Khởi Đầu Của Những Tội Ác

Truyện Đọc: Vực Cổ Trùng

Tác Giả: Hin Nghiêm

Chap:2 Khởi Đầu Của Những Tội Ác

[…]

"...xuèn...xoẹt..."

Ba tiếng trước đó tại bệnh viện tâm thần thuộc trung tâm Hà Nội:

Này con điên kia, mày biết bây giờ là mấy giờ rồi không mà còn ngồi nghịch ở đấy hả?

Tiếng của một y tá trong bệnh viện cất lên, cô ta đang tiến lại gần một bệnh nhân nữ với khuân mặt không mấy thiện cảm.

Người mà y tá kia nói là một cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi, cô gái đó đang ngồi ở góc sân phía cuối bệnh viện, trên tay cô gái là một viên đá đỏ đang được đưa qua đưa lại, không ngừng vẽ lên mặt sân những hình thù khó hiểu.

Ngay khi cô gái còn đang mải mê với tác phẩm của mình, thì một cái giật áo mạnh ở phía sau làm cho cô ngãi nhào, kèm theo đó là những lời mắng nhiếc thậm tệ, cô y tá không ngần ngại lôi xềnh xệch người bệnh nhân nữ đi về phòng.

Ngay khi cô gái điên cùng cô y tá rời đi, giữa cái rét căm căm của mùa đông, trên mặt sân thoáng một cơn gió nhẹ lướt qua, những chiếc lá vàng trên sân khẽ lay động và bức tranh nguệch ngoạc trên sân cũng dần dần mờ đi và biến mất.

Để cho cô gái vào trong phòng cô y tá cau có lẩm bẩm:

Ngày nào cũng phải hầu hạ lũ điên này, có ngày mình cũng điên theo chúng nó mất.

Nói xong y tá quay lưng đi, bỏ lại sau lưng tiếng cười ngây dại cùng những lời thì thầm đầy quái dị:

-"Hi...hi...hi"...sắp...rồi...sắp...bắt...đầu...rồi!

Sau khi cho bệnh nhân về phòng, cô y tá quay về phía phòng trực ban đứng ở bên ngoài cô tủm tỉm cười nhìn vào bên trong.

Ngay khi ánh mắt của cô vừa lướt vào bên trong, thì nụ cười của cô liền biến mất thay vào đó là một khuân mặt mang đầy vẻ bất ngờ.

Ở bên trong phòng trực ban, những tiếng rên rỉ đầy nhục dục phát ra, cùng với đó là tiếng ra thịt chạm vào nhau vang lên những âm thanh đầy khoái cảm.

Bên trong phòng, anh chàng bác sĩ mà cô thầm thương chộm nhớ, đang miệt mài làm tình với một người y tá khác, không những vậy người y tá đó lại là bạn thân của cô.

Bên trong phòng tiếng người y tá vừa rên rỉ vừa thều thào nói:

Anh..."ư"...anh này! Mình làm thế này liệu...liệu có ổn không, em thấy Nhi nó cũng thích anh lắm đấy..."ơ"...!

Gã bác sĩ dừng việc nhấp nhô của mình lại, hắn hổn hển đáp:

Em đừng lo, cô ta với anh đã là gì của nhau đâu, em nhìn xem bên cạnh cô ta là một bà mẹ điên khùng, yêu cô ta khác nào ôm rơm rặm bụng, anh đâu có ngu mà rây vào cô ta.

Nói xong hai người lại quấn vào nhau như hai con thiêu thân, đứng ở bên ngoài người y tá kia nắm chặt hai nắm tay, không nói đúng hơn đó là Nhi, ánh mắt của Nhi lúc này đang hằn lên những tia máu.

Nhưng điều mà hắn ta nói là đúng, không những vậy mà người mẹ điên đó của Nhi hiện tại cũng đang được điều trị trong bệnh viện này, bà đã phát điên cách đây ba tháng trước, ngay sau cái chết của người cha già bệnh tật của Nhi bà đã hoàn toàn phát điên, cha của Nhi đã chết sau khi nằm liệt giường nhiều năm do tai biến.

Sau những ngày tháng chịu sự dày vò của bệnh tật ông đã chút hơi thở cuối cùng, mẹ của Nhi sau những ngày chạy vạy khắp nơi tìm đủ mọi cách để níu giữ sự sống cho ông và ngay sau cái chết của ông có lẽ áp lực cũng như sự mệt mỏi bao ngày tháng đã làm cho bà phát điên, hoặc còn một lý do nào đó đã khiến cho cả hai con người già cả ấy rơi vào tuyệt cảnh.

Ngay lúc này Nhi chỉ muốn lao vào và xé xác hai kẻ kia, nhưng điều mà gã bác sĩ kia nói là đúng, cô và hắn ta thực chất vẫn chưa là gì của nhau, tuy rằng cô đã lên giường cùng hắn nhưng hiện tại cô và hắn ta vẫn chỉ mang danh nghĩa đồng nghiệp.

Điều khiến cho cô tức giận nhất chính là người bạn kiêm đồng nghiệp kia của cô, hai người đã thân với nhau khi còn học đại học cho tới nay cũng ngót nghét gần bốn năm, vậy mà mới đây cô ta lại làm tình một cách đầy khoái lạc với kẻ mà Nhi đang theo đuổi.

Tất nhiên với một người tự cao như Nhi, cô không thể chấp nhận được việc như vậy sảy ra ngay trước mắt, là một người có ngoại hình, có học thức, Nhi luôn đề cao bản thân mình, luôn coi mình là trung tâm của mọi thứ, việc cô hạ mình để theo đuổi người khác đã là một điều kiến cho cô cảm thấy không mấy dễ chịu và ngay lúc này khi chứng kiến bản thân bị hớt tay trên, điều đó như một sự sỉ nhục đối với Nhi.

