Chương 2: Bắt gặp mẹ và chị gái

Những ánh nắng li ti len lỏi qua khung cửa sổ rồi rọi vào khuôn mặt ai đang say mềm trong giấc nồng. Cô nằm trọn trong lòng hắn, bờ vai hắn rộng lớn giang ra để làm gối cho cô dựa vào. Sau khi bị những tia nắng của sớm ban mai đánh thức cô liền vùi đầu vào lòng hắn, cảm giác hạnh phúc đến không thể tả nổi, chỉ cần mỗi ngày được bên cạnh hắn như thế này cô đã mãn nguyện rồi.

" Thức rồi sao!" Tôn Thất nói với tông giọng trầm khàn, nhưng cô có thể cảm nhận được sự dịu dàng trong câu nói của hắn

" Hôm qua.. mệt lắm sao!" Cô ân cần, bàn tay đưa lên áp sát vào khuôn mặt lạnh buốt.

" Không sao."

" Còn giả vờ, không sao mà lại ngất ra đấy."

" Thật sự là không sao!"

" Hôm nay anh đừng đi có được không."

Hắn mỉm cười đưa tay nhẹ xoã đầu cô:"Được!"

" Hôm nay em muốn cùng anh sang Lạc Bách, anh đồng ý chứ?" Cô nói với vẻ mặt e nhè như sợ rằng anh sẽ nổi giận

" Lạc Bách?" Hắn nghe đến hai từ Lạc Bách liền thay đổi thái độ quay sang nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ

" Nghe nói bên Lạc Bách hiện đang mở vài cửa hiệu thời trang mới, em cũng muốn đi xem."

" Thật?"

" Anh không tin em ah?"

" Chứ không phải em muốn gặp mặt Tống Gia sao?, em biết hôm nay có buổi diễn đàn ở Lạc Bách, chắc chắn sẽ có sự xuất hiện của Tống Gia.. em nghĩ tôi không nhìn ra?"

Cũng đã bốn năm rồi chỉ cần mỗi lần cô nhắc đến cái tên Tống Gia hắn liền sẽ đùng đùng nổi giận. Có lần hắn phát hiện cô lén đi gặp anh trai liền nhốt cô trong biệt thự suốt 1 tuần, một lần dại dội kết quả là hắn không đến thăm hay hỏi han cô suốt 1 tháng sau đó. Căn bản là hắn muốn cô cắt đứt quan hệ với họ.

" Thật sự không phải mà."

" Nếu em thích thì tôi sẽ mua lại cổ phần của Lạc Bách sang tên cho em." Hắn nói với vẻ mặt dứt khoát, nói là làm.

" Anh thật là.. đôi khi em chỉ muốn cùng anh đi dạo mua sắm cũng không được sao. Lần trước em chỉ nói vu vơ vài câu anh liền dùng quyền lực mua lại 5% cổ phần của Cố Thị, anh không sợ gây thù với Cố Gia sao?"

" Anh chỉ sợ là hắn có mười cái mạng cũng không đủ chết!" Đôi mắt sắc bén đó lạnh lùng đến không thể tưởng, dù cô đã ở cùng hắn suốt 4 năm nay nhưng nếu nói là không khiếp sợ bởi ánh mắt đó là nói dối.

" Quên nữa.. anh mà sợ thứ gì chứ."

" Có một thứ!"

" Là gì? Là gì? Nói em nghe xem." Cô hớn hở, người như hắn để nói sợ một thứ gì đó là một điều quá hoang tưởng, cô thật rất tò mò

" Tôn phu nhân khi giận lên thật sự rất đáng sợ, còn đáng sợ hơn lúc bị kẻ địch kề dao vào cổ nữa." Hắn đáp liền tức khắc đè hai tay cô xuống giường khiến cô không thể cử động, hắn như một cây trụ vững chắc không tài nào có thể đổ ngã. Đôi mắt thích thú liếc nhìn từng đường cong nóng bổng. Cô chỉ mặc mỗi chiếc đầm ngủ mỏng dánh, sợ dây hai bên vai tuột vội về hai phía làm lộ ra cặp ngực trắng hồng nở nang làm hắn càng thêm kích thích.

