Chương 3: Gặp mặt

Giờ khắc mọi người mong chờ nhất đã đến, màn hình lớn phóng to logo công ty của Diệp Tinh.

Ngay khi đôi giày da của hắn xuất hiện ở ngã rẽ, cả trường quay như nổi loạn, mức độ kích động so với lúc Viên Tĩnh Tình đi vào cao gấp mấy chục lần.

"Aaa, Diệp Tinh!!!"

"Diệp Tinh quá đẹp trai."

"I love you, Diệp Tinh."

Giọng của Đới An Chi là to nhất. "Diệp Tinh in my heart!!!"

Độ phấn khích của Đới An Chi làm Tiêu Vụ ngồi bên cạnh thấy ngượng ngùng thay. Cậu quay đầu nhìn hàng loạt người ở phía sau đứng lên vung tay, chợt cảm thấy đây đều là fan của Diệp Tinh.

"Chào mọi người."

Diệp Tinh ghé sát micro đeo bên tai, cất lên chất giọng thanh thúy. Tiêu Vụ cảm thấy như một đợt sóng nhẹ truyền vào trong màng nhĩ, êm dịu không tả.

Cậu kinh ngạc xoay người lại, bắt gặp đúng lúc Diệp Tinh lướt mắt nhìn đến chỗ cậu.

Bốn mắt nhìn nhau, người kia rất nhanh rời mắt đi, còn cậu thì như bị điểm huyệt tại chỗ.

Diệp Tinh rất đẹp, gương mặt thanh thoát, tóc chẻ hai mái ngắn gọn gàng, màu tóc không đen được như Tiêu Vụ mà có chút ánh xanh. Hắn có một đôi mắt khổng tước hơi sâu giống con lai, lông mi dài đen sẫm, đẹp đến câu hồn. Sống mũi cao thẳng, chóp mũi tam giác cân xứng, bờ môi thanh mảnh, cân đối, đánh một đường cong nhẹ nơi khóe miệng như thể lúc nào cũng tỏ ý cười. Những đường nét thanh tú cùng khí chất đĩnh đạc toát ra từ gương mặt kiều diễm kia, ít ai có khả năng cưỡng lại trước vẻ đẹp của hắn.

Tiêu Vụ từ xa nhìn, không cần đo cũng biết Diệp Tinh cao hơn cậu. Dáng người cân đối, vai rộng lưng dài. Đến với buổi ra mắt này, hắn diện một chiếc áo bó dài tay, cổ tròn, có đính kim tuyến xanh để tôn lên bờ vai vững chãi cùng những thớ cơ bắp rắn chắc. Phía dưới hắn vận một chiếc quần đen dài, ống quần nhét trong đôi Chelsea Boot của Yves Saint Laurent.

Tiêu Vụ cảm thấy sốc trước tạo hình của Diệp Tinh. Người này quả thực xứng đáng ở vị trí trung tâm. Bảo sao Đới An Chi trung thành làm fan của hắn.

"Nếu tôi đến sớm một chút thì có thể ngồi gần mọi người cho ấm áp rồi. Bây giờ còn mỗi cái ghế lạnh lẽo ở trên cao," Diệp Tinh vừa trèo từng bậc lên đỉnh tháp, vừa cười nói.

Hắn chỉ nói đùa vậy thôi, nào ngờ có người xúc động muốn đuổi bạn ngồi bên cạnh để nhường chỗ cho hắn. 

Diệp Tinh phải vội vàng từ chối.

Dọc đường đi lên tháp bao nhiêu người chìa tay ra muốn bắt tay Diệp Tinh, hắn không ngần ngại nắm tay từng người. Dù tay đối phương có mồ hôi hay không, mặt hắn luôn trong trạng thái thoải mái. Thần thái hắn xuất sắc nhưng không đem lại cho người khác cảm giác kiêu ngạo, quả là khí chất của một minh tinh.

Tiếp đến là sự xuất hiện của năm huấn luyện viên bao gồm dẫn chương trình kiêm giám đốc sản xuất chương trình gọi là chủ nhiệm Lâm, một cố vấn thanh nhạc, một cố vấn rap và hai cố vấn vũ đạo. Năm người đều có tiếng tăm và kinh nghiệm trong nghề trên 7 năm trở lên. Bọn họ sẽ đánh giá dựa trên tiết mục biểu diễn của các thực tập sinh để xếp họ vào các lớp A, B, C và F.

