Chương 16: Vợ ơi, đừng khóc

Mộc Thuần đạp xe ra bãi biển, tìm một chỗ vắng người mà khóc. Nước mắt không thể ngừng rơi khi nghĩ đến việc bị người khác khinh thường, Tô Dương nói thích cô nhưng còn chẳng quan tâm đến cảm nhận của cô.

“Tên khốn kiếp giả nhân giả nghĩa! Tô gia khốn nạn!”

Cô cầm một hòn đá ném mạnh ra biển, muốn thông qua đó trút đi cơn giận trong lòng. Tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ khe khẽ vang lên, hòa nhịp với tiếng nấc của cô.

Tô Dương còn không thèm cầu hôn, mà trực tiếp gọi cô tới nhà để nói chuyện cưới xin, hời hợt như thế, lấy hắn rồi cô sẽ hạnh phúc sao? Không, có cho cô ngàn vàng cô cũng không thèm! Chỉ là bây giờ mất gian hàng ở chợ, cô sẽ mất chỗ để bán hải sản. Những nơi khác như vỉa hè cũng có thể bày hàng, nhưng đám giang hồ thu phí bảo kê rất đắt, hơn nữa thỉnh thoảng còn bị chúng cướp đồ. Cô…. bây giờ phải làm thế nào đây?

Ngồi bệt trên cát, Mộc Thuần cảm giác cả người như mất hết sức lực. Cô cố gắng rất nhiều, lúc nào vấp ngã cũng tự đứng dậy, muốn vươn lên trên tầng cấp cao hơn, nhưng cô mãi chỉ là một đứa mồ côi nghèo mạt, chẳng thể thoát khỏi bàn tay lộng quyền của những kẻ nhà giàu.

Trái tim co rút một cách đau đớn, Mộc Thuần úp mặt vào đầu gối òa khóc nức nở. Cô ước gì mình không phải là trẻ mồ côi, cô ước gì bản thân được cắp sách đến trường như những người khác. Đám nhà giàu kia chỉ cần vươn tay ném ra một đống tiền, chúng liền hóa thành dây xích trói chặt lấy cơ thể cô, khiến cô không cách nào vùng vẫy được.

Thời gian trôi qua từng chút một, Mộc Thuần ngồi mãi trên bãi biển không nhúc nhích. Cô đờ đẫn dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn ánh trăng mờ ảo đang dập dờn trên mặt nước, suy nghĩ đến xuất thần.

Lúc này, tiếng bước chân loạt soạt làm cô giật mình tỉnh táo lại. Cô nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, không biết từ lúc nào ở đó đã xuất hiện một người. Vừa nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của anh, cô liền đưa tay lên lau nước mắt, bối rối hỏi:

“Sao anh lại ra ngoài?”

Phi Vũ quỳ gối xuống bên cạnh cô, đột nhiên ôm cô vào lòng:

“Em đi lâu quá, anh sợ.”

Lồng ngực anh còn hơi phập phồng, có vẻ như vừa hoạt động mạnh xong. Mộc Thuần ngơ ngác để anh ôm lấy mình, nước mắt mới ngừng lại một lần nữa rơi xuống, cô cắn chặt răng để không phát ra tiếng, nhưng vẫn thút thít chẳng khác gì một đứa trẻ bị ức hiếp.

Lần đầu tiên thấy cô khóc, Phi Vũ luống cuống không biết phải làm sao. Anh chỉ biết ôm chặt lấy Mộc Thuần, dùng cách này để an ủi cô.

Biển đêm vỗ về bờ cát, Phi Vũ đưa tay vuốt ve mái tóc ngắn của cô, trong lòng đau đến nỗi khó thở. Anh không làm được gì cho Mộc Thuần cả, anh biết mình rất vô dụng, nhưng hôm nay anh mới nhận ra bản thân rốt cuộc vô dụng đến nhường nào.

Phi Vũ hôn tóc cô, nói:

“Vợ ơi, đừng khóc, anh xin lỗi.”

“Không… Không phải lỗi của anh.” 

Mộc Thuần nấc lên, nắm chặt lấy áo ngoài của anh mà khóc nức nở. Có anh hay không cũng vậy, sớm muộn gì cô vẫn sẽ bị bọn họ ép đến bước này mà thôi. Anh ở bên cạnh cho cô dựa vào khi cô mệt mỏi nhất đã rất tốt rồi.

Phi Vũ đột nhiên nói:

“Có chuyện gì cứ nói với anh, anh sẽ xử lý giúp vợ.”