Hắn dịu dàng mút lấy đôi môi cô đỏ hồng, đôi bàn tay nghịch ngợm sờ soạt khắp cơ thể cô. Mỗi cử chỉ từng khoảnh khắc trôi qua thật nhẹ nhàng, thời gian cứ như đang dừng lại.

" CỐC CỐC CỐC "

Tiếng gõ cửa một lần nữa vang lên phá tan bầu không khí lãng mạn giữa họ. Tôn Thất có chút khó chịu nhưng rồi cũng ngồi bật dậy, đưa tay hắn dùng chăn phủ lên người cô. Bước đến mở cánh cửa ra thì ai ngờ rằng đó lại là Tôn Vũ.

Anh nhìn thấy Tôn Thất trên người chỉ trọn vẹn chiếc quần ngủ, còn thấy cô trên giường người phủ kín chăn thì cũng hiểu được là chuyện gì đang diễn ra.

" Xin lỗi con làm phiền hai người rồi."

" Chuyện gì?" Hắn vào thẳng vấn đề

" Con có chuyện muốn nói nhưng.. để một lát sau cũng được, con đi trước đây." Anh vừa dứt lời liền vội bước nhanh đi

" RẦM " Hắn đóng rầm cửa lại, nếu không lầm thì đây là chiếc cửa thứ 3 trong tháng.

Tôn Thất không quá bận tâm, liền quay về tiếp tục niềm vui đang còn giang dở kia. Hắn tiến đến cạnh bên giường nhẹ nhàng bế cô đặt lên đùi mình, vuốt ve lấy làn da mềm mại của cô, đôi bàn tay tinh nghịch từ từ luồn sâu vào lớp áo rồi nâng niu lấy hai viên ngọc hồng đào. Hai đôi môi kề sát rồi quấn chặt lấy nhau không rời.. sau khi rời khỏi bờ môi đó, hắn nhìn cô rồi nở một nụ cười mãn nguyệt.

Cô ngã đầu vào bờ vai hắn rộng lớn, giang đôi tay nhỏ bé ôm chặt lấy tấm lưng săn chắc, cô thỏ thẻ:" Thất Thất, em đã gả cho anh rồi thì em mãi mãi là người của anh, không bao giờ thay đổi."

" Được rồi.. một lát chúng ta đi Lac Bách." Hắn bên ngoài thì sắc đá ra vẻ tí thôi, thật chất bên trong chỉ cần cô nói ngọt vài ba câu liền có thể thay đổi tình thế.

____

1 Tiếng sau tại Phòng Khách

Cả ba người điều có mặt ở phòng khách, hắn thì ung dung tự tại ngồi ở chiếc ghế ở giữa. Cô ngồi cạnh rót trà, luôn cố né tránh ánh mắt của Tôn Vũ, còn anh thì ngồi ở phía đối diện. Ai mà tưởng tượng được một ngày hai người từng yêu nhau say đắm đang phải đối diện nhau với thân phận là di nương và con chồng, nghe thôi cũng đã đủ nực cười.

" Chuyện gì?" Hắn lên tiếng sau một hồi im lặng

" Con muốn từ đây tiếp quản công việc của cha, con không muốn quay về đó nữa." Tôn Vũ kiên quyết nói

" Năm đó nằng nặc đòi đi, giờ sao lại không muốn quay về đó?

4 năm trước không biết vì lý do gì, Tôn Vũ một mình bỏ sang nước ngoài du học ngay cả lời từ biệt cũng không hề nói với cô, cô đã đau khổ đến bao nhiêu..rốt cuộc là tại sao?

" Cũng không thể sống mãi ở nơi đó được, con muốn về đây giúp cha quản lý công việc."

" Được, ta giao cho con công việc ở Ninh Thuần, còn việc ở tổ chức tuyệt đối không được nhúng tay vào."

" Con muốn giúp cha xử lý việc ở Hinh Diệp."

