Một buổi sáng trong lành, mát mẻ tại thành phố Bắc Kinh. Trong một căn biệt thự xa hoa lộng lẫy, một chàng trai vẻ đẹp mê người tiếp tục công việc đem cháo lên phòng cho cô gái kia.
Anh mở nhẹ cửa bước vào phòng thì thấy một thân ảnh của một cô gái đang nằm ngủ ngon trên chiếc giường, không nỡ đánh thức dậy nên anh đặt tô cháo lên bàn rồi sải bước ra ngoài. Nhưng vừa định bước ra ngoài thì nghe thấy tiếng thở hổn hển của cô gái trên chiếc giường nhỏ
- M...Mình nằm mơ sao?- cô nói nhỏ, trán đổ rất nhiều mồ hôi
Thấy cô có vẻ sợ hãi anh liền tới gần chỗ cô hỏi một cách lo lắng
- Cô không sao chứ? Gặp ác mộng ư?
- Không cần anh quan tâm. Mau thả tôi ra đi. Tôi không muốn ở đây một chút nào nữa
- Nếu không ? - anh nheo mày lại hỏi
- Không thả tôi thì tôi bỏ trốn - cô thản nhiên nói
Anh không quan tâm lời cô nói
- Mới ngủ dậy anh ít cháo đi. " khẩu khí tốt lắm cô gái, thật cứng đầu"
- Tôi nói TÔI KHÔNG ĂN - cô gằn giọng nói
- Nếu muốn bỏ trốn thì ăn mà lấy sức không thì nửa đường chạy lại ngất đi thì coi như công cốc còn gì - anh nhìn cô cười nhếch mép
" Phải ha. Anh ta nói cũng đúng. Tối qua đến giờ có ăn gì đâu" - Được tôi ăn - nói xong liền cầm bát cháo ăn hì hục
- Ăn xong yên phận nghỉ ngơi ở đây đi, cấm được ra khỏi phòng - nói rồi ăn liền ra ngoài
" Tên khó ưa "
- Phải làm sao thoát khỏi nơi này đây.
Chỗ này như toà lâu đài vậy, rất rộng lớn đã thế còn hàng chục tên vệ sĩ mặc áo đen đứng căn
Khi ra ngoài phòng anh tựa người vào cửa thở dài
" Phiền phức thật cái ông già này "
Thở hơi dài xong anh về phòng thay tây trang, quả thật vô cùng hảo soái, góc cạnh trên khuôn mặt không ai sánh nổi, đồng phục áo vest sơ mi quần tây thực sự vô cùng hợp, thêm khí phách băng lãnh, cao ngạo của một tổng tài có thể giết chết hàng ngàn cô gái chỉ bằng vẻ ngoài " soái " này
- Căn cô ta cẩn thận
Bọn áo đen gật đầu vâng lệnh. Sau khi an tâm anh liền lên xe ô tô Rolls-Royce Sweeptail chính hãng và đắt nhất trên thế giới " 13 triệu USD" phóng nhanh đến Lục Thị
Quả là công ty trong top thế giới, mọi người sẽ rất ngạc nhiên với độ " khủng " của nó. Bước vào cửa công ty, mọi ánh mắt của các cô nhân viên sáng lên như đèn pha, ánh mắt mê mẩn, nguyện chết vì gương mặt xuất chúng này, ngược lại với ánh mắt chết mê chết mệt của họ thì ánh mắt của anh là vô cảm, không quan tâm, khí thế băng lãnh như mọi ngày hiên ngang đi thẳng vào trong
Cũng chính cái tính lạnh lùng đến đáng sợ đó mà ai trong công ty cũng sợ hắn và đặt biệt danh cho hắn là " Tảng băng ác ma ". Bên cạnh anh là một chàng trai đẹp không kém, lịch thiệp, hoà đồng, hiểu chuyện hợp gu với mọi cô gái - thư kí đắc lực đáng tin cậy của hắn, Trần Dịch Phong. Hoà đồng là thế nhưng trong công việc thì vô cùng nghiêm túc và đáng sợ. Nhờ sự cật lực, trung thành và sở hữu IQ cao nên được hắn tín nhiệm cao
- Thưa chủ tịch, 8h sáng chúng ta sẽ có cuộc họp cổ đông, 10h sáng gặp Hoắc tổng bàn bạc về kế hoạch xây dựng và mở rộng đất khu D3. 3h chiều kí hợp đồng với công ty PhD. Tối 7h có buổi tiệc lớn của công ty Phong thị tổ chức ở Phong gia chúc mừng dự án vừa rồi - người trợ lý ấy vừa đi vừa đọc lịch trình dày đặc kia lưu loát, nhanh nhẹn
- Công ty PhD ? - anh nhíu mày hỏi
- Dạ vâng. Công ty PhD đang trong tình trạng khó khăn, có thể nói là sắp phá sản, họ muốn hợp tác với công ty ta để cứu vãn - người trợ lý trả lời
- Ừ, mấy giờ rồi ?
