Vì Ngôn Trì chườm đá bằng khăn nên khi đá tan ra, nước chảy ướt phần áo và tóc của Tịch Noãn. Tay anh giữ mãi cũng bị làm cho lạnh cóng, lúc đổi tay thì anh vô tình chạm vào lưng Tịch Noãn. Đoạn áo bị rách nên da chạm da, Tịch Noãn giật mình thu mình lại, hai tay giữ chặt trước ngực. Cả hai ngượng ngùng một hồi.
Lúc này anh mới nhận ra từ nãy đến giờ Tịch Noãn không dám nhìn thẳng mặt anh quá lâu. Ngôn Trì nói với Tịch Noãn rồi từ từ đứng lên
- Haiz, xin lỗi vì làm em sợ. Tôi quên mất, đợi tôi lấy khẩu trang.
Anh đứng lên về phòng lấy khẩu trang đeo vào, nếu che được một chút thì cô sẽ không còn sợ nữa. Lần này trở lại, Tịch Noãn vẫn giữ đá không cho anh chạm vào cơ thể mình nữa. Thuyết phục mọi cách thì cô vẫn không để cho Ngôn Trì giúp.
- Tôi sẽ không giống anh ta đâu, mau lên, tới gần đây đi. Em giữ mãi một tay thì sẽ bị tê vì lạnh đó.
Nói sao đi nữa thì Tịch Noãn vẫn không chịu nghe theo. Mất kiên nhẫn nên Ngôn Trì cũng tháo khẩu trang rồi vứt sang một bên, đôi mắt hiện ra sự giận dữ, khác với đôi mắt ôn nhu dịu dàng giả tạo của Ngôn Tự. Tịch Noãn cảm thấy bản thân mình có chút quá đáng, nếu Ngôn Trì muốn làm chuyện đó thì anh đã làm ở bên dưới hoặc lúc lên phòng rồi. Vả lại cách xưng hô của anh cũng khác hơn ngày thường. Cô đưa Ngôn Trì khăn gói đá lạnh mà cô được chườm từ nãy.
- Em ổn rồi... anh ba không cần lo cho em nữa.
Đột nhiên anh đỏ mặt rồi quay sang chỗ khác, tay cầm chặt đá.
- Hừ, ai là anh ba của em. Tôi chưa bao giờ nhận em là thành viên trong gia đình. Nên nhớ điều đó.
- Anh Trì... chuyện này... lỡ mẹ mà biết... sẽ trách em.
- Sẽ không sao đâu, kẻ không biết kiềm chế là anh ta chứ không phải em. Nếu đưa ra pháp luật thì anh ta sẽ phải chịu trừng phạt. Đừng tự trách mình nữa.
Cô gật đầu, dù gì Tịch Noãn vẫn chưa đủ mười tám, còn hơn một tháng nữa mới đủ mười tám tuổi. Điều này có thể khiến cho Ngôn Tự chịu hình phạt từ pháp luật.
- Tóc và lưng em ướt hết rồi, đi thay đồ đi kẻo cảm lạnh. Tôi xuống dưới giặt khăn. Nếu có gì em cứ gọi tôi.
- D-dạ. Anh xuống dưới đi, cảm ơn anh.
Tịch Noãn nhìn theo anh xuống nhà, cô chuyển mắt nhìn ra ngoài sân. Bên dưới đang rất yên ắng rồi, Mặc Ngôn Tự cũng được đưa đi cấp cứu. Cô mong sẽ không có chuyện gì tồi tệ xảy ra với anh hai, lúc ấy máu đã chảy rất nhiều mà.
Cô di chuyển chậm rãi đến tủ đồ, đôi chân vẫn còn run, cô cười khinh bản thân mình còn sợ.
- Hừm, đúng là ngu ngốc, ở nhà cùng hai anh trai. Anh em thì anh em nhưng dù sao cũng đã lớn hết rồi và không cùng huyết thống. Ăn mặc phong phanh như vậy... mày chưa mất đời là may mắn lắm Tịch Noãn... ngu ngốc.
Cô lấy ra một bộ đồ dài, tiến tới phòng tắm. Tịch Noãn thành thạo bật đèn rồi công tắc nước nóng. Trong lúc chờ nước xả đầy bồn thì cô tựa lưng vào tường, từ từ hạ người ngồi bệt xuống sàn. Đúng lúc Ngôn Trì bước vào xem tình trạng của cô nhìn thấy Tịch Noãn đang ngồi bệt trước cửa phòng tắm. Anh hốt hoảng chạy đến liên tục hỏi.
- Tịch Noãn... em làm sao vậy?
- A... anh Trì, em không sao. Em đang chờ nước để tắm.
Nhìn Tịch Noãn cười ngốc mà khiến cho anh muốn tự mình đập đầu vào tường. Tự hỏi tại sao có thể lo lắng một cách thái hóa được chứ.
- Em không biết gọi tôi lên à? Tôi nói em thay đồ, nếu muốn tắm thì nói từ lúc nãy chứ.
- Em xin lỗi... tại người em ướt... rất khó chịu, em muốn tắm cho thoải mái hơn.
Ngôn Trì giận dữ quát lớn, là anh đang lo cho cô chứ không phải ghét bỏ. Lần đầu tiên được anh quan tâm đến như vậy, Tịch Noãn lao đến ôm anh. Mất thế nên cả hai cùng ngã ra sàn.
- Ây... đau quá đi... con bé này. / Ngôn Trì bị cô ôm đè lên người.
- Ngôn Trì, anh đừng giận... em tắm xong sẽ làm bánh cho anh.
- Được rồi... được rồi, con bé này nặng quá đi mất. Ngồi dậy đi, nước tràn rồi kìa.
Ngay khi Tịch Noãn ngồi dậy thì anh cũng đi đến giường cô ngồi xuống, gương mặt nhăn nhó khó ở. Cô nhìn vào bồn rồi nói lại.
- Nước chưa tràn, nhưng mà em vào tắm. Anh có thể ra ngoài phòng được không?
- À... ờ được, có chuyện gì nhớ kêu tôi.
Tịch Noãn vào phòng tắm, cô khóa chốt lại rồi ngâm mình trong bồn. Cô cúi mặt nhìn vào dòng nước, trầm tư.
" Lúc nãy... tim anh ấy đập mạnh thật, lồng ngực cũng rất ấm...A... mình không được phép có suy nghĩ như vậy. Với lại anh ấy cũng ghét mình mà, mình phải tranh thủ tìm việc làm và rời khỏi đây. Trả ơn cho cha mẹ nuôi và chấm dứt quan hệ với Mặc gia thôi ". / Tịch Noãn vỗ hai tay bốp bốp vào mặt mình rồi tự ụp mặt xuống nước cho tỉnh táo.
Tắm, là khoảng thời gian thư giãn nhất với cô. Dòng nước ấm cũng dần nguội lạnh, Tịch Noãn động đậy người rồi đứng lên, nước tràn ra ngoài. Cô rút nắp đậy ra cho nước trong bồn trôi đi, sau khi tắm ra, Tịch Noãn nhìn thấy điện thoại nhận được gần mười cuộc gọi nhỡ. Số điện thoại lưu tên "Mẹ".
//
Updated 44 Episodes
Comments
Linh Chloe
Ra nhanh nha anh
2021-06-06
3