" Không được." Hắn đáp trả dứt khoát không nhân nhự dù chỉ một lần, tay nhâm nhi tách trà còn bốc khói

" Tại sao?! Con vì muốn giúp cha quản lý Hinh Diệp, nên bao nhiêu năm qua đã không ngừng nổ lực còn gì?" Anh ngồi bật dậy có chút bức xúc.

" KHÔNG BÀN NỮA!" Tôn Thất rắn giọng, tất cả mọi người điều lập tức im lặng không ai dám thốt lên lời nào. Hắn đập mạnh tay lên bàn khiến tách trà nóng ngã đổ đầy ra sàn

" Cẩn thận."

Cô từ sau thấy thế liền rút trong người ra một chiếc khăn tay rồi ân cần lau lấy vết bỏng đỏ trên tay anh.

" Bỏng rồi!"

" Không sao!"

Anh đứng đó có chút ngạc nhiên, vì anh biết cha chưa từng nói chuyện với ai ngọt ngào đến thế. Ngay cả đối với anh, cha vẫn luôn lạnh lùng giọng nói vốn chưa bao giờ bị lây động bởi bất kì ai, giờ lại có thể nói chuyện dịu dàng với một cô gái.

" Ta chợt nhớ ra có chút việc cần giải quyết, Ngưu Gia hãy đi cùng với Phu Nhân sang Phú Thị." Hắn nói rồi lia cặp mắt sang nhìn sang quản gia Ngưu

" Vâng thưa ngài!!"

" Nếu anh không đi được thì thôi, em ở nhà cũng được mà!"

" Cứ ra ngoài chơi, anh sẽ cố gắng sắp xếp công việc về sớm." Hắn đưa hai bàn tay đặt lên hai bên má cô đỏ ửng, hôn nhẹ lên chiếc mũi nhỏ xinh của cô.

" Hay để con cùng di nương ra ngoài, hôm nay con cũng không làm gì."

" Được."

" Phiền cậu rồi!" Tuy trong lòng Nguyệt An vốn không hài lòng về chuyện này như bên ngoài vẫn phải cố tỏ ra vẻ vui vẻ chấp nhận, cô không muốn Tôn Thất biết được chuyện giữa họ.. vì cô thật sự không dám nghĩ đến hậu quả.

" Không phiền!" Anh cười đáp

" Cho người đi theo cô ấy, nếu cô ấy đi gặp Tống Gia phải báo ngay cho tôi biết." Tôn Thất tiến về phía tên trợ lý thân cận của mình, nói nhỏ vào tai của người đó. Trong suốt bốn năm qua, từ cử chỉ hành động của cô hắn điều nắm trong lòng bàn tay, đi đâu cũng  phải xin phép, phải đi về trước 9h tối, nếu hắn không cho cô tuyệt đối không được bước ra khỏi nhà dù chỉ là nửa bước.

.

.

.

.

Nguyệt An diện trên người một chiếc đầm xanh ngọc, nó chỉ là một chiếc đầm bình thường không có thương hiệu gì đặc biệt, còn lại trong rất cũ kĩ. Nhưng đó lại chiếc đầm mà cô yêu thích nhất. Những thứ Tôn Thất mua cho cô dù có hai ba giang phòng lớn cũng không thể đựng hết, từ những chiếc đầm dạ hội đắc tiền tới những chiếc túi phiên bản giới hạn. Chỉ cần là đó là thứ cô muốn, hắn điều có thể đáp ứng cho cô không chút chân chừ.

Nguyệt An ngại ngùng khi bước ra đến nhà xe thì liền chọn ngồi ở phía sau, anh thấy vậy lòng có chút bồn chồn nhưng cũng không muốn làm khó cô. Cả hai ngồi trên xe không ai nói nhau một lời nào khiến không gian bỗng chốc trở nên thật ngột ngạt.

Cảm giác cứ như quay lại bốn năm về trước vậy, người con gái đó vẫn không thay đổi một chút nào, vẫn là khuôn mặt đó, mái tóc đen xoã dài, cách ăn mặc đơn giản. Nhưng có một điều đã thay đổi, cô ấy đã không còn thuộc về anh nữa rồi.