- Dạ đã 7h30 thưa chủ tịch
Anh không nói gì nữa, cả hai đi lên tầng cao nhất rồi sải bước vào phòng chủ tịch. Anh vừa an vị xuống chiếc ghế quyền lực nhất của công ty nhàn hạ nói
- Chuẩn bị 8h họp
- Dạ. À tôi muốn hỏi một chuyện thưa chủ tịch
- Chuyện gì ? - anh không quan tâm lắm tay mở các tài liệu ra xem qua
- Có phải đêm qua lão gia đem về một nữ nhân đúng không ạ ?
- Ừ - vẫn chẳng quan tâm mấy về câu hỏi
- Ồ, lão gia hình như đã đi nước ngoài. Nhà thì chắc còn giúp việc với vệ sĩ. Tối quaaa... anh có làm gì với con gái nhà lành không đấy - mặt anh trợ lý hớn hở nói
- Tôi nghe nói có một khu rừng thiên nhiên đẹp lắm. Cậu muốn đi không? - mặt anh có vẻ có rất nhiều dấu gạch đỏ tức giận rồi
- Rừng nào mà được chủ tịch khen đẹp vậy ?
- Rừng Amazon. Sao? Muốn đi không? Ở đó động vật hiền lành lắm. Tôi sẽ cho cậu đi free - anh nói với giọng trêu cợt
Hiểu được ẩn ý câu nói đó, anh trợ lý vội vàng nói
- ehhh... tôi chỉ giỡn thôi mà. Tôi nào dám nói gì nhiều chứ - trán đẫm mồ hôi lắp bắp nói
- Cũng hiểu chuyện đấy. Đến giờ họp đi thôi
Anh thư kí lấy lại bình tĩnh đi theo hắn
Nhìn bề ngoài Trần Dịch Phong quả thực rất nghiêm túc, chững chạc, điềm tĩnh là thế nhưng mặt trái của thì anh là người vui tính và khá " nhây " đặc biệt là đối với hắn. Đối với mọi người có vẻ rất sợ hắn nhưng anh thì không hẳn. Biết sao không?
Hai người là bạn thân chung cấp 3 và đại học với hắn. Anh đã làm trơ lý cho hắn 5 năm rồi nên khá hiểu về con người đó
-----
Bây giờ đã hơn 8h sáng, Tô Mạn Hân thì đã ăn hết bát cháo nhưng thật sự không thể ra khỏi phòng vì bị hai tên áo đen căn ngay trước cửa phòng cô, đã vậy còn hàng ngàn tên áo đen đứng căn trước cổng lớn. Việc thoát khỏi đây đúng là " bất khả thi ". Đang mải suy nghĩ cách thoát ra ngoài thì cánh cửa được mở ra lúc nào không hay, bước vào là người giúp việc cũng trạc 60 tuổi - quản gia của căn biệt thự này, gương mặt hiền lành phúc hậu nhìn cô mỉm cười hỏi :
- Tiểu thư đã khoẻ hơn nhiều chưa ạ ?
- Dạ cháu khoẻ rồi. Cháu có thể ra khỏi phòng được không ?
- Tiểu thư cần gì sao?
- K...không, vì cháu không thích cảm giác bị giam lỏng như vầy
- Tôi xin lỗi tiểu thư, tôi chỉ là quản gia nhỏ bé trong nhà. Cậu chủ có dặn không được cho cô bước ra ngoài, tôi không thể làm trái
Bà nhìn cô gái ấy mà thương cảm. Còn trẻ như vậy mà ba mẹ đã mất, còn bị giam như vậy nữa. Bà đều biết và hiểu điều đó nhưng không thể giúp cô gái yếu đuối kia được, làm trái ý hắn chỉ có đường xuống gặp Diêm Vương. Bà đau xót trong lòng, an ủi cô
- Tiểu thư yên tâm. Cậu chủ không vô tâm đến vậy đâu. Chắc chắn cậu ấy sẽ cho cô ra ngoài
- Thật sao ?
- Tôi đảm bảo
- Nhưng cháu vẫn chưa biết tên cậu ta
- À cậu chủ tên Lục Thiên Đình
WTF!!! Cô thật muốn chửi thề mà. Người cô đang vướng phải là ai chứ. Lục Thiên Đình? Chủ tịch tập đoàn Lục thị top đầu thế giới.Tên tổng tài mặt lạnh thường được báo chí nhắc đến ư? Thôi rồi với số phận nhỏ bé của cô, tưởng chỉ là tên công tử lạnh lùng nào đó thôi thật không ngờ đó lại là Lục tổng trong truyền thuyết. Rồi số phận sẽ trôi về đâu đây...