Các tiết mục đầu không có gì đặc sắc, xếp hạng nhiều nhất là C. Thực tập sinh còn ngồi trên ghế cảm thấy ban đánh giá khắt khe, ai cũng đoán không ra tiêu chí vào lớp A như thế nào, chỉ chờ mong người được xếp loại A đầu tiên để còn có căn cứ mà suy đoán.

Và người đầu tiên vào lớp A là Hà Thiên ở ghế số 2, đoạn hát, nhảy phối hợp với nhóm của anh rất tốt. Điều khiến mọi người bất ngờ là Hà Thiên là một rapper, thứ anh thành thạo là lời nhạc giàu chất thơ. Trong phần tiết mục cá nhân, anh đã biểu diễn một bản rap tự sáng tác mang tên "I want".

Tiêu Vụ thích hai câu trong bài rap của Hà Thiên.

───── Tôi muốn làm gì đó là việc tôi muốn, bạn không có quyền lên tiếng.

───── Tôi thích ca hát đó là điều tôi muốn, bạn không thể gạt bỏ giấc mơ của tôi.

Nghe vừa khí thế vừa ngang ngược, cậu thích.

Sau Hà Thiên vài người thì đến lượt Đới An Chi.

Tiêu Vụ cho Đới An Chi một cái ôm cổ vũ. "Không cần căng thẳng, căng thẳng thì nhìn tôi.

Trước đây Trương Mộng hay nói khuôn mặt cậu đem lại cảm giác an tâm cho người khác. 

Đới An Chi bĩu môi, nói: "Ai căng thẳng chứ? Ai căng thẳng chứ không phải tôi. Cậu phải nhìn tôi cho rõ đấy."

Tiêu Vụ gật đầu tuân lệnh.

Sau đó Đới An Chi thực sự làm cậu kinh ngạc. Một thực tập sinh tự do không trực thuộc bất kỳ công ty nào ít nhiều cũng khiến người khác tò mò về tài năng. Và quả thực là Đới An Chi không phụ sự hiếu kỳ của mọi người.

Đới An Chi biểu diễn một đoạn break dance trên nền nhạc sôi động. Mỗi cú "giật" cơ thể theo giai điệu vô cùng chuẩn xác, làm ánh mắt chăm chú theo dõi của Tiêu Vụ nảy lên.

Đới An Chi nhận được đánh giá A, vui sướng chạy đến chỗ Tiêu Vụ ngồi, hất cằm nói: 

"Thế nào? Bái phục tôi chưa?"

Đợi khi Tiêu Vụ thành thành thật thật nói ra hai chữ bái phục thì cậu chàng mới chịu lên ghế lớp A ngồi.

Hai phần ba số thực tập sinh lên biểu diễn, ghế ngồi ở lớp A đã lấp gần kín. Diệp Tinh lúc này mới xuống dưới cánh gà khởi động, đi cùng với hắn là nhóm của Viên Gia Lạc. Nhóm của cậu ta biểu diễn trước Diệp Tinh.

Viên Gia Lạc giả vờ căng thẳng quá mức, giọng hát thử cùng các thành viên khác trở nên khác biệt. Diệp Tinh ở gần nghe thấy, tự nhiên đến an ủi cậu ta.

"Em không cần lo lắng. Điều chỉnh tâm trạng một chút, nghĩ tới cái gì thoải mái, bỏ qua những thứ khiến em lo sợ."

"Em không làm được," Viên Gia Lạc yếu ớt nói.

Cậu ta cứ tưởng Diệp Tinh sẽ trao cho cậu ta một cái ôm khích lệ, nào ngờ hắn nói: "Thế thì thôi, giọng hát không ổn thì cố gắng trình diễn tốt với nhóm. Cố lên nhé."

Nói xong, hắn trở về chỗ mình ngồi, để nhân viên hậu cần cài lại mic cho hắn.

Tâm trạng tốt của Viên Gia Lạc trong nháy mắt tan vỡ, rõ ràng là Diệp Tinh có ý nói cậu ta không có năng khiếu hát thì đừng cố. Mang theo mây đen ngập đầu, màn biểu diễn trên sân khấu của cậu ta đã gặp phải lỗi rất lớn, lúc lên nốt cao bị vỡ giọng.

Ở phía sau cánh gà, Diệp Tinh lắc đầu với vẻ rèn sắt không được, hắn thấy đàn em này không có chất giọng tốt mà nhóm còn cho cậu ta hát chính, thật không hiểu nổi. 

Tuy nhiên, ngoài việc xem nhóm Viên Gia Lạc biểu diễn, cặp mắt của Diệp Tinh còn quan sát nhiều thứ khác.