“Ngốc, anh còn chưa chăm sóc bản thân được nữa là.” 

Mộc Thuần dùng áo của anh thấm nước mắt, mặt mũi tèm nhem. Ngẩng đầu lên, Phi Vũ đang rất nghiêm túc nhìn cô:

“Ai chọc vợ khóc?”

“Nói rồi anh cũng không giải quyết được, đừng để ý, em sẽ tìm cách.”

Mộc Thuần giải tỏa xong nỗi lòng thì cảm thấy thoải mái hơn một chút, mặc dù khó khăn thật, nhưng cô cũng không đến mức phải đồng ý điều kiện của Tô gia. Cô cựa quậy muốn đứng lên, anh ở cạnh nhanh chóng đỡ lấy cô, động tác vô cùng cẩn thận. Bấy giờ, cô mới chú ý đến việc anh không mang gì ra ngoài mà để chân trần, có chút buồn cười:

“Giày của anh đâu?”

“Anh quên rồi.” Phi Vũ gãi gãi đầu, trông dáng vẻ ngượng ngùng kia thật đáng yêu.

“Thật là, lần sau đừng đi ra ngoài khi không có em ở cạnh, em sợ anh lạc đường.” 

Mộc Thuần quan tâm dặn dò anh, sau đó nắm chặt lấy tay anh:

“Cảm ơn anh, Phi Vũ, thật sự rất cảm ơn anh.”

“Hửm? Tại sao?”

“Không cần hỏi đâu, anh biết vậy là được rồi.”

Cô bật cười trước vẻ mặt ngây ngô của anh, kiễng chân lên, nhân lúc anh chưa kịp phản ứng hôn một cái lên môi anh. Nụ hôn thoáng qua làm lòng người say say, Phi Vũ giật mình, sau đó ôm eo cô kéo cô đến gần.

“Anh… Ưm…”

Mộc Thuần đang định mở miệng hỏi anh muốn làm gì thì môi bị chặn lại, anh cúi đầu hôn cô, dùng sức siết chặt lấy cô như sợ buông ra sẽ để lạc mất. Cảm giác được đầu lưỡi của anh trượt vào miệng mình, cô sợ đến nỗi quên cả hô hấp. Mềm mềm, trơn ướt, còn có mùi hương dễ chịu và sự ấm áp đang dần lan tỏa và vây lấy cô.

Mộc Thuần thở hổn hển tựa vào người anh, cô phát hiện bọn họ càng hôn như vậy thì cơ thể càng khó chịu. Đầu óc cô mơ mơ màng màng, chân có chút run, phải nhờ vào cái ôm của anh để miễn cưỡng đứng vững.

Lần đầu tiên hôn môi, nhưng dường như Phi Vũ trời sinh đã giỏi, anh hôn một lúc liền phát hiện Mộc Thuần không chịu được nữa. Trên mặt cô đỏ ửng, môi bị hôn sưng lên, ướt át kiều diễm. Anh cảm giác đây là đang gọi mời mình…