Chiếc xe chậm rãi băng qua từng con phố, cánh cửa sổ kính hé mở, những làn gió lùa vào làm mái tóc cô phấp phơi trong ánh ban mai sớm.

" Nguyệt An.. bốn năm qua em sống có tốt không."

" Em sống rất tốt." Cô đáp, như ánh mắt vẫn đang ngắm nhìn khung cảnh xung quanh

" Anh xin lỗ...."

Cô cắt ngang lời anh:" Vũ Hàn.. em không trách anh, mỗi con người điều có quyền lựa chọn những điều mà họ muốn. Năm đó anh bỏ đi không từ biệt em luôn tin chắc rằng anh có lý do riêng cho bản thân mình, dù không biết đó là chuyện gì nhưng em vẫn sẽ luôn tôn trọng mọi quyết định của anh. Thanh xuân ta dành cho nhau có lẽ chỉ đến đó mà thôi, anh không việc gì phải tự trách cả. Đôi khi ta phải chấp nhận rằng mọi chuyện sẽ không bao giờ trở lại như trước được nữa."

Những điều cô nói ra càng làm cho trái tim anh thêm phần xót xa, anh không đáng để nhận được sự tha thứ từ cô.

" Cha anh.. ông ấy có đối xử với em tốt không?"

" Rất tốt."

" Em thật lòng chứ?"

" ...........em yêu anh ấy, yêu đến mức quên cả bản thân mình." Cô im lặng một hồi thật lâu rồi đáp, chỉ cần một câu nói ngắn gọt liền có thể nói hết về mối quan hệ giữa cô và Tôn Thất.

Anh nở trên môi một cười chua xót, xen kẽ theo đó là sự cay đắng đến nao lòng. Không gian bỗng chốc lại quay về với sự yên tĩnh vốn có của nó.

.

.

.

Chiếc xe dừng chân tại khu đô thị Lạc Bách, đó là khu đô thị mới thuộc quyền quản lý và sở hữu của tập đoàn Tống Thị.

Cô vừa bước ra khỏi xe, đập vào mắt cô một cảnh tượng không tưởng, người người xếp hàng dài dọc qua đến phía con đường bên kia để có thể vào được những shop quần áo chuẩn bị khai trương. Cô nhìn thấy vậy liền hưng phấn tung tăng đến để sếp hàng. Anh cứ thế mà len lỏi bước theo sau cô.

" Chúng ta có thẻ đen, em có thể vào thẳng bên trong mua mà?"

" Cảm giác chờ đợi không phải càng thêm hưng phấn hay sao, người khác đợi được mình cũng có thể đợi được."

" Ngộp chết đi được.." Từ xa văng vẳng đến bên tai họ một giọng nói xấc xược

Tôn Vũ, Nguyệt An liền lập tức nhận ra giọng nói đó.

" Tống Vi Vi"

Đó là cô em gái ruột của Nguyệt An, từ nhỏ ViVi đã được cha mẹ cưng chiều đến mức hư hỏng. Ả không nghe lời của bất kì ai trong gia đình, lúc Nguyệt An còn ở Tống Gia ả luôn ăn nói chuyện với chị gái mình bằng giọng nói xấc xược và thiếu tôn trọng. Mẹ đặc biệt luôn thiên vị Vi Vi, điều gì tốt nhất đẹp nhất cũng cho ả ta.

Vi Vi với bộ đầm công chúa lấp lánh bước ra từ chiếc siêu xe như một nàng công chúa trong chuyện cổ tích vậy, kế đó là ba mẹ và ông nội cô, người khiến cô đau đầu nhất trong suốt 20 năm qua. Cô đứng nếp sau người anh, chỉ có thể lén nhìn họ từ phía xa.

Hôm nay là ngày khai trương khu đô thị mới, họ có mở một bài diễn đàn lớn nên mới có sự góp mặt của gia đình cô.

