GỬI LẠI THÁNG NĂM ẤY
“ Hừ “
Cười lạnh, Khải Nguyên đưa mắt nhìn người con trai đang níu lấy cánh tay mình, bờ vai nhỏ run run vì khóc kèm theo gương mặt đầy nước mắt với đôi mắt đỏ hoe.
Không muốn nán lại đây nhìn hình ảnh này thêm phút giây nào nữa, anh không chút do dự hất mạnh cánh tay.
“ Bịch “
“ A.. “
Lạnh lùng nhìn người bị mình hất văng nằm trên đất, không cảm thấy có lỗi cũng không có ý định đỡ ngừơi dậy.
Nhếch môi, anh buông ra từng câu từng chữ:
“ Cậu nghĩ mình là ai vậy, đừng có mặt dày mà bám lấy tôi nữa. Khải Nguyên tôi chưa bao giờ yêu cậu, một chút cũng không. Bây giờ và sau này vĩnh viễn cũng sẽ không có chuyện nực cười đó xảy ra “
Nói xong anh liền xoay người, trước khi rời khỏi nơi này còn không quên tặng lại một câu.
“ Tỉnh táo lại và giữ cho mình một chút tôn nghiêm của con người đi. CÚT XA TÔI RA “
Bốn chữ cuối cùng được nhấn mạnh, nghe qua cũng hiểu đó là điều anh muốn sau khi cuộc nói chuyện này kết thúc.
Một cái ngoảnh đầu hoặc thậm chí là một cái liếc mắt cũng không làm, anh cứ thế một đường đi thẳng.
“ Ư... Hức “
“ Tại sao ... tại sao lại như vậy... “
“ Nói dối ... tất cả đều là lừa dối “
Nhìn theo bóng lưng dần đi xa của anh, từng tiếng nấc nghẹn ngào, run run cất lên từng câu từng chữ.
Thành Hi nằm trên đất mặc cho cơ thể đau nhói do ma sát mạnh của cú nghã ban nãy, cậu cũng không có ý định để tâm đến xem xét bản thân.
Chỉ đưa đôi mắt đã phủ tầng tầng nước mắt nhìn về phía bóng lưng của anh.
Tầm mắt mờ dần, cậu đưa bàn tay trầy xướt rỉ máu của mình vội vàng lau đi nước mắt. Nứơc mắt thấm vào vết xướt trên tay đau rát nhưng đối với cậu không là gì, cậu chỉ muốn tầm mắt của mình nhìn rõ bóng lưng ấy hơn, rõ hơn dù chỉ là một chút, một chút thôi cũng đựơc.
Cậu muốn lưu giữ lại hình bóng người con trai ấy, người con trai mà cậu yêu.
..... ..... .....
“ Tí tách “
“ Tí tách “
“ Tí tách “
Từng giọt mưa rơi xuống phá vỡ bầu không gian yên tĩnh vốn có khi về đêm, bóng tối âm u hoà vào cơn mưa càng thêm lạnh lẽo.
Mọi nhà bây giờ cũng đã chìm vào giấc ngủ say trong chiếc chăn đầy ấm áp cùng người thân.
Ngoài đường chỉ còn lại những ánh đèn cao vút chiếu rọi xuống con phố vắng vẻ, thứ duy nhất còn sót lại trên đường là hình ảnh của một cậu con trai đang nằm trên mặt đường lạnh lẽo.
Dưới cơn mưa không biết bao giờ tạnh này mà lại có ngừơi nằm ngoài đường như thế này, nếu không để ý kĩ cơ thể đang run run lên nhè nhẹ thì nhìn vào người ta còn tưởng đó chỉ là một xác chết.
Tầm mắt nhìn vào khoảng không đến khi bị nước mưa cản trở, Thành Hi mới mệt mỏi rũ mắt. Cậu không biết bản thân đã ở đây bao lâu, cậu chỉ biết mình đã giữ nguyên tư thế này nhìn về phía anh, cho đến khi bóng lưng của anh hoàn toàn biến mất.
Cảm nhận từng giọt mưa thấm ướt vào cơ thể, cậu chỉ mỉm cười nói ra một câu, lời nói bình thản như đang nói chuyện với người bên cạnh.
“ Mưa rồi ... về nhà thôi “
Nhưng ở đây ngoài cậu ra thì còn lại ai nữa đâu, câu nói đó là cậu đang nói cho chính bản thân cậu nghe. Đúng! mưa rồi, anh ấy cũng chẳng quay lại nữa đâu, sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Quay lại và ôm cậu vào lòng cho cậu hơi ấm quen thuộc, quay lại xin lỗi cậu và hứa sẽ không bỏ cậu lại một mình nữa.
Quay lại nói anh chỉ yêu thương một mình cậu, nắm lấy tay cậu và cùng nhau trở về nhà như bao lần anh đã làm.
Nhưng cái gì cũng phải có ngoại lệ chứ, lần này anh sẽ không quay lại nữa.
Cậu biết đến lúc cũng phải kết thúc rồi, thời gian qua mọi thứ cũng đều là do cậu vay mượn mà có được.
Thứ tình cảm này cũng chỉ là do cậu tự mình đa tình mà thôi, tự mình vẽ ra thật nhiều hạnh phúc rồi cũng tự mình làm đau mình.
Đã là vay mượn của người khác để có được vậy mà sao bản thân còn ích kỉ không muốn buông bỏ, không muốn trả lại.
Nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, mượn khí lạnh để làm bản thân tỉnh táo lại một chút.
Cậu từ từ ngồi dậy, cơ thể tê rần do phải giữ một tư thế quá lâu.
Cậu mím chặt môi đứng dậy, cố gắng không để mình trở nên đáng thương hơn nữa.
Lê từng bước nặng nhọc trên đường, quần áo cũng đã ướt đẫm từ khi nào.
Vài cơn gió lạnh thổi qua nhưng sao cậu không còn cảm thấy lạnh nữa, chắc do ở dưới mưa đã lâu nên cậu mất cảm giác rồi hay chăng?, hay là do cái lạnh này cũng không lạnh bằng lòng của người ấy.
Cậu cứ đi trên đường như một người vô hồn, đi rồi lại đi cũng không biết điểm đến của mình là nơi đâu. Càng đi cậu càng cảm thấy người mình nhẹ hẫng, cơ thể chao đảo rồi tầm mắt cậu cũng trở nên tối sầm lại.
Đầu óc trống rỗng, trứơc khi cậu không còn cảm nhận được gì nữa và mất đi ý thức, cậu chỉ biết bản thân hình như đang nằm trên đường lớn.
Updated 30 Episodes
Comments
MinhTVB
cơn mưa rào ha
2024-09-15
1
Đào Linh
Chời đọc đến chỗ Khải Nguyên mà tưởng đâu fanfic Khải Nguyên kh á
2024-08-06
2
Mộc Tịnh Cửu
chương đầu mà sầu quá dị chèn
2024-08-05
1