Ví dụ như cậu con trai ngồi ở vị trí cuối cùng phía bên phải, ghế số 101. Không phải tự dưng hắn chú ý đến cậu, mà là khi hắn nhìn tới thì biểu hiện từ đầu đến cuối của cậu không một chút thay đổi khiến hắn nghi ngờ cậu là standee hình người mà ban tổ chức đặt vào. 

Thật ra Tiêu Vụ bất động là do cậu ngủ gật.

Tiêu Vụ ngồi im tại chỗ dần dần cảm thấy buồn ngủ, cậu khép hờ hai mắt, đầu hơi cúi xuống, tự nhiên đánh giấc được một lúc. Dường như cảm nhận được tầm mắt của ai đó lia đến chỗ mình, cậu bất ngờ ngẩng đầu lên. Khi đó Diệp Tinh đã xoay người đón nhóm Viên Gia Lạc vừa biểu diễn xong đi xuống cánh gà dán bảng lớp.

Diệp Tinh chúc mừng Viên Gia Lạc một mình vào được lớp B. Hát vỡ giọng mà còn vào được lớp B, các huấn luyện viên chắc là đề cao tiềm năng của cậu ta. Hắn công nhận cậu ta có phong cách thu hút riêng.

Ngón tay Tiêu Vụ dụi qua mi mắt, cơn buồn ngủ dần lui đi. Cậu chớp mắt tỉnh táo, đưa mắt nhìn về nơi ánh sáng chiếu rọi ở giữa sân khấu.

Diệp Tinh xuất hiện trên sân khấu tự khi nào, trước mặt hắn là một chiếc micro đứng, xem ra là chuẩn bị hát tình ca.

Nửa tiếng trước Đới An Chi còn ngồi bên cạnh Tiêu Vụ, cậu nghe đối phương lải nhải đủ thứ về Diệp Tinh. Đới An Chi dự đoán Diệp Tinh sẽ hát, bởi đó là sở trường của hắn. Diệp Tinh chuyên hát tình ca, ngọt ngào có, đau thương có, hai album hắn ra mắt có đủ thể loại về chuyện tình cảm. Người ta còn dự đoán vài ba năm nữa hắn sẽ trở thành ông hoàng về thể loại tình ca.

Hôm nay Diệp Tinh chọn bài hát mà hắn tâm đắc nhất trong album đầu tiên. Bài hát mang tựa đề "Không Tranh", nội dung đại khái nói về một chàng trai yêu một người, anh ta chấp nhận không tranh giành bất cứ thứ gì, chỉ cầu người kia ở bên cạnh mình. Tuy nhiên, đời chẳng như mơ, anh ta cũng vì không chịu tranh giành mà vuột mất tình yêu của mình.

Tiêu Vụ nghe Đới An Chi nói những bài hát trong album đầu tiên của Diệp Tinh rất cảm động, nghe xong Đới An Chi còn muốn khóc. Cậu không tin, dù sao cũng chỉ là bài hát dựa trên sự việc không có thật, ca từ có cảm động đến mấy cũng không lay động được cậu.

Song, Tiêu Vụ đã quá xem thường Diệp Tinh rồi. Hắn là thiên tài trong làng sáng tác, ngay cả nhà phê bình âm nhạc cũng không ngớt lời khen ngợi hắn.

Giai điệu đầu của bài hát nghe không bắt tai, nhưng ngay khi Diệp Tinh cất giọng hát lên, Tiêu Vụ nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh một cái.

Toàn bộ trường quay rơi vào câm lặng.

Diệp Tinh khoác thêm một chiếc Leather jacket bên ngoài, khoá áo mở rộng, lồng ngực phập phồng theo lời ca trầm lắng xen lẫn dư vị đau khổ bứt rứt khiến người ta không dứt ra được.

── Tôi yêu em nên tôi không muốn tranh. Nhưng vì không tranh lại để vuột mất em. Tôi đã hối hận rất nhiều.

Hắn nhập tâm với lời hát, không chỉ giọng hát chứa đầy cảm xúc mà biểu cảm trên mặt cũng chuyển biến theo, khiến người khác khi nhìn vào gương mặt hắn lại có thể tưởng tượng ra một thước phim buồn bã về nội dung của ca khúc.

Tiêu Vụ không chỉ lắng nghe bài hát mà đã hoàn toàn bị Diệp Tinh thu hút, đắm chìm trong cảm xúc của một chàng trai không giành được tình yêu.

Thật đau khổ và bứt rứt.

_______

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play