Cô đứng xa dõi theo từng bước chân của người cha yêu quý của mình, từ nhỏ để nói người một lòng một dạ yêu thương cô không chút toan tính chỉ có cha mà thôi.

" Chúng ta sang phía bên kia đi." Sau khi đã nhìn đủ, cô nhắm lấy cánh tay anh rồi kéo vội đi

" VŨ HÀNN" không may bóng dáng người đàn ông to cao này lại va vào tầm mắt của Vi Vi, ả gọi lớn tên anh. Năm cấp ba Vi Vi đã có tình cảm với Tôn Vũ nhưng khi đó anh đã có Nguyệt An, có thể đó là lý do khiến Vi Vi càng căm ghét người chị gái này.

Cả hai phút chốc khựng lại, định chạy nhanh đi như cũng đã quá muộn, Vi Vi đã tiến thẳng đến nơi mà họ đang đứng

" Ai đấy?" Ả lên tiếng

" Chào." Bất đắc dĩ cô xoay qua nợ nhẹ trên môi một nụ cười giả trân nhất có thể

" TỐNG NGUYỆT AN.." cô thốt lên

Ba mẹ nghe tiếng nói lớn của Vi Vi liền tiến đến xem có chuyện gì, bây giờ tất cả mặt đối mặt, cô không còn cách nào khác ngoài tiếp chuyện

" Mẹ xem ai đây.." Ả liếc đôi mắt kinh thường nhìn từ trên xuống dưới chân cô rồi phì cười

" Nguyệt An.. bao lâu qua mày đã đi đâu." Mẹ cô quát lên với giọng nói giận dữ, làm cho tất cả mọi người điều đưa mắr nhìn về phía cô, chả khác gì một sinh vật lạ.

" Mẹ coi chị ấy ăn mặc kìa, không sợ bản thân mất mặt cũng phải nghĩ đến thể diện nhà chúng ta chứ." Vi Vi hai tay khoanh vào nhau vênh váo nói, vốn là muốn sỉ nhục cô trước toàn thể mọi người

Cha cô đứng cạnh đó mặt khụp xuống không nói một lời nào, ông ấy vẫn luôn như vậy, dù yêu thương cưng chiều cô đến đâu nhưng khi cô có xích mích với gia đình, ông ấy chưa từng đứng ra bênh cô một lần nào nhưng cũng không theo phe của ngoài.

" Cô nói chuyện cho cẩn thận!" Tôn Vũ trầm giọng liếc cặp mắt chán ghét nhìn ả, từ những học trung cấp anh đã không ưa gì ả, vốn không một chút hứng thú.

" Anh dám... mẹ coi kìa!!" Ả nũng nịu lay lay cánh tay của mẹ

" Cậu là ai lấy quyền gì mà xen vào chuyện gia đình nhà chúng tôi." Bà ấy lại lớn tiếng quát, vì bà không hề biết về thân phận đặc biệt của cậu

" Bốn năm trước tôi đã không còn là người của Tống Gia nữa rồi. Mong bà đừng nhầm lẫn."

Cô lạnh lùng nói, đôi mắt vô hồn không chút cảm xúc. Có lẽ những biến cố trong cuộc sống dần khiến cô trở thành một con người như vậy, bên ngoài cười nói nhưng sâu tận trong đấy lòng là những nỗi đau không thể diễn tả bằng lời.

" HỖN XƯỢC! " Bà giáng xuống khuôn mặt cô một cái tát thấu trời

" Bà quá đáng lắm rồi đó, dù gì cô ấy cũng là con gái bà, bà không cảm thấy có chút thương cảm nào sao!!" Anh đứng cạnh nắm lấy hai bên vai cô rồi kéo về phía mình, lớn tiếng

" Cả đời này ta hối hận nhất là phải sinh ra một đứa con như nó, từ nay về sau nó không còn là con gái của ta nữa."

" Hì!" Vi Vi bật cười đắc ý, ả vốn khôn ưa gì chị mình, chuyện thành ra như thế này không phải càng khiến ả hả dạ hay sao

" Chúng ta đi thôi.." Cô kéo lấy vành áo anh

" Chị đứng lại đó.."

