Năm Ấy Chúng Ta Yêu Nhau
Nhật ký thân yêu.
Ngày 31 tháng 8 năm 2017.
Hôm nay tôi sẽ kể các bạn nghe câu chuyện về cuộc đời tôi. Khi tôi đang kể cho các bạn nghe thì tôi đã là 1 người mẹ và dưới đây là cả thời thanh xuân trải đầy sóng gió của tôi.
Tôi tên là Vương Yến Mạn năm nay tôi đã tròn 20 tuổi. Tôi có 2 người bạn thân họ là: Lâm Nhạn Khái và Hàn Tú Huyên.
Từ nhỏ nhà tôi ở tít ngoài ngoại ô của thành phố Z ở nơi đó rất ít người sống, bố mẹ tôi có 1 công ty nằm trong thành phố. Năm đó, công ty gia đình tôi đang trên đà phát triển cao nhất thị trường Trung Quốc nhưng không may tên gián điệp từ công ty khác đã trà trộn vào và lan truyền các thông tin mật làm công ty nhà tôi bị phá sản. 1 năm sau đó, tôi không rõ chuyện gì đã xảy ra, ba mẹ tôi đã ly hôn lúc đó tôi mới 7 tuổi. Tôi theo bố vào thành phố sinh sống. Lúc đầu khi vừa đến thành phố, chuyển đến căn nhà mới, 1 nơi xa lạ, 1 môi trường mới, tôi rất nhút nhát, rụt rè chẳng quen biết ai. Người bạn đầu tiên và là người hàng xóm thân thiết nhất với tôi là Nhạn Khái, anh ấy lớn hơn tôi 2 tuổi. Anh ấy với tôi là 1 đôi bạn thân và là thanh mai trúc mã cho đến tận bây giờ.
Gia đình của anh ấy hả? Bố mẹ không sống cùng anh ấy họ sinh sống và làm việc ở nước ngoài, anh ấy sống cùng với quản gia và vài người hầu tại căn biệt thự rộng lớn kế nhà tôi.
Các bạn biết gia thế của anh ấy ra sao không? Là tập đoàn Đế Vương rất quyền lực thời bấy giờ. Mọi người xung quanh đều nói sau này anh ấy sẽ là người kế thừa tiếp quản khối tài sản khủng của bố mẹ. Nhạn Khái từng nói với tôi anh ấy không có người bạn nào vì mọi người e sợ gia thế và quyền lực của nhà anh nên không ai dám kết bạn.
Còn cô bạn Tú Huyên là người bạn học cùng lớp với tôi năm lớp 7 cậu ấy là người đã giúp tôi trong việc kết bạn trong lớp. Họ là 2 người bạn thân tốt nhất của tôi.
Bây giờ tôi 20 tuổi, đã học được 2 năm đại học nhưng không còn hứng thú với ngành mà mình chọn nên đã nghỉ. Tôi cũng không còn sống cùng với bố nữa vì tôi không chịu nổi tính bừa bộn của ông ấy nên tôi đã dọn ra khỏi nhà và đến 1 chung cư sinh sống. Nhưng... công việc của tôi không mấy thuận lợi.
Tôi thích công việc văn phòng nên đã nộp đơn xin vào các công ty nhưng đều bị họ từ chối họ nói tôi không có kinh nghiệm. Lúc đó tôi ngồi ở trong công viên tuyệt vọng đến nỗi chẳng biết nên làm gì. Người đàn ông cao lớn, nước da trắng nõn, mũi cao thanh tú và gương mặt điển trai, từng đường nét trên gương mắt anh ấy đã làm đốn tim biết bao cô gái.
- Em làm gì ở đây vậy Mạn Mạn?
*Mạn Mạn ngạc nhiên, nhìn lên.
- Là A Khái, tại em vẫn chưa tìm được việc làm. Em có nói với anh mà, em đã nộp đơn và đi phỏng vấn hết công ty này đến công ty khác nhưng vẫn không chỗ nào nhận em...
- Em vẫn chưa tìm được việc làm sao?_A khái nói.
- Ừ.
- Vậy sao em không xin vào tập đoàn của anh?
- Em cũng nghĩ sẽ xin vào nhưng...
- Có chuyện gì sao? Em nói đi._A Khái lo lắng hỏi.
- Tại em sợ tập đoàn của anh sẽ không nhận em, vả lại tập đoàn của anh lớn như vậy những công ty nhỏ không nhận em làm sao tập đoàn lớn như nhà anh nhận em được chứ.
- Em ngốc thật đó, anh là bạn của em cần gì cứ nói anh sao phải lo lắng như vậy. Anh sẽ sắp xếp cho em 1 công việc thật tốt.
- Cảm ơn anh A Khái, nhưng em muốn tìm việc bằng chính sức mình chứ không phải dựa vào anh.
Nhạn Khái ngạc nhiên:
- Em tự kiếm được rồi mà, nãy giờ anh vẫn đang phỏng vấn em đó, anh nhận em rồi. Từ ngày mai em đến tập đoàn của anh làm đi. Nhớ đúng giờ đó.
- Em... Em vào làm á!? Em tìm được việc rồi sao?_ Yến Mạn ngạc nhiên cô vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang diễn ra.
- Trễ rồi anh đưa em về.
Nhạn Khái xòe bàn tay ra trước mặt Yến Mạn. Cô nắm lấy tay anh hai người cùng bước đi dưới ánh hoàng hôn đỏ rực.
Updated 79 Episodes
Comments
Hạ Vũ Tử Kì ( Cảo )
Ủng hộ tác giả nè
2020-04-10
1
Nhii Nhii
FA như mị chắc khóc chết wá
2019-09-15
3
Nguyễn Phẩm
chịc chịc
2019-09-06
1