CHƯƠNG 3: BẮT CÁ HAI TAY
Tuấn Phong ngồi trong xe ngắm nhìn cô gái đang rất không tình nguyện đi đằng sau đám bạn. Vẫn bóng dáng đó, cái bóng dáng anh nhung nhớ, nhưng khổ nổi, cô ấy không còn nhớ chút gì về anh.
Anh bật cười. Tình đơn phương là vậy. Tại sao mà anh phải khổ thế này chứ. Tự nhiên đi tìm cô để rồi chứng kiến màn đưa tiễn mùi mẫn, rồi lại lần mò đến đây để bị đuổi đi.
Anh nhìn túi kem để ghế bên cạnh, giờ không biết làm sao đây, cũng vì bối rối khi cô không hề nhận ra mình mà anh phải mua cho đỡ quê. Nhìn bên ngoài có chị lao công đang làm việc, anh mang ra tặng chị ấy luôn.
Chờ các cô gái đi khuất, anh mới lái xe đi. Anh chỉ còn rảnh được 4 tiếng. Mất một tiếng lăn tăn với cô, giờ anh phải gấp rút gặp đối tác để tối nay bay đến thành phố H.
Đón anh ở phòng Vip nhà hàng là đối tác của anh, cũng là thằng bạn chí cốt cùng ăn cùng học với anh từ nhỏ.
-Này, cậu vừa phải thôi, xuống máy bay chưa kịp chào hỏi đã cướp xe của mình, cậu có coi mình là đối tác nữa không, hay là tay sai của cậu vậy hả?
-Vậy cậu có muốn kí hợp đồng nữa không giám đốc Kiệt Luân? Không kí thì mình bay luôn đến thành phố H, đỡ tốn thời gian.
-Ấy ấy, kí chứ, kí chứ. Mình chuẩn bị xong hết rồi. Cũng đã đặc tiệc rượu rồi.
-Mình không tham gia được đâu. Mình đặt vé lúc 23g.
Kiệt Luân nhìn đồng hồ
-Vẫn còn hơn 1 tiếng. Mình sẽ check vé cho cậu, cậu chỉ cần có mặt trước 20 phút là được.
-VVậy không cần kí hợp đồng nữa nhỉ.
-Ế, sao được. Cậu biết mình rất cần nó mà.
Sau khi kí xong hợp đồng, Kiệt Luân gọi người chuẩn bị bàn ăn. Tuy nhiên, phần lớn là anh ta và nhân viên của mình vừa ăn vừa uống vừa ầm ĩ, còn cái người gọi là đối tác kia lạnh lùng cầm ly rượu nhấm nháp, từ tốn ăn vài ba miếng rồi hối anh ta chở ra sân bay.
Thành phố H.
Tuấn Phong tỉnh giấc với cái đầu nặng trĩu. Cũng chỉ tại cái tên Kiệt Luân ép anh uống cái thứ rượu chết tiệt gì mà đau đầu dữ vậy chứ.
Sáng nay anh có hẹn với một cổ đông, nên cũng cố gắng dậy để chuẩn bị. Giám đốc Đức Anh đưa xe đến đón anh. Thực ra tổng công ty ở Anh, nhưng tại thành phố H có chi nhánh nên anh vẫn thường xuyên về Việt Nam khi cần thiết, còn mọi việc khác thì Đức Anh phụ trách.
Ông Khánh là một cổ đông lớn của công ty, hôm nay có đưa con gái và con rể tương lai đến ra mắt với lãnh đạo tổng công ty khi nghe tin anh đến thành phố H, thực ra là tìm cơ hội cho chàng rể tương lai có một chỗ đứng sau khi bảo vệ xong luận án thạc sỹ.
Bước vào phòng họp, đập vào mắt Tuấn Phong là một cô gái với bộ đầm đỏ chói chang ngồi tựa vào lòng chàng trai có khuôn mặt hơi quen thuộc với anh làm anh nhíu mày suy đoán.
Đây không phải là anh chàng vừa sáng hôm qua bịn rịn chia tay Thiên Ân ở sân bay sao?
-A, Chào chủ tịch Phong.
Anh lịch sự bắt tay với ông Khánh rồi ngồi đối diện. Ông Khánh tranh thủ giới thiệu anh với con mình:
-Đây là chủ tịch Phong của Star Group. Còn đây là Uyển Chi, con gái tôi, và đây là Minh Quân, con rể tương lai của tôi, đang hoàn tất chương trình thạc sỹ quản trị kinh doanh.
Cặp chim bồ câu trước mặt từ khi anh vào đã tách nhau ra, đang ngồi gật đầu chào anh. Minh Quân chủ động đứng lên bắt tay anh, nhưng anh lạnh lùng không đưa tay ra mà chỉ ngước mắt nhìn hắn:
-Hình như nhìn cậu rất quen. Cậu quen biết gia đình bác Khánh lâu chưa?
Minh Quân hơi hụt hẫng xấu hổ rút tay lại ngồi xuống trả lời anh:
-Dạ, hai đứa em học đại học cùng nhau nên quen biết đã lâu. Còn yêu nhau thì đã hai năm nay rồi ạ.
-Ồ, vậy sao?
Trong đầu anh đang đánh giá tên này, cũng đẹp mã đấy, hèn gì có thể hút hồn cô gia sư nhỏ, lại có thể sắp xếp thời gian bắt cá hai tay, ngay cả anh cũng khâm phục hắn.
Ông Khánh đỡ lời:
-Hi vọng sau khi cháu bảo vệ xong, nhờ chủ tịch tạo cho cháu một cơ hội được làm việc tại công ty chúng ta.
Anh dựa lưng vào ghế, ngón tay gõ gõ xuống bàn, nhìn ông:
-Tôi chỉ nhận năng lực, không nhận thân cận. Ông cứ làm việc với Đức Anh, còn việc tuyển dụng đích thân tôi phải khảo sát.
Ngồi bên cạnh anh, Đức Anh giật mình. Từ hồi giờ có thấy chủ tịch tự mình khảo sát việc tuyển dụng nhân viên bao giờ đâu nhỉ. Phần lớn giao cho bộ phận nhân sự và báo cáo lại chứ chưa từng thấy anh đích thân tham gia bao giờ. Nhưng anh ta cũng chỉ nghĩ vậy thôi chứ có dám nói ra đâu.
Cuộc nói chuyện sau đó chỉ bàn về sản phẩm mới và những việc liên quan đến công ty. Rồi Đức Anh dẫn mọi người đi khảo sát nhà máy. Dù không đá động đến Minh Quân nhưng anh vẫn âm thầm quan sát hắn, trong đầu luôn hiện lên cái cảnh bịn rịn ở sân bay và nụ hôn hắn đặt lên má Thiên Ân để chia tay.
Updated 142 Episodes
Comments
Châu Nghĩa
thằng chết bầm
2021-07-11
0