- Dưới nhà còn nhiều việc, tiểu thư nghỉ ngơi cho tốt nhé - nói rồi bà bước ra khỏi phòng
" Bà ấy thật tốt. Tên họ Lục thối tha chết bầm, đáng ghét. Tại sao cuộc đời mình lại vướng phải nhiều chuyện rắc rối này chứ "
Tại Lục thị, không khí bao chùm một mảng trời đen xám xịt, thở thôi cũng đã thấy căng thẳng rồi, không gian im lặng đến lạ thường đến nỗi nghe được tiếng ruồi bay qua, tiếng đồng hồ chạy tích tách, bỗng nghe một tiếng đập bàn rõ to " Bộp ". Lục Thiên Đình đập mạnh bản báo cáo xuống bàn, gương mặt lộ rõ sự tức giận không tưởng, trừng mắt lên trông như một đại ác ma thực thụ, sự tức giận ấy khiến cả phòng họp nóng theo, không kìm nổi hắn quát to:
- Bản báo gì đây? Tại sao tỉ lệ cổ phần ít hơn năm ngoái 1,3%? Tôi trả tiền lương cho các người ít quá phải không nên các người làm ăn vậy hả? Tất cả các ngươi muốn bị thất nghiệp đúng không? - hắn phẫn nộ mắng nhiếc đến chói cả tai
Bỗng một giọng nói khá run rẩy của một tên trưởng phòng:
- Nhưng chúng ta chỉ bị giảm 1,3%, không ảnh hưởng đến uy tín và chất lượng của công ty ta mà thưa chủ tịch
- 1,3%? Đối với ông là ít? Vậy ông lấy tiền để bù lại 1,3% đó được không hả? Ông dù lấy mạng mình cũng không đủ đâu. Làm việc không ra hồn còn biện minh hành vi của mình
Anh chửi xong ông trưởng phòng và mọi người đều câm nín cúi mặt xuống, sát khí từ hắn tỏa ra nồng nặc " Ác ma tái thế rồi ". Phòng họp bây giờ nóng nhiều lửa đốt, thực sự rất căng thẳng
- Trợ lý Trần - hắn quay sang anh trợ lý
- Chủ tịch phân phó gì ạ ?
- Tháng này trừ 30% tiền lương của họ
- V...vâng - anh trợ lý cũng khá giật mình
Mọi người nghe xong chỉ biết khóc trong lòng, không thể nói gì được nữa, dám chửi thầm trong lòng thôi. Vì họ biết hình phạt này là còn nhẹ, nói thêm câu nào chắc " chết " thật đấy. Ai cũng đổ mồ hôi ướt gần hết áo, hơi thở càng nặng trĩu. Anh tiếp tục nói:
-Kế hoạch tiếp theo của công ty ta là hợp tác với công ty Hoắc thị về việc xây dựng và mở rộng đất khu D3. Nếu còn tình trạng như hôm nay thì các người liệu hồn mà sống
- Vâng, chúng tôi sẽ cố gắng
- Tan họp !!!
Mọi người đứng dậy cúi chào hắn lần lượt ra ngoài. Anh mệt mỏi tựa người vào ghế nhắm mắt thở dài
- Chủ tịch ngài không khoẻ ? - trợ lý hỏi
- Không sao về phòng làm việc - nói rồi ăn sải bước đi, thư kí Trần đi theo sau
Phòng chủ tịch, một thân ảnh nam nhân đẹp mê người ấy đang chăn chú nhìn đống hồ sơ chất đầy như núi được đặt trên bàn, tay bấm laptop không ngừng nghỉ. Nghe tiếng "cốc...cốc"
- Vào đi - hắn nói giọng lạnh thấu xương
-Dạ thưa chủ tịch Hoắc tổng đến rồi ạ
- Cho vào đi. Nói thư kí lý Trần pha 2 lí cà phê mang lên đây
Sau tiếng "vâng" của nhân viên ấy, phút chốc lại có tiếng nói nhí nhố phát ra từ cánh cửa. Hắn thừa biết là ai nên cũng chả quan tâm chỉ nghĩ trong đầu 2 từ cho người này "phiền phức"
- Ôi Lục tổng của tôi ơi. Cậu vẫn siêng như ngày nào, năng suất cao đấy - một chàng trai đẹp lãng tử không góc chết với mái tóc màu hạt dẻ, làn da trắng búng sữa khiến mọi cô nàng ganh tị, không ai khác đó là Hoắc Đông Thần
Hắn vẫn không quan tâm vì tên này hễ gặp hắn là trêu chọc hắn nhưng hắn không hề tức giận vì họ là bàn bè từ nhỏ và cả trên thương trường