Hot

Comments

Trương gia

Trương gia

thôi. tao tin đó là thuyết âm mưu của em trai tao. mất trí cm gì mà khôn vl

2023-05-11

3

Khổng Thu Hà

Khổng Thu Hà

yy

2022-12-05

0

Khổng Thu Hà

Khổng Thu Hà

df

2022-12-04

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Ai là vợ của anh?
2 Chương 2: Nhặt được một cục nợ
3 Chương 3: Về nhà
4 Chương 4: Anh cũng muốn...
5 Chương 5: Chung giường
6 Chương 6: Để anh ta về nhà tớ đi
7 Chương 7: Vợ, anh sợ
8 Chương 8: Cô ấy là người nhà của tôi
9 Chương 9: Quần lót của cô!
10 Chương 10: Nóng
11 Chương 11: Em xem anh là gì?
12 Chương 12: Quyết định của vợ là quan trọng nhất.
13 Chương 13: Em không ngại
14 Chương 14: Rắc rối
15 Chương 15: Điều kiện
16 Chương 16: Vợ ơi, đừng khóc
17 Chương 17: Ngủ không được
18 Chương 18: Em thích như vậy? (H)
19 Chương 19: Có phải anh đã nhớ ra gì đó rồi không?
20 Chương 20: Đồ gia truyền
21 Chương 21: Em nuôi anh
22 Chương 22: Nguy hiểm
23 Chương 23: Tên cặn bã
24 Chương 24: Sợ hãi
25 Chương 25: Phi Vũ tức giận
26 Chương 26: Cho các người một tiếng
27 Chương 27: Tàn nhẫn
28 Chương 28: Anh... nhớ ra rồi?
29 Chương 29: Nam Cung Phi Vũ
30 Chương 30: Cảm giác yên bình
31 Chương 31: Biến cố ở bệnh viện
32 Chương 32: Nước Mắt Hải Thần
33 Chương 33: Ly biệt
34 Chương 34: Phi Vũ, anh chờ đó
35 Chương 35: Thành phố S
36 Chương 36: Đặng Thiên Tường
37 Chương 37: Chờ đợi
38 Chương 38: Chật vật
39 Chương 39: Hành trình tìm chồng quá cực khổ rồi
40 Chương 40: Đầu bếp
41 Chương 41: Gây sự
42 Chương 42: Phản bác
43 Chương 43: Tôi nghiêm túc đó
44 Chương 44: Là ảo giác?
45 Chương 45: Anh không nhớ
46 Chương 46: Tiệc sinh nhật
47 Chương 47: Mộc Thuần tức giận
48 Chương 48: Cô là ai?
49 Chương 49: Ngất
50 Chương 50: Đó không thể là con tôi được
51 Chương 51: Mộc Thuần sẽ không bỏ đứa bé chứ
52 Chương 52: Lộ tin có thai
53 Chương 53: Không được
54 Chương 54: Đừng để lại dấu vết
55 Chương 55: Tiệc mừng của công ty
56 Chương 56: Mạn Nhi gây khó dễ
57 Chương 57: Gặp lại bạn cũ
58 Chương 58: Sự lựa chọn khiến người khác đau lòng
59 Chương 59: Phát hiện sự thật
60 Chương 60: Đau
61 Chương 61: Làm chồng kiểu gì vậy?
62 Chương 62: Là ai đã động tay với Mộc Thuần?
63 Chương 63: Chẳng lẽ là Phi Vũ?
64 Chương 64: Từ bạn thành địch
65 Chương 65: Cuộc sống mới
66 Chương 66: Mộc Tử Thiêm!
67 Chương 67: Về nhà
68 Chương 68: Khi nào kết hôn?
69 Chương 69: Khó xử
70 Chương 70: Đưa Tử Thiêm đi ăn lẩu
71 Chương 71: Dám động đến con của cô!
72 Chương 72: Phu nhân về rồi
73 Chương 73: Đến khách sạn
74 Chương 74: Muốn đuổi anh?
75 Chương 75: Một câu xin lỗi là xong?
76 Chương 76: Chúng ta kết hôn đi
77 Chương 77: Dự cảm chẳng lành
78 Chương 78: Hai sự lựa chọn
79 Chương 79: Người đàn ông ấy đã khóc vì cô
80 Chương 80: Chưa có bắt đầu, lấy đâu ra kết thúc
81 Chương 81: Vương Cẩm...
82 Chương 82: Năm năm có lẽ là đủ rồi
83 Chương 83: Chiến thuật da mặt dày
84 Chương 84: Chị dâu
85 Chương 85: Ngắm hoa
86 Chương 86: Phụ nữ thù dai
87 Chương 87: Ngoài ý muốn
88 Chương 88: Em và con an toàn là được
89 Chương 89: Muốn chết phải không?
90 Chương 90: Muốn nói lời xin lỗi
91 Chương 91: Gần gũi
92 Chương 92: Đám cưới không bình thường
93 Chương 93: Gặp lại bếp trưởng Triệu
94 Chương 94: Kết cục của Vương Cẩm
95 Chương 95: Tại sao anh cũng phải quỳ?
96 Chương 96: Cuộc sống bình thường của Tử Thiêm...
97 Chương 97: Ba đứa
98 Chương 98: Em út Yến Thư
99 Chương 99: Một nhà hạnh phúc (END)
100 PR~
Chapter

