Không Thể Buông Tay
Ngày hôm ấy, Mặc Ngôn Tự không có việc cần thiết nên anh ta mở laptop làm việc tại nhà. Ông bà Mặc đi dã ngoại một chuyến, người giúp việc cũng xin được nghỉ phép về quê.
Tịch Noãn ở nhà có thói quen vận đồ đơn giản hoặc đồ ngủ, tuy là anh em nhưng cô vẫn có đề phòng mặc thêm áo khoác mỏng bên ngoài, cô từ trong bếp đi ra, trên tay cầm hai ly nước cam vừa pha. Đặt lên bàn trên phòng khách một ly.
- Ngôn Tự, anh uống một ít đi rồi làm việc tiếp.
Ngôn Tự nâng kính ngước nhìn Tịch Noãn rồi mỉm cười.
- À, cảm ơn em. Em cũng ngồi xuống đi.
Thấy em gái mình đứng nên Ngôn Tự mở lời. Từ lúc Tịch Noãn được đưa về đến nay cũng đã mười một năm, Ngôn Tự chưa bao giờ nói hay làm gì có lỗi với cô cả. Còn Ngôn Trì lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ, lớn tiếng uy hiếp và còn xa lánh Tịch Noãn. Không bao giờ công nhận cô là em gái, mỗi khi Tịch Noãn gọi Ngôn Trì là "anh ba" thì anh liền đưa tay lên muốn đánh một cái. Ngôn Trì từng nói với ba mẹ:
"Nếu Tịch Noãn đổi sang họ Mặc thì xem như Mặc Ngôn Trì con không còn tồn tại". Chính vì Ngôn Trì kiên quyết như vậy nên Tịch Noãn vẫn muốn dùng họ Tịch thay vì họ Mặc.
- Được rồi ạ, em cần phải đưa ly nước này lên cho anh Trì.
- Kệ nó đi, nó khát thì tự xuống đây lấy thôi. Em lên đó lỡ nó đánh em thì sao?
Tuy là ghét như vậy nhưng Ngôn Trì không bao giờ ra tay đánh Tịch Noãn. Còn cô thì ngây thơ cố gắng tạo tình cảm gia đình với hai anh. Tịch Noãn bước lên cầu thang, cẩn thận từng bước để ly nước cam không đổ ra ngoài. Đứng trước cửa phòng Ngôn Trì, cô chần chừ một hồi mới gõ cửa.
* CỐC CỐC CỐC *
- Gì vậy?
Anh ta cộc cằn nói vọng ra ngoài. Tịch Noãn cũng quen rồi nên vẫn không hề giận anh. Cô dịu dàng nói to vào trong.
- Em có làm nước cam nên chia cho anh và anh Tự.
Ngôn Trì mở cửa, cô luôn ngước mặt để nhìn anh Trì nhưng khi cánh cửa vừa hé ra thì thứ đầu tiên cô thấy là cặp chân mày nhíu chặt một cách khó chịu. Vừa thấy Tịch Noãn thì anh đã nhăn nhó than vãn.
- Sao cô phiền quá vậy? Đưa đây.
- A... dạ.
Tuy là anh em sinh đôi nhưng Ngôn Tự có vẻ điềm đạm hơn anh rất nhiều. Trong mắt cô không hề ghét Ngôn Trì nhưng người mà cô sợ hãi nhất không phải mẹ nuôi mà là anh. Mặc Ngôn Trì giật lấy ly nước trên tay rồi mạnh bạo đóng cửa.
* RẦM *
Từ bên dưới, ánh mắt của Ngôn Tự vẫn không rời khỏi Tịch Noãn. Môi anh nhếch lên cười trông sắc sảo, chả biết trong đầu anh nghĩ gì lúc này.
- Anh nói em rồi mà, thôi xuống đây đi.
Tịch Noãn xoay người, nuối tiếc nhìn về phía cửa phòng rồi từ từ bước xuống cầu thang, bộ đồ ngủ trên người cô khiến cho Ngôn Tự mãi nhìn vào cặp đùi. Cô cũng để ý đến ánh mắt của anh rồi, lại không nghĩ anh em với nhau thì có thể giở trò đồi bại được.
- Anh sao vậy anh Tự?
Chẳng biết anh ta suy nghĩ gì mà mỉm cười rồi lắc đầu, tiếp tục chăm chú vào laptop mà gõ phím. Tịch Noãn trở lại bếp và đang rót phần nước cam còn lại vào ly cho mình thì có một bàn tay chạm vào mông cô. Theo phản xạ, Tịch Noãn giật mình xoay người. Người đối diện cô lúc này khiến cho cô muốn hoa mắt, không tin vào mắt mình.
- Anh... anh Tự.
Anh ta tháo mắt kính xuống, đôi mắt gian xảo hiện rõ khiến cho cô run người. Nếu Ngôn Tự tháo kính xuống và nói là Ngôn Trì thì người ngoài cũng có thể tin sái cổ.
- Suỵt.
- Anh Tự... anh làm gì vậy?
Bàn tay anh ta chạm vào vòng một của Tịch Noãn, thú tính nổi lên không kiềm nổi mà lại trách Tịch Noãn. Cô vùng vẫy xô anh ta ra nhưng không thể.
- Tịch Noãn, con gái lớn rồi. Cơ thể cũng đẫy đà quá nhỉ. Chuyện này đừng trách anh, muốn trách thì trách bản thân em ở cùng đàn ông mà ăn mặc phóng khoáng quá thôi. Hay là em cố tình để gây chú ý hả? Anh cũng để ý ánh mắt của em nhiều lần rồi.
- Không phải như anh nghĩ đâu... bỏ em ra...
Tịch Noãn hét lớn. Cô cứ nghĩ anh em thì sẽ không có chuyện đồi bại như vậy, hôm nay ba mẹ cũng không có ở nhà nhưng Tịch Noãn cũng đã ý tứ hơn khi ở một mình.
Nghe Tịch Noãn la hét, anh ta tìm cách trấn áp tinh thần cô.
- Ha ha, hét đi, Tịch Noãn ngây thơ, em có hét đến khản cổ thì thằng kia cũng không giúp em đâu. Nó vốn ghét em đến vậy mà. Nếu em la nữa thì nó xuống đây cùng góp vui cũng không chừng.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng, nếu cô có la thì anh ấy cũng không giúp, từ lúc vừa về thì Ngôn Trì đã luôn căm ghét cô rồi. Xem ra lần này không ai giúp cô được. Bị ép tựa người vào bàn khiến cho Tịch Noãn mất thế chủ động, trong tình thế bất lực cô cứ đứng yên mặc cho Ngôn Tự sờ soạng cơ thể mình. Không chịu nổi nữa, tay anh ta trực tiếp luồn lách qua hai lớp áo. Đê tiện sờ mó.
//
Updated 44 Episodes
Comments
cô đơn
thấy nó cứ kiểu chi ý má ới...../Awkward/
2024-01-21
0
Hắc Bạch. 🎧🍀
Đọc mà tức ngực tức gáy
2023-09-25
2
Phuc Khang
De tien
2021-08-31
2