" Để nó đi, nó nói rất đúng, bây giờ giữa chúng ta không còn bất kì mối quan hệ gì nữa, nó không còn là con cháu nhà họ Tống nữa." Sau một hồi lâu ông nội mới xuất hiện, có vẻ như ông đã chứng kiến mọi thứ

Nguyệt An vẫn chọn cách im lặng, cố kéo lấy tay áo thúc giục anh mau rời đi, anh tuy không thích cách cư xử của bà ta nhưng thật sự không muốn khiến cô càng thêm khó xử. Anh thấy vậy liền cùng cô rời đi.

.

.

.

.

Trên xe, biểu cảm cô vẫn thế không hề buồn hay đau lòng như anh tưởng tượng. Ngay cả khi đôi má cô dần đỏ tím lên vì cái tát khi nãy, cô cũng không kêu lên hay oán trách bà ấy dù gì một lời, có lẽ im lặng là cách mà cô lựa chọn.

" Để anh trở em về nhà."

" Không cần đâu, em muốn dạo quanh thành một chút, không phiền anh chứ?" Dù thế cô vẫn có thể nhìn anh mỉm cười như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

Bây giờ cô thật sự không muốn về nhà, chỉ là cô muốn trốn tránh đi một chút cô không muốn người khác thấy cảnh tượng thảm hại của mình như bây giờ.

" Tất nhiên là không rồi."

Chiếc xe ung dung băng ngang qua từng ngóc ngánh của thành phố Thượng Hại, với tiếng nhạc vu vương sâu lắng, khiến Nguyệt An cứ thế mà chìm vào giấc ngủ từ bao giờ.

Một tiếng trôi qua, rồi lại hai tiếng trôi qua.. anh mong khoảnh khắc này có thể dừng lại để anh có thể ngắm nhìn cô lâu hơn một chút nữa.

.

.

.

5 tiếng sau Tại Biệt Phủ

Cả hai cũng đã về biệt phủ, cô thì mệt mỏi nằm ngủ trên chiếc sofa ở phòng khách, vì hắn nói hắn sẽ về nên cô đã đợi. Còn Tôn Vũ thì không biết đã đi đâu từ lâu.

Hắn đã về đến, đến cửa hắn cởi bỏ chiếc áo khoác cho người hầu rồi điềm đạm nói: " Tiểu Thư?"

" Tiểu thư đang nằm nghĩ ở phòng khách thưa ngài, hôm nay tiểu thư có vẻ không được khoẻ."

Vừa nghe đến đó, hắn liền lập tức tiến gần đến phía cô. Đưa bàn tay lên chán cô, rồi lộ rõ nét mặt lo lắng. Đôi bàn tay rộng lớn bế lấy cô.. nhưng không may khi bế cô lên hắn phát hiện ra một dấu đỏ tím tái bên trên má cô.

" Quản gia Ngưu." Lại là đôi mắt sắc lạnh như muốn giết người vậy, hắn liếc nhìn chờ đợi sự giải thích thì phía ngài quản gia

" Thưa ngài, hôm nay tiểu thư có vô tình chạm mặt Tống Gia, giữa họ có xảy ra chút xích mích tiểu thư còn bị Tống phu nhân tát một cái."

" dám đụng vào người của tôi..."

Hết Chương 2

Hot

Comments

tiểu vô danh

tiểu vô danh

mik tưởng là nhân nhượng :)))

