CHƯƠNG 2: VỊ KHÁCH LẠ
Hôm nay anh người yêu của nó sẽ đi đến thành phố H để gặp thầy hướng dẫn. Chiều hôm qua đến quán hắn than mệt, không biết có ngồi xe một ngày nổi không, nó xót người yêu học hành vất vả ngày đêm nên đề nghị hắn mua vé máy bay đi cho tiện, lại nhanh nữa. Vừa đỡ mệt, vừa đỡ tốn thời gian.
-Thôi đi, mua vé khứ hồi hết mớ tiền chứ ít đâu, để anh chịu khó ngồi xe là được rồi. Mệt tí nhưng đỡ được bao nhiêu tiền em ạ.
-Nhưng ngồi xe hết mười mấy tiếng, lỡ như anh về lại bị ốm ra đó thì tiền thuốc men cũng đâu vào đó cả thôi. Để em gọi book vé cho anh.
-Nhưng tiền đâu ra, anh…
-Em có tiền đây mà, anh không phải lo. Sau này nhớ đối tốt với em là được.
Nó vào quầy gọi điện book vé, cũng do tiếc tiền mà nó đâu dám mua điện thoại di động cho mình, chỉ mua một cái tặng sinh nhật hắn để hắn tiện học hành, còn nó chỉ dùng cái điện thoại bàn chị chủ nhà để lại cho đỡ tốn. Cũng vì vậy mà cái Hà chửi nó không thương tiếc.
-Cái đồ dại trai. Tiền cho trai thì mấy cũng đưa, mua cái điện thoại để liên lạc với bạn bè thì keo kiệt. Cái loại mày sau khổ đừng kêu nha con.
Nó chỉ biết tặc lưỡi chép miệng chứ đâu dám cãi, cái đám này mà bực lên là tụi nó nổi loạn ngay.
Sáng nay nó đưa hắn ra sân bay sớm để kịp làm thủ tục. Nói vậy chứ hắn đi cả tuần làm nó cũng nhớ chết đi được nên bịn rịn chia tay, cứ nắm lấy tay hắn không muốn buông vậy đó.
-Thôi, em về đi, để quán xá không có ai lo hết thì sao?
-Kệ, không có em tụi nó vẫn làm được kia mà. Chỉ có anh là quan trọng nhất với em thôi. Anh đi rồi em phải làm sao?
-Anh đi mấy ngày rồi về thôi.
Tiếng loa phóng thanh sân bay vang lên gọi hành khách trên chuyến bay của hắn về cửa soát vé số 2, hắn cầm va li, hôn nhẹ lên má nó rồi đi. Nó ứa nước mắt nhìn theo, cho đến khi máy bay cất cánh rồi mới lửng thửng quay ra. Vì không chú ý, nó va phải một người đang đứng phía sau nó làm va li của anh đổ xuống sàn.
-Ôi, xin lỗi anh.
Nó vội đỡ vali lên giúp người ta, cúi đầu xin lỗi lần nữa rồi mới đi về. Anh thanh niên nhìn theo bóng nó, ánh mắt phức tạp nhưng cũng không nói gì.
Cả ngày hôm đó với nó là một ngày buồn chán, chẳng có việc gì nó làm nên hồn, đầu óc lơ ngơ lẩn ngẩn bị con Hồng mắng cho mấy lần. Nó tủi thân cho số phận làm bà chủ mà bọn nó coi không ra gì, thích mắng là mắng, thích chửi là chửi. May mà bọn nó làm thử nghiệm có một ngày thôi chứ nếu làm cả tháng chắc nó thành nhân viên luôn cho xong. Mà công nhận hôm nay có mấy chị xinh đẹp chạy bàn nên quán nó đắt khách kinh khủng, lượng bán ra gấp đôi mọi ngày.
Đến khi vãn khách chuẩn bị đóng cửa quán về kí túc thì lại có một vị khách cuối ngày ghé vào. Thông thường nó chỉ mở quán đến khoảng 8g tối là đóng cửa, để còn về học hành nữa, nhưng hôm nay được tụi con Hồng ra công phục vụ nên phá lệ đến 9g. Cả đám mệt rả chân nên bắt nó ra đuổi khách, không đứa nào chịu ngồi dậy nữa, vậy là nó phải chạy ra:
-Dạ, xin lỗi anh, quán gần đóng cửa rồi ạ, anh có thể cảm phiền….
-À, tôi muốn gặp chủ quán chút thôi mà.
-Tôi là chủ quán, xin hỏi anh có chuyện gì không ạ?
-Cô…. Chúng ta đã từng gặp nhau chưa nhỉ?
Nó thấy cay cái người khách này rồi nha. Nó thấy mệt lắm rồi nha. Hỏi một câu chẳng đâu vào đâu. Nhưng cũng không thể mất lịch sự với khách được, nó bèn phải nở một nụ cười mà bản thân nếu nhìn được cũng muốn mắc ói nữa là:
-Dạ, hình như anh có nhầm lẫn gì đó, vì đây là lần đầu tôi gặp anh cơ. Chắc chẳng quen biết gì đâu. Giờ này chúng tôi phải đóng cửa quán để còn nghỉ ngơi.
-À, vậy sao? Vậy thì bán cho tôi mấy hộp kem.
-Anh muốn lấy loại nào ạ?
-Dâu, khoai môn, mỗi thứ 1 hộp nửa kí. Thêm ít bánh ốc quế nữa.
-Vâng, anh chờ một chút.
Nó nhanh chóng lấy túi, lựa kem và bánh rồi đưa cho anh.
-Dạ của anh hết 160 ngàn ạ.
Và cuối cùng nó cũng đuổi được vị khách vô duyên cuối ngày. Cầm tiền vào trong, gặp mấy cái mặt mốc đang dùng mấy cặp mắt hình viên đạn nhìn nó:
-Bà chủ thấy trai đẹp là cười tít mắt, có nhớ gì đến mấy con ở đói meo đói mốc này đâu.
-Được rồi, được rồi. Vừa bán thêm được hai hộp kem. Đáng lẽ có 140 ngàn, tớ lấy của hắn 160 ngàn cho bõ ghét. Cái tên khách phiền phức.
Cái Hồng liếc mắt nhìn nó:
-Tưởng bóc lột thế nào, móc túi trai đẹp được 20 ngàn mà nhìn mặt hớn hở như lượm được 20 triệu vậy. Thiên Ân, mày đúng là, không có tiền đồ. Đi ăn gì thôi, rồi về ngủ. Tao mệt rồi.
Nói rồi cô nàng ngúng nguẩy bỏ đi. Mấy đứa còn lại cũng gật đầu rồi đi theo. Nó ngoan ngoãn đóng cửa quán để theo đuôi đám bạn. Không ai quan tâm từ xa trong chiếc xe ô tô đắt tiền, một cặp mắt buồn vẫn dõi theo nó.
Updated 142 Episodes
Comments
HT.vnpt
Thèm kem
2021-06-20
1