- Nè, Đình Đình. Bạn bè đến chơi mà sao cậu không đoái hoài gì vậy. Làm tớ hơi bị tổn thương đó
- Chơi hay chuyện làm ăn. Nếu qua đây chơi thì mời Hoắc tổng về cho - miệng nói mà mắt vẫn nhìn máy tính
- Haizz... chơi với nhau 20 năm rồi mà cậu vẫn phũ như vậy thì làm sao mà có người yêu. Thôi bàn về kế hoạch đất đai khu D3 đi - nói xong liền ngồi xuống ghế đem hết tài liệu ra
Hắn không nói gì đứng dậy tới chỗ ghế đối diện Đông Thần ngồi xuống ánh mắt nghiêm nghị
"Cốc...cốc... cốc"
- Vào đi
Anh thư kí Trần trên tay cầm khay đựng 2 lí cà phê nóng lễ phép đặt xuống bàn:
- Chào Hoắc tổng, chủ tịch 2 li cà phê của ngài đây ạ
- Ra ngoài đi - anh xua tay nói
Anh trợ lý cúi đầu chào rồi ra khỏi phòng. Giờ chỉ còn hai người đàn ông quyền lực nhất trên thương trường nói chuyện
- Nghe nói công ty cậu bị giảm 1,3% tỉ lệ cổ phần đúng không ? - Đông Thần khoanh tay trước ngực nó
- Ừ - hắn cầm li cà phê nhâm nhi
- Khá hiếm thấy ở Lục thị nha. Cậu phạt gì với bọn nhân viên vô dụng ấy vậy? Trừ lương? - Đông Thần vẫn hỏi vô tư
- Ừ, nói gì về kế hoạch thì nói lẹ đi tớ không có nhiều thời gian - hắn cầm sấp hồ sơ xem
-----
Đâu đó ở thành phố Bắc Kinh, trong một căn biệt thự xa hoa có tiếng một cô gái không ngừng đập phá đồ đạc trong phòng, chửi rủa một kẻ nào đó vô cùng thậm tệ
- Tên đáng ghét, tên xấu xa bỉ ổi. Tôi mong rằng con anh đẻ ra không có lỗ đít à không vô sinh mới đúng. Kiếp sau đầu thai hoá thành con chó. Gia đình anh tán gia bại sản không ai chết cách yên ổn. Aaaaa... TÊN THỐI HỌ LỤC !!!! - cô la to
Dưới lầu các người hầu thực sự tò mò rốt cục trên đó có chuyện gì xảy ra
- Quản gia, bà không ngăn cô ấy sao ? - một cô giúp việc nói
- Kệ con bé. Làm việc tiếp đi - bà quay ngoắt đi trong lòng hơi lo lắng
-----
- Ok ! Tớ mong rằng kế hoạch này sẽ thành công, nếu mà lời to chắc chắn công ty 2 bên sẽ vươn tầm cao nữa. Cũng đến giờ trưa rồi đi ăn không Đình Đình ?
- Bữa khác đi. Tớ về nhà - anh đứng dậy chỉnh chu trang phục ra ngoài
" Chà, thằng này nay kì ta. Trưa nó có bao giờ về ăn đâu. Thôi kệ nó không đi thì mình đi một mình " - nghĩ hồi Đông Thần lái xe đi
-----------
Trước cổng Lục gia một chiếc xe phiên bản giới hạn đậu trước đó, bước ra là một nam nhân khí chất hơn người tiến thẳng vào nhà
- Chào cậu chủ - bà quản gia cúi chào
- Cô ta ? - hắn lạnh lùng hỏi
- Dạ tiểu thư còn ở trong phòng, n...nhưng...
- Nhưng ? - nhíu mày khó hiểu hỏi
- Dạ tiểu thư muốn ra ngoài nhưng không ai cho nên c...cô ấy tức giận đập phá hết đồ trong phòng - bà sợ hãi trả lời
- Cô ta làm loạn vậy sao. Được rồi bà làm việc đi - hắn liền lao thẳng vào phòng cô
"Cạch" mở cánh cửa ra, nhìn từ đầu đến cuối như mớ hỗn độn. thủy tinh bể tứ tung, đồ đạc nằm bừa bãi dưới sàn. Hắn liền quát lên :
- Cô làm gì vậy hả?
- Tôi muốn nói chuyện với anh - cô tiến đến gần anh
Updated 121 Episodes
Comments
Quyền
Hơi thắc mắc xíu, ba mẹ nữ9 bị giết vậy mà không thấy nữ9 tỏ vẻ hận thù hay ghét gia đình nam9 gì hết vậy ạ???
2022-09-24
0
Quyền
Lúc nào 2 người tầm bao nhiêu tuổi thế ạ??
2022-09-24
0
❤️
2022-09-17
0