#3
"Chị Hai, chúng tôi đều thắc mắc kế hoạch cô quyến rũ Nhậm thiếu gia đến đâu rồi?"
Mạc Nhiên bình thản trả lời: "Không vội, tôi tự có tính toán của mình."
"Không vội là sao? Một năm qua chị nằm trên giường của hắn ta chỉ lấy được vài thông tin ít ỏi như vậy là quá uổng phí rồi. Có lẽ cuộc sống của một con p.h.ò khiến chị sung sướng quên mất nhiệm vụ." Mạc Liên ngồi phía đằng xa bắt đầu lên tiếng khiêu khích cô.
Đây là em gái cùng cha khác mẹ với anh em cô, là đứa con rơi của ba, nó luôn cùng với mấy người chú cùng đứa em họ chĩa mùi rìu vào cô. Do đó Mạc Nhiên cũng chẳng lấy làm lạ khi cô ta nói vậy, thậm chí cô còn bình tĩnh là đằng khác.
"Mạc Liên nói năng cẩn thận, ở đây toàn trưởng bối." Mạc Khiết Thần lên tiếng cảnh cáo, vì là người có quyền lực nhất ở đây nên anh nói vậy không ai dám ho he nửa lời.
Khi tất cả mọi người đều im lặng, Mạc Nhiên mới bắt đầu trình bày kế hoạch mà mình vạch ra.
[...]
"Mọi việc thực sự ổn chứ? Thằng nhóc Nhậm Phong đấy không phát giác gì sao?"
"Không hề. Yên tâm đi, em gái anh đâu kém cỏi như vậy."
Hai anh em họ Mạc đứng nói chuyện với nhau trong phòng làm việc của Mạc Khiết Thần.
"Lúc nào rảnh thì về thăm mẹ, bà nhớ em rồi đấy."
Mạc Nhiên gật đầu đáp: "Cuối tuần em sẽ về."
Lúc Mạc Nhiên chuẩn bị rời khỏi phòng, Mạc Khiết Thần gọi giật cô lại: "Tiểu Nhiên, xin lỗi khi em phải vì anh mà hi sinh nhiều đến vậy."
"Anh đừng nghĩ linh tinh nữa. Mình là anh em ruột, không giúp nhau thì sao? Giúp anh cũng như giúp em, việc này giúp anh giành được vị trí chủ tịch hội đồng quản trị nên em làm gì cũng thấy xứng đáng."
Khi Mạc Nhiên đi ra, trong lòng Mạc Khiết Thần nặng trĩu đầy lo lắng. Anh sợ em gái mình sẽ phải chịu thiệt thòi khi lấy mình làm mồi nhử lấy thông tin. Nhưng anh còn sợ hơn khi vị trí không vững thì cả anh, mẹ và em gái đều không thể sống nổi ở Nhậm gia.
[...]
"Alo anh yêu, anh đang ở đâu vậy?" Mạc Nhiên vừa lái xe vừa gọi điện nói chuyện với Nhậm Phong.
"Anh đang ở bệnh viện rồi."
"Ở chỗ Vy An sao?"
"Ừm."
Nghe được giọng nói chán nản của Nhậm Phong, Mạc Nhiên mím môi cười. Chợt cô nghĩ ra cách này rất hay.
"Anh có muốn ra khỏi bệnh viện đó không?"
"Anh cũng muốn lắm nhưng không hiểu sao ba mẹ anh khắt khe cho cả vệ sĩ trực ngoài cửa."
"Yên tâm, em có cách."
"Nhiên, đừng làm điều dại dột."
Mạc Nhiên không nói rõ kế hoạch của mình là gì, chỉ bóng gió vài câu rồi đánh tay lái, đi sang một hướng khác.
Không bao lâu, cô đến bệnh viện, đi vào hỏi mấy y tá phòng bệnh của Vy An rồi đi vào thang máy lên thẳng tầng trên. Đứng trong thang máy mà lòng Mạc Nhiên hân hoan khó tả, lần này đến đây cô sẽ mang nhiều bất ngờ lắm đây.
Mạc Nhiên đi tìm phòng bệnh của Vy An, cô bước vào, tiến lại gần giường bệnh. Nhìn cô ta một lượt rồi tặc lưỡi, chắc cô ta phải dũng cảm lắm, bó bột một bên chân để đổi lấy sự thương cảm.
"Vy An, cô mau tỉnh dậy đi không chị đây cướp mất Nhậm Phong của cô em đấy."
Vy An vẫn nằm im.
"Ngủ tốt thật. Gãy có một chân mà làm như chấn thương sọ não sắp thiểu năng tới nơi vậy."
Trò đùa tinh quái không dừng lại ở đó. Mạc Nhiên nở một nụ cười ranh ma, cô đi đến phía cuối giường nhìn cái chân bị bó bột đang kê cao lên.
"Để xem nhỏ này giả vờ tới bao giờ."
Mạc Nhiên lắc lắc chiếc chân bó bột của Vy An liên tục khiến cô ta không chịu được nữa mà buộc phải mở mắt ra kêu đau oai oái.
Bác sĩ bước vào cũng là lúc Mạc Nhiên dừng lại trò đùa tinh quái của mình. Cô nhanh chóng nhập vai, vội hét lên:
"Aaaa, zombie đội mồ sống dậy. Vy An cô đừng lại đây, cô rõ ràng bị bại não mà sao tỉnh dậy nhanh vậy chứ?"
Updated 40 Episodes
Comments