Thành Hi chậm rãi mở mắt, chỉ thấy mình đang đứng ở một nơi nào đó thật lạ lẫm, xung quanh chỉ toàn là một màu đen kịt.
Cậu đưa mắt cố tìm kím xung quanh một chút ánh sáng, bỗng có một vệt sáng chiếu vào mắt khiến cậu phải đưa tay lên che lại.
Nheo nheo mắt để làm quen với thứ ánh sáng đột ngột này, cậu theo bản năng đi về hứơng ánh sáng đó phát ra.
Cậu càng đi càng phát hiện ánh sáng này như đang dẫn lối, muốn đưa cậu đến một nơi nào đó... một nơi dành riêng cho cậu.
Đến khi dừng chân lại cậu mới thấy bản thân đang đứng trước cánh cửa kính của một ngôi nhà, cảm giác hình ảnh này quá quen thuộc.
Cẩn thận nhìn thật kĩ khung cảnh trứơc mặt, thì sau lưng lại nghe như có tiếng nói của ai đó:
“ Này, anh không cảm thấy nặng à. Mau mau đưa đây cho em “
“ Khải Nguyên anh bị điếc rồi à, có nghe em nói gì không hả “
Giọng... giọng nói này, sao lại giống y đúc mình thế này. Sợ là bản thân đã nghe lầm, cậu vội vàng xoay người lại.
Đối diện với cậu bây giờ lại là gương mặt của một chàng trai quen thuộc, quen thuộc đến mức không thể nào quen thuộc hơn. Là anh, là Khải Nguyên.
Nếu nói thấy anh ở trứơc mặt mình ngay lúc này đã là một bất ngờ với cậu thì chuyện xảy ra kế tiếp còn có thể khiến cậu chấn kinh hơn nữa.
Chỉ thấy giống như anh vừa đi mua đồ về, trên tay đang cầm hai bịch đồ thật to được in nhãn của một siêu thị. Anh hình như cũng không phát hiện ra điều gì khác thừơng, cất bứơc đi nhanh qua ngừơi cậu rồi lấy vai mình dùng sức đẩy mở cánh cửa kính.
Đúng.. là đi qua người cậu, anh là đi xuyên qua ngừơi cậu mà không phải là đi lướt qua.
Cậu như một con robot bị chết máy đứng yên vị tại chỗ. Đây là sao thế ?. Chuyện gì thế này ?.
Mình...mình .... Thành Hi mình đã chết rồi sao ?.
Đây...đây không thể nào. Làm sao mà có thể như thế được....
Chưa hết bàng hoàng thì cậu nhìn thấy anh đang đứng ở ngay cửa kính, như không có ý định sẽ vào nhà mà là đang chờ ai đó.
Kiên nhẫn đứng yên tựa vai lên giữ cửa kính, mặt anh lộ rõ vẻ bất lực nhưng khi giọng nói cất lên lại là mang theo muôn vàng cưng chiều:
“ Giận rồi, không định vào nhà nữa “
“ Haiz, bảo bối à. Em còn không vào nhà là bờ vai này của anh sẽ coi như hỏng mất “
Theo sau tiếng nói của anh chỉ thấy có một ngừơi con trai chậm rãi tiến vào.
Có vẻ do bị thương ở chân nên bước đi hơi khó khăn, trên mu bàn chân phải cũng được băng bó lại một cách cẩn thận. Khuôn mặt trắng hồng nhỏ nhắn, mái tóc xoăn màu nâu nhạt đựơc kẹp lên cao gọn gàng, như là cố tình còn điểm thêm chiếc kẹp thỏ màu hồng xinh xắn.
Vầng trán hơi cao lộ ra chỉ thấy phía bên phải xuất hiện một miếng gạt y tế dài khoảng gang tay. Phía dưới khuôn mặt nhỏ nhắn ấy là vài vết xước nho nhỏ, nằm ở cằm dưới cũng được dán một miếng băng cá nhân loại to.
Nhưng tổng thể cũng không lộ ra vẻ chật vật nào, khuôn mặt vẫn giữ được nguyên nét xinh đẹp cùng non nớt.
Nhìn nhìn, cậu càng thấy không đúng, đây không phải là cậu ư ?. Nói một cách chính xác hơn đây là cậu của hai năm trước, vậy thì... những hình ảnh này không phải là kí ức mà cậu từng trải qua hay sao.
Như hiểu ra phần nào cậu đưa mắt nhìn theo thân ảnh hai người cho đến khi cửa kính từ từ khép lại.
Đây là nhà của Khải Nguyên, nhà anh rất chuộng dùng cửa kính. Là loài cửa kính mà khi đứng ở ngoài sẽ không nhìn thấy được bên trong đang diễn ra những gì, chỉ có người đứng ở bên trong mới quan sát được mọi thứ bên ngoài.
Vì đây có vẻ là những kí ức của cậu nên khi đứng ở ngoài cậu cũng có thể dễ dàng nhìn rõ tất cả mọi thứ trong nhà, dù là đã cách một cánh cửa nhưng đến âm thanh hay giọng nói cũng nghe đựơc thật rõ ràng. Cứ như mọi thứ đang được diễn ra ngay tầm mắt cậu.
......
Khải Nguyên để hai túi đồ lên bàn, bật lên điều hoà rồi tìm kím lấy từ trong túi đồ ra chai sữa, anh mở nắp đem lại đưa đến trước mặt Cậu.
Nhìn Cậu đang ngồi nghịch điện thoại mà không để ý đến mình anh liền ngồi xuống bên cạnh, bày ra vẻ mặt đáng thương.
“ Đừng vậy mà, đừng giận nữa. Em uống tí sữa nào “
“ Không phải là anh đang lo cho em sao, em nhìn em xem. Chân em còn chưa khỏi nếu xách thêm đồ nặng không phải sẽ khó khăn trong di chuyển hơn sao “
Nói luyên thuyên một lúc cũng không ai đáp lại, anh liền giở chiêu cũ mặt dày mà làm nũng với Cậu.
” Haizz... “
” Hi Hi à... “
” Bà xã à... “
” Em không còn thương anh nữa sao, em định vứt bỏ anh đúng không “
Cậu đưa tay đẩy cái đầu đang dụi dụi trên đùi mình, không quên tặng cho anh thêm cái nhìn sắc bén. Lấy sữa từ tay anh đưa lên miệng uống một chút, liền cảm thấy người bên cạnh chưa có ý định di chuyển.
Cậu chau mày, liếc anh thêm một cái:
” Còn không nấu nước, anh định để em tắm nước lạnh? hay là để nguyên bộ dạng thương binh nhếch nhát như này mà lên phòng?“
Cũng không để anh kịp phản ứng Cậu liền xoa xoa bụng mình, giả vờ lẩm bẩm nói một mình:
” Đói rồi, khi nào được ăn đây?“
” Haiz... thôi cứ không ăn một bữa cũng không sao “
Sau câu nói đó liền thấy anh đứng dậy, thoăn thoắt chuẩn bị mọi thứ cho Cậu. Bên trong căn nhà lâu lâu lại vang lên tiếng anh dặn dò Cậu , đôi lúc cũng sẽ kèm theo vài tiếng cười đùa hạnh phúc.
Updated 30 Episodes
Comments
Má Mèo T-T
phải chăng đây là mơ
2024-07-24
4
hoa hướng dương
buồn quá
2024-07-12
1