10 năm sau, năm 2021
Bên chiếc đàn dương cầm, một cô gái vóc dáng thanh nhả, thon gọn và khuôn mặt xinh đẹp đang lướt nhanh những ngón tay mảnh khảnh trên đó. Từng phím đàn bấm xuống những nốt nhạc lại theo đó vang lên nhịp nhàng làm cho không khí khán phòng lúc này trầm bổng theo điệu nhạc du dương. Lên cao trào bài nhạc, mọi người dường như nín thở, người nghệ sĩ kia cúi thấp người, ghì chặt mấy phím đàn, rồi một nốt nhạc trầm được ấn xuống, tiếng của nó cứ vọng mãi không ngừng, rồi nó nhỏ dần nhỏ dần và chìm vào một khoảng im lìm. Bản nhạc kết thúc, tiếng või tay không ngừng vang lên. Nguỵ Yên Trì đóng nhẹ đàn lại, cúi người chào khán giả rồi được người dắt đi vào trong cánh gà.
Nguỵ Yên Trì, 20 tuổi, hiện tại là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, dáng vẻ xinh đẹp của cô cùng tài năng nghệ thuật xuất chúng đã làm Yên Trì nhanh chóng được những người trong và ngoài nước biết đến, đặt biệt là giới thượng lưu, quý tộc. Tuy đôi mắt cô không nhìn thấy được nhưng những nỗ lực suốt 10 năm qua của cô cuối cùng cũng gặt hái được những thành quả to lớn. Chỉ tiếc...Nguỵ Yên Trì cứ một mực giữ vẻ lầm lì, khó gần vì thế mà không được quản lí cũng như nhà đầu tư yêu quý. Cô cũng chẳng quan tâm bọn họ nghĩ gì, vì nay, cô thật sự không còn là cô bé vô tư của ngày trước nữa. Mười năm thôi một con người đã thay đổi đến mức không tài nào nhận ra được, không còn vui vẻ, cũng chẳng thiết tha gì cuộc sống, cô cứ trầm mặt đứng giữ hàng vạn người, mong sao để có chỗ đứng, không bị sự hỗn loạn ấy đẩy ngã rồi hất văng đi khỏi nơi eo hẹp này.
\~\~\~
Ở sân bay, dòng người tấp nập xô đẩy nhau, chật kín cả sảnh đường. Các phóng viên thi nhau chụp ảnh, hướng micro về phía người con trai đang bước ra từ cổng an ninh, moeengj hỏi liên tục. Anh mặt trên người một bộ vest đen lịch lãm, bên ngoài khoác một chiếc áo măng tô nâu. Phải, anh là Dạ Phong Thần, con người tượng trưng cho 2 từ ‘hoàn hảo’. Chỉ cần là người sống trên thế giới này, không ai là không biết đến anh, dù là bọn trẻ chỉ mới bốn năm tuổi hay những người già đã về hưu, bọn họ đều đã từng nghe qua ba chữ ‘Dạ Phong Thần’.
Dạ Phong Thần mặt lạnh băng, không quan tâm đến đám phóng viên cùng người hâm mộ đang cố chen nhau để được chụp ảnh. Anh chỉ nhìn chằm chằm xấp giấy tờ trên tay, cẩn thận đọc đi đọc lại mấy dòng chữ mực đen.
“Tôi đã bảo là hạ cánh ở biệt thự rồi, sao cậu còn không nghe. Cậu không thấy biểu cảm chán ghét của Dạ tổng với đám người kia à?”
Thư ký của Dạ Phong Thần nói khẽ với phi công riêng. Vừa nói thư ký vưa đưa mắt về phía Dạ Phong Thần nhìn khuôn mặt của anh.
‘Gần vua như gần hổ’ - Bất cứ lời nói cũng như hành động nhỏ nào của họ trước mắt anh đều phải cẩn trọng, chỉ cần một hành động sai lầm, đối với họ đều sẽ trở thành tai hoạ. Đó cũng là vì tính cách độc đoán, nghiêm khắc và yêu thích sự hoàn hảo của anh mà thành.
Mục đích lần này về nước của Dạ Phong Thần không phải là vì công việc mà là vì anh nghe được tin rằng ‘người anh yêu năm đó’ vẫn chưa chết. Dù chỉ là tin tức nhỏ bé nhưng anh vẫn hy vọng nó là sự thật, người anh yêu vẫn còn sống. Bao năm qua vì để tìm kiếm tin tức về cô mà anh đã lục soát tất cả mọi nơi, cho người đi nghe ngóng, tìm kiếm nhưng tất cả vẫn vô vọng. Khi anh tưởng cô thật sự đã chết thì lại có được tin tức này. Dạ Phong Thần liền về nước làm cho tất cả mọi người đều thắc mắc, tự hỏi tại sao. Cũng phải thôi, giờ anh đã là tổng giám đốc tập đoàn N.T, tập đoàn lớn và có doanh thu đứng đầu thế giới, chưa kể việc nhan sắc vượt trội, những ngôi sao điện ảnh cũng chẳng thể so bì được với anh, việc anh đột ngột về nước là việc mọi người không thể ngờ vì anh chẳng phải đang phát triển rất tốt bên Mỹ sao. Họ chỉ không biết một điều rằng, tuy được coi là hoàn hảo nhưng trái tim anh trước giờ vẫn luôn nhung nhớ mãi về một người con gái, nó trống rỗng, không có tình yêu, bản thân chính anh cũng luôn dằn vặt mình về chuyện 10 năm trước.