2022-05-17

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Tôn thiếu gia về rồi
2 Chương 2: Bắt gặp mẹ và chị gái
3 Chương 3: Cơn thịnh nộ của Tôn Gia
4 Chương 4: Trà xanh xuất hiện
5 Chương 5: Tôn thiếu gia gặp chuyện rồi!
6 Chương 6: Chiếm đoạt (1)
7 Chương 7: Chiếm đoạt (2)
8 Chương 8: Bại lộ (1)
9 Chương 9: Bại lộ (2)
10 Chương 10: Em khóc sao?
11 Chương 11: Tôn Gia nổi giận rồi!
12 Chương 12: Cây gậy đẫm máu
13 Chương 13: Đêm ngọt ngào (1)
14 Chương 14: Đêm ngọt ngào (2)
15 Chương 15: Em lừa tôi!
16 Chương 16: Anh là ai?
17 Chương 17: Tôi là người đã có chồng!
18 Chương 18: Gặp lại
19 Chương 19: Anh Trai?
20 Chương 20: Để tôi chiều em nhé
21 Chương 21: Ai là ông chủ (1)
22 Chương 22: Ai là ông chủ (2)
23 Chương 23: Chúng ta kết hôn đi
24 Chương 24: Phơi bày
25 Chương 25: Chỉ có thể là em
26 Chương 26: Nếu em chết đi
27 Chương 27: Bí mật của Tôn Gia
28 Chương 28: Quá khứ
29 Chương 29: Cô là ai?
30 Chương 30: Anh sẽ không bỏ rơi em
31 Chương 31: Tôi thích cô ấy!
32 Chương 32: Cô ấy và em
33 Chương 33: Mật ngọt
34 Chương 34: Chấm dứt thật rồi sao?!
35 Chương 35: Chúng ta dừng lại đi
36 Chương 36: Bỏ Trốn
37 Chương 37: Có tôi!
38 Chương 38: Không muốn mất em
39 Chương 39: Người đàn ông bí ẩn
40 Chương 40: Mất em
41 Chương 41: Cạm bẫy
42 Chương 42: Là em đè tôi xuống
43 Chương 43: Tôi không thuộc về ai cả!
44 Chương 45: Con chỉ muốn cưới cô ấy làm vợ!
45 Chương 46: Chinh Phục
46 Chương 47: Người phụ nữ bí ẩn
47 Chương 48: Gặp gỡ
48 Chương 49: Đoạn tuyệt
49 Chương 50: Liệu..?
50 Chương 51: Thiếu gia về rồi!
51 Chương 52: Âm mưu
52 Chương 53: Con ai?
53 Chương 54: Kẻ Cô Độc
54 Chương 55: Dao găm
55 Chương 56: Cùng anh về nhà
56 Chương 57: Tỉnh lại
57 Chương 58: Thịt tươi trước mắt không thể chạm vào
58 Chương 59: Mưu kế của nữ phụ
59 Chương 60: Cưng chiều vợ yêu
60 Chương 61:
61 Chương 62: Tôi bây giờ là Tống Nguyệt An
62 Chương 63: Chúng ta không thể
63 Chương 64: Vết bớt đỏ trên môi
64 Chương 65: Bữa tiệc máu (1)
65 Chương 66: Bữa tiệc máu (2)
66 Chương 67: Hồi ức
67 Chương 68: Là do anh giết?
68 Chương 69: Mãi mãi ghi nhớ
69 Chương 70: Lễ tang
70 Ngoại Truyện 1: Ngày đầu gặp mặt
71 Chương 71: Thay cậu bảo vệ cô ấy
72 Chương 72: Từ bỏ
73 Chương 73: Bí mật của Y Vân
74 Chương 74: Liệu có nên dừng lại?
75 Chương 75: Cục dân chính
76 Chương 76: 1 năm 6 tháng
77 Chương 77: Nụ hôn cám dỗ
78 Chương 78: Hạnh phúc của kẻ đến sau
79 Chương 79: Chưa từng ngừng yêu
80 Chương 80: Tai nạn
81 Chương 81: Người tình cũ
82 Chương 82: Tôi thích chị (H+)
83 Chương 83: Sắc tình cháy bỏng (H+)
84 Chương 84: Sự thật (H+)
85 Chương 85: Không bằng cầm thú
86 Chương 86: Quỷ quyệt
87 Chương 87: Lòng tin
88 Chương 88: Kẻ nắm giữ bí mật
89 Chương 89: Đã định sẵn là không thành
90 Chương 90: Kẻ thua làm giặc
91 Chương 91: Món quà của Lãnh Bác
92 Chương 92: “Tạm biệt Maria”
93 Chương 93: Chẳng thể
94 Chương 94: Lời hứa..
95 Chương 95: Lời thú tội
96 Chương 96: Giải cứu
97 Chương 97: Cùng nhau
98 Chương 98: Mũi súng tuyệt tình
99 Chương 99: Sự ra đi không đáng thương tiếc
100 Chương 100: Tôi hứa với cô!
101 Chương 101: Lần gặp gỡ cuối cùng
102 Chương 102: Câu nói cuối cùng
103 Chương 103: Lời thỉnh cầu cuối cùng
104 Chương 104: Hơn cả nỗi đau
105 Chương 105: Một năm sau
106 Chương 106: Sói gặp cừu non
107 Chương 107: Phòng tắm
108 Chương 108: Yêu kiều (H+)
109 Chương 109: Sự trở lại của Tôn Gia
110 Chương 110: Vị hôn phu
111 Chương 111: Kẻ si tình
112 Chương 112: Ngày gặp lại
113 Chương 113: Chu Ân xuất hiện
114 Chương 114: Không hối tiếc
115 Chương 115: Anh hai
116 Chương 115: Part 2
117 Chương 116: Âm Mưu
Chapter