Updated 100 Episodes

1
Chương 1: Ai là vợ của anh?
2
Chương 2: Nhặt được một cục nợ
3
Chương 3: Về nhà
4
Chương 4: Anh cũng muốn...
5
Chương 5: Chung giường
6
Chương 6: Để anh ta về nhà tớ đi
7
Chương 7: Vợ, anh sợ
8
Chương 8: Cô ấy là người nhà của tôi
9
Chương 9: Quần lót của cô!
10
Chương 10: Nóng
11
Chương 11: Em xem anh là gì?
12
Chương 12: Quyết định của vợ là quan trọng nhất.
13
Chương 13: Em không ngại
14
Chương 14: Rắc rối
15
Chương 15: Điều kiện
16
Chương 16: Vợ ơi, đừng khóc
17
Chương 17: Ngủ không được
18
Chương 18: Em thích như vậy? (H)
19
Chương 19: Có phải anh đã nhớ ra gì đó rồi không?
20
Chương 20: Đồ gia truyền
21
Chương 21: Em nuôi anh
22
Chương 22: Nguy hiểm
23
Chương 23: Tên cặn bã
24
Chương 24: Sợ hãi
25
Chương 25: Phi Vũ tức giận
26
Chương 26: Cho các người một tiếng
27
Chương 27: Tàn nhẫn
28
Chương 28: Anh... nhớ ra rồi?
29
Chương 29: Nam Cung Phi Vũ
30
Chương 30: Cảm giác yên bình
31
Chương 31: Biến cố ở bệnh viện
32
Chương 32: Nước Mắt Hải Thần
33
Chương 33: Ly biệt
34
Chương 34: Phi Vũ, anh chờ đó
35
Chương 35: Thành phố S
36
Chương 36: Đặng Thiên Tường
37
Chương 37: Chờ đợi
38
Chương 38: Chật vật
39
Chương 39: Hành trình tìm chồng quá cực khổ rồi
40
Chương 40: Đầu bếp
41
Chương 41: Gây sự
42
Chương 42: Phản bác
43
Chương 43: Tôi nghiêm túc đó
44
Chương 44: Là ảo giác?
45
Chương 45: Anh không nhớ
46
Chương 46: Tiệc sinh nhật
47
Chương 47: Mộc Thuần tức giận
48
Chương 48: Cô là ai?
49
Chương 49: Ngất
50
Chương 50: Đó không thể là con tôi được
51
Chương 51: Mộc Thuần sẽ không bỏ đứa bé chứ
52
Chương 52: Lộ tin có thai
53
Chương 53: Không được
54
Chương 54: Đừng để lại dấu vết
55
Chương 55: Tiệc mừng của công ty
56
Chương 56: Mạn Nhi gây khó dễ
57
Chương 57: Gặp lại bạn cũ
58
Chương 58: Sự lựa chọn khiến người khác đau lòng
59
Chương 59: Phát hiện sự thật
60
Chương 60: Đau
61
Chương 61: Làm chồng kiểu gì vậy?
62
Chương 62: Là ai đã động tay với Mộc Thuần?
63
Chương 63: Chẳng lẽ là Phi Vũ?
64
Chương 64: Từ bạn thành địch
65
Chương 65: Cuộc sống mới
66
Chương 66: Mộc Tử Thiêm!
67
Chương 67: Về nhà
68
Chương 68: Khi nào kết hôn?
69
Chương 69: Khó xử
70
Chương 70: Đưa Tử Thiêm đi ăn lẩu
71
Chương 71: Dám động đến con của cô!
72
Chương 72: Phu nhân về rồi
73
Chương 73: Đến khách sạn
74
Chương 74: Muốn đuổi anh?
75
Chương 75: Một câu xin lỗi là xong?
76
Chương 76: Chúng ta kết hôn đi
77
Chương 77: Dự cảm chẳng lành
78
Chương 78: Hai sự lựa chọn
79
Chương 79: Người đàn ông ấy đã khóc vì cô
80
Chương 80: Chưa có bắt đầu, lấy đâu ra kết thúc
81
Chương 81: Vương Cẩm...
82
Chương 82: Năm năm có lẽ là đủ rồi
83
Chương 83: Chiến thuật da mặt dày
84
Chương 84: Chị dâu
85
Chương 85: Ngắm hoa
86
Chương 86: Phụ nữ thù dai
87
Chương 87: Ngoài ý muốn
88
Chương 88: Em và con an toàn là được
89
Chương 89: Muốn chết phải không?
90
Chương 90: Muốn nói lời xin lỗi
91
Chương 91: Gần gũi
92
Chương 92: Đám cưới không bình thường
93
Chương 93: Gặp lại bếp trưởng Triệu
94
Chương 94: Kết cục của Vương Cẩm
95
Chương 95: Tại sao anh cũng phải quỳ?
96
Chương 96: Cuộc sống bình thường của Tử Thiêm...
97
Chương 97: Ba đứa
98
Chương 98: Em út Yến Thư
99
Chương 99: Một nhà hạnh phúc (END)
100
PR~

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play