà vì một câu nói lại khóc nhiều đến như vậy. Thật sự ngu ngốc...
--------
Updated 79 Episodes
Comments