Nghiến răng kèn kèt, Nhi ôm cục tức bỏ đi, ở bên trong phòng tiếng rên rỉ của hai người vẫn phát ra đều đều, mà không hề hay biết rằng hành động của họ đã vô tình kích thích một con rắn độc trở nên điên dại.

[.....]

Vứt chiếc túi xách xuống bàn, Nhi ngồi phịch xuống chiếc sofa ngoài phòng khách, khẽ lim dim đôi mắt trong đầu của Nhi lúc này một ý nghĩ chợt lóe lên.

Đứng bật dậy, cô lao nhanh lên tầng hai đẩy cửa một căn phòng nhỏ nằm đối diện với cầu thang, ngay khi cánh cửa phòng được mở ra một làn gió lạnh buốt xộc ra, cơn gió lạnh buốt khiến cho Nhi rùng mình, cho dù lúc này Nhi đã mặc trên người tận ba lớp áo nhưng cái cảm giác lạnh lẽo ấy vẫn thấm vào da thịt của cô.

Từ bên trong căn phòng, ánh nến trên chiếc bà gỗ lớn được đặt giữa phòng leo lắt hắt ánh sáng nhàn nhạt ra bên ngoài Nhi từ từ bước vào bên trong phòng, không khí lạnh lẽo bên trong căn phòng khác hoàn toàn so với bên ngoài, mặc dù Hà Nội lúc này đang là mùa lạnh.

Tiến lại gần chiếc bàn, trước mắt của Nhi trên mặt bàn được bày biện nào bánh nào kẹo cùng với đó là rất nhiều đồ chơi, ở phía chính giữa bàn được đặt một bát hương lớn, ngay phía sau bát hương là một bình thủy tinh trong suốt được đặt cao hơn so với bát hương, bên trong bình thủy tinh một thứ gì đó to chừng nắm tay có màu đỏ như máu, hình thù của nó co quắp như một bào thai bị sấy khô, xung quanh thứ đó được quấn bởi một loại cây gì đó mà chính Nhi cũng không biết nhưng dù được để trong lọ kín cái cây kì lạ đó vẫn sống và đang ngày một phát triển, ánh mắt của Nhi khóa chặt vào chiếc bình thủy tinh được phủ khăn đỏ đó, một tiếng nói của trẻ con khẽ vang lên trong đầu của Nhi:

Mẹ...về...rồi...sao? con...muốn...ăn...con...muốn...ăn!

Nhếch mép cười, Nhi lấy từ ban thờ một con dao nhỏ sáng loáng, bỏ lớp khăn đỏ trên nắp bình thủy tinh, rạch một vết nhỏ trên đầu ngón tay Nhi nhỏ máu của mình vào trong bình, miệng cô khẽ thì thầm:

Con biết phải làm gì rồi chứ?

Đặt lên cái đĩa trống được đặt sát cạnh bình thủy tinh một tấm ảnh, Nhi từ từ chìm vào dòng hồi tưởng.

[...]

Không...không bố ơi con xin lỗi! Tha cho con tại lúc đó con nóng giận nhất thời, tha cho con, đừng hiện về dọa con, xin bố!

Nhi bật dậy giữa giường, tay chân của Nhi khua khoắng loạn xạ miệng nói trong vô thức.

Đã một tuần trôi qua, kể từ ngày mà Nhi tự tay bóp chết người cha già, căn bệnh tai biến đã khiến ông trở thành một người thực vật, không một chút kháng cự ông nằm yên trên giường mở mắt nhìn cô con gái đang xiết chặt cổ của mình, bao nhiêu áp lực bao nhiêu sự mệt mỏi được Nhi chuyển hóa thành thù hận, nhìn cô con gái ruột của mình đang điên dại bóp cổ của chính người mà ô ta gọi là bố người cha già chỉ biết rợi lệ, hai hàng nước mắt khẽ tuôn ra trước khi ông chút hơi thời cuối cùng.

Trong tang lễ của ông, vai diễn đứa con có hiếu được Nhi diễn vô cùng hoàn hảo, mẹ của Nhi thì ngất lên ngất xuống còn Nhi, cô cũng vật vã cũng khóc lóc thảm thiết khiến cho ai nhìn vào cũng xót xa, những người đến đám tang của ông đều nghĩ rằng Nhi là một đứa con ngoan, một đứa có hiếu mà đâu biết được rằng, chính bàn tay của Nhi đã lấy đi mạng sống của bố mình.

Thoát được khỏi người cha bệnh tật, Nhi lại phải chăm lo cho người mẹ điên, áp lực trước đó tưởng chừng đã qua thì giờ này áp lực lại một lần nữa đè lên đôi vai của Nhi.

Cùng với đó là những cơn ác mộng vẫn ám ảnh từng giấc ngủ của Nhi, không biết là do mặc cảm tội lỗi hay là hồn ma của bố cô hiện về tìm cô để đòi mạng, chỉ biết rằng cứ mỗi khi nhắm mắt lại những giấc mơ kinh dị lại ập tới với Nhi.

Hôm nay cũng vậy, chỉ vừa mới chợp mắt được một lúc, hình ảnh người bố gầy trơ xương với khuân mặt tím bầm đứng ở chân giường, mắt mũi miệng ộc đầy máu tươi làm cho Nhi tỉnh giấc.

Còn tiếp...

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play