Phong Thần bỏ lại đám người vẫn đang ồn ào phía sau, anh trực tiếp vào thẳng chiếc xe của mình rồi phóng nhanh đi. Trên xe, anh ngồi im lặng được một hồi lâu thì người tài xế mới lên tiếng hỏi.
“Giờ chúng ta đi đâu thưa Dạ tổng?”
“Biệt thự của tôi, kêu người tìm tất cả tài liệu về nhạc sĩ dương cầm tên Nguỵ Yên Trì đó. Tôi muốn khi đến nơi phải có thông tin.”
Anh vừa cất tiếng nói, tài xế lập tức gọi cho bộ phận thông tin của N.T, không dám chậm trễ một giây. Bầu không khí trong xe lại một lần nữa trở nên yên tĩnh. Dạ Phong Thần ngồi nhìn ra đường phố, mắt anh hiện lên một vẻ đau thương, trống vắng. Rồi cứ thế, những chuyện năm xưa một lần nữa ùa về.
\~\~\~
10 năm trước
Buổi tối, trời là một mảng đen tuyền bao phủ khoảng không. Mặt trăng lấp ló sau mấy tảng mây trời xanh đậm, cứ nhìn kĩ sẽ thấy mấy ngôi sao nhỏ ánh lên màu vàng nhạt. Trên nóc nhà gỗ, Yên Trì nằm ngửa ra, nhìn bầu trời to lớn với đôi mắt sáng cứ như là những vì sao kia. Cô bé chỉ tay lên vì sao sáng nhất trong bầu trời rồi quay sang hỏi Dạ Phong Thần.
“Em nghe nói, khi chết đi, con người sẽ biến thành những vì sao trên bầu trời. Vậy anh có nghĩ mẹ em là ngôi sao kia không? Có thể là bà ấy đang cười với em đấy!”
“Ừm, có thể là bà ấy.”
Giọng anh trầm ấm đáp lại lời cô. Yên Trì cười rạng rỡ như một bông hoa xinh đẹp với vì sao đó rồi đưa cả hai tay lên vẫy chào. Nhìn thấy bộ dạng đó, anh không nhịn được mà phì cười rồi đưa tay lên xoa chiếc đầu nhỏ.
Bỗng nhiên, một ngôi sao băng vụt qua bầu trời, nó loé lên rồi tắt đi nhanh chóng.
“Ah! Sao băng kìa, anh thấy không. Mau ước nguyện đi. Nó sẽ thành sự thật đó!”
Vừa dứt lời, cô nhắm chặt đôi mắt, hay bàn tay đan vào nhau rồi thầm ước nguyện. Anh thấy cô hào hứng vậy cũng bất giác làm theo.
“Em ước gì thế?”
“Anh hỏi làm gì? Anh biết rồi thì nó sẽ không linh nghiệm đâu...”
Cô ngừng một lác rồi nói tiếp.
“Nhưng mà vì anh là bạn thân nhất của em, em sẽ nể tình cảm bạn bè bấy lâu nay mà nói cho anh vậy. Em muốn trở thành một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng. Lúc đó em sẽ cho anh ngồi hàng ghế đầu nghe em biểu diễn.”
Cô vừa nói vừa mở to đôi mắt trong trẻo nhìn anh. Anh cười rồi gật đầu một cái tỏ vẻ đồng ý. Chỉ cần là cô thích, anh sẽ giúp cô làm, sẽ ủng hộ cô vô điều kiện. Không vì sao cả, chỉ vì anh yêu cô mà thôi.
\~\~\~
Dứt đoạn suy nghĩ, xe của Phong Thần đã ở trước cổng biệt thự nguy nga, hoành tráng. Hai bên, nhũng người làm thuê đều đứng thẳng hàng, mặc động phục chỉnh tề ngay ngắn chờ anh về. Quản gia đi đến, mở cửa xe cho anh rồi mời anh bước ra.
“Mừng cậu chủ đã về”
Khương Hoàn, quản gia của Dạ Phong Thần lên tiếng sau khi mở cửa xe cho anh. Phong Thần bước ra, gật đầu một cái với quản gia rồi bước vào trong ngôi biệt thự.
Updated 33 Episodes
Comments