Updated 117 Episodes

1
Chương 1: Tôn thiếu gia về rồi
2
Chương 2: Bắt gặp mẹ và chị gái
3
Chương 3: Cơn thịnh nộ của Tôn Gia
4
Chương 4: Trà xanh xuất hiện
5
Chương 5: Tôn thiếu gia gặp chuyện rồi!
6
Chương 6: Chiếm đoạt (1)
7
Chương 7: Chiếm đoạt (2)
8
Chương 8: Bại lộ (1)
9
Chương 9: Bại lộ (2)
10
Chương 10: Em khóc sao?
11
Chương 11: Tôn Gia nổi giận rồi!
12
Chương 12: Cây gậy đẫm máu
13
Chương 13: Đêm ngọt ngào (1)
14
Chương 14: Đêm ngọt ngào (2)
15
Chương 15: Em lừa tôi!
16
Chương 16: Anh là ai?
17
Chương 17: Tôi là người đã có chồng!
18
Chương 18: Gặp lại
19
Chương 19: Anh Trai?
20
Chương 20: Để tôi chiều em nhé
21
Chương 21: Ai là ông chủ (1)
22
Chương 22: Ai là ông chủ (2)
23
Chương 23: Chúng ta kết hôn đi
24
Chương 24: Phơi bày
25
Chương 25: Chỉ có thể là em
26
Chương 26: Nếu em chết đi
27
Chương 27: Bí mật của Tôn Gia
28
Chương 28: Quá khứ
29
Chương 29: Cô là ai?
30
Chương 30: Anh sẽ không bỏ rơi em
31
Chương 31: Tôi thích cô ấy!
32
Chương 32: Cô ấy và em
33
Chương 33: Mật ngọt
34
Chương 34: Chấm dứt thật rồi sao?!
35
Chương 35: Chúng ta dừng lại đi
36
Chương 36: Bỏ Trốn
37
Chương 37: Có tôi!
38
Chương 38: Không muốn mất em
39
Chương 39: Người đàn ông bí ẩn
40
Chương 40: Mất em
41
Chương 41: Cạm bẫy
42
Chương 42: Là em đè tôi xuống
43
Chương 43: Tôi không thuộc về ai cả!
44
Chương 45: Con chỉ muốn cưới cô ấy làm vợ!
45
Chương 46: Chinh Phục
46
Chương 47: Người phụ nữ bí ẩn
47
Chương 48: Gặp gỡ
48
Chương 49: Đoạn tuyệt
49
Chương 50: Liệu..?
50
Chương 51: Thiếu gia về rồi!
51
Chương 52: Âm mưu
52
Chương 53: Con ai?
53
Chương 54: Kẻ Cô Độc
54
Chương 55: Dao găm
55
Chương 56: Cùng anh về nhà
56