Đến tầm giữa trưa, Hàm Uy vẫn đang ngồi đó nhưng Vũ và Lâm đã dựa vào nhau mà ngủ.
" Cạch " tiếng cửa phòng cấp cứu mở ra. Uy bất giác đứng dậy, mắt tràn đầy hi vọng nhìn vị bác sĩ.
Đập vào mắt cô là hình ảnh chiếc giường được đẩy ra ngoài, mẹ kính yêu nằm trên đó, tấm khăn trắng phủ kín mặt và toàn thân.
Bác sĩ khẽ thở dài bất lực, tay vỗ vai cô:
– Mọi người đã cố gắng hết sức rồi, thật sự xin lỗi cháu.
Nghe câu nói này, cả thế giới xung quanh cô dường như sụp đổ hoàn toàn.
Cô đứng bất động, nước mắt cứ thế lăn dài trên má.
Giọng cô như nghẹn lại, không thể nào mà gào to lên được....
Hai đứa em đang ngủ nên không hề biết gì.
Chỉ có Hàm Uy chạy theo các y tá đang đẩy chiếc giường mẹ cô nằm, liên tục khóc thét:
– Mẹ....mẹ ơi, mẹ tỉnh lại đi mà, mẹ ơi....!!
Sau khi mẹ cô được vừa vào một căn phòng nào đó, Hàm Uy như một cái xác không hồn, mặt mũi tái nhợt, lảo đảo bước trên hành lang bệnh viện.
Hai đứa em giờ đã tỉnh ngủ, ngơ ngác nhìn chị đang đi đến, cả hai đều chạy nhào vào lòng chị.
Hàm Uy đau đớn gục xuống, tay giơ ra ôm các em thật chặt, không thể kiềm chế được mà khóc oà lên.
Trên đời này chỉ có mẹ là nguồn hi vọng duy nhất của cô và các em.
Bây giờ là bà đã ra đi mãi mãi, bỏ lại ba đứa con thơ còn trong độ tuổi ăn học.
Giờ đây chỉ còn mình cô là chị lớn, là chỗ dựa duy nhất của Vũ và Lâm.
Nhất định bản thân cô phải mạnh mẽ vượt qua nỗi đau kinh khủng này.
Hàm Uy đứng dậy vẫn ôm các em, nói trong nghẹn ngào:
– Tuy đã mẹ đã mất, chị em chúng ta phải cố gắng sống thật tốt, biết chăm sóc lẫn nhau, như vậy mẹ trên thiên đàng mới vui được....hiểu không?
Hạ Lâm vốn là em út, lại yếu đuối nhất.
Nghe chị nói vậy thì dường như đã nhận ra mọi việc, gào khóc nức nở:
– Mẹ..mẹ quay về với Lâm đi, mẹ ơi..Lâm nhớ mẹ lắm, Lâm hứa sẽ ngoan mà!!!
– Chị xin lỗi....xin lỗi vì đã không bảo vệ được mẹ, đã không chăm sóc mẹ tốt... là lỗi của chị... chị bất hiếu!!!
Cả ba chị em ôm nhau khóc nức nở.
Mọi người trong bệnh viện đứng xung quanh, ai cũng đau buồn xót xa thay cho cuộc đời bi kịch của những đứa trẻ.
Bỗng chốc, cả bệnh viện trở nên tĩnh lặng, u ám..
Cả ông trời có lẽ cũng cảm động trước sự đau đớn này, đổ mưa ngày càng to!!!
...-------------------------------------...
Ngày hôm sau
Hàm Uy dẫn theo các em đi xuống tầng một của bệnh viện.
Sau một đêm ngập tràn sự mất mát, cô như mất đi tất cả sự lực, trông khuôn mặt đờ đẫn, quầng mắt thâm lại do không ngủ tí nào.
Trong đầu cô đang rối bời và có hơi thắc mắc.
Thật sự thì từ sáng hôm qua đến giờ, chưa có ai nhắc đến nhắc cô nộp tiền viện phí.
Hàm Uy chậm rãi bước đến quầy thanh toán, ngập ngừng hỏi một cô y tá:
– Cô ơi.... tiền viện phí của bệnh nhân Phương...là bao nhiêu ạ ?
Giọng nói cô hơi ngắt quãng và khàn đi nhiều.
Cô y tá suy nghĩ một lúc rồi kiểm tra lại máy tính, vui vẻ nói với Uy:
– Có người đóng rồi cô bé ạ!
Hàm Uy nhíu mày kinh ngạc, đôi mắt tròn đen láy mở to nhìn y tá.
Do là cô không tin được là có người nào đó lại giúp mình đóng một số tiền lớn đến vậy.
Cô cúi đầu bối rối, trong đầu cố suy nghĩ xem là ai.
Trong khi đó, cô không có bất kỳ người thân nào.
Nét mặt có chút rạng rỡ hơn, khẽ hỏi nhỏ:
– Cô có thể cho cháu biết là ai không ạ??
– Người đó dặn cô không được tiết lộ danh tính, chỉ bảo đóng cho bệnh nhân phòng 08. À! Có cái này người đó gửi cho cháu...
Y tá nói rồi mở ngăn kéo tủ, lấy ra một chiếc vòng bằng vàng, xung quanh nạm đá quý.
Chỉ cần nhìn sơ qua là biết nó rất đắt tiền.
Nhận chiếc vòng từ tay y tá, trong lòng Hàm Uy không khỏi ngỡ ngàng và cảm động.
Hàm Uy giữ chặt chiếc vòng trong tay, lòng thầm nghĩ sẽ luôn nhớ ơn người đó suốt cuộc đời.
Và nếu như gặp lại, cô nhất định sẽ trả ơn người tốt bụng đã giúp cô rất nhiều
Hàm Uy cô có lẽ không thể bị rằng người tốt bụng đó lại chính là cậu thiếu niên đã mua cho cô chai nước.
Cậu biết cô đã mất đi người mẹ kính yêu, lại là một người chị hết lòng yêu thương các em.
Vốn là thiếu gia của dòng họ Thừa quyền thế bậc nhất, cậu không thể làm ngơ nên đã ra tay giúp đỡ, còn tặng thêm quà làm kỉ niệm.
Sau đó cậu cùng gia đình ra nước ngoài, không để lại bất cứ thông tin gì.
Và dường như cậu đã quên mất tất cả mọi chuyện về cô bé trong bệnh viện ngày hôm đó...
Updated 53 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Đọc qua hai cháp thấy văn phong của tác giả cũng rất cuốn hút
2023-06-27
0
Hạ Nghi Nhi
chap nay hình như còn sâu sắc hơn chap 1. Thương chị quá:<<
2021-08-17
1
• Mây trôi, lòng thanh thản •
chap này không như chap 1. diễn đạt hay hơn, cảm động hơn và nội dung cũng sâu sắc hơn tuy nhiên vẫn có vài hạt sạn nha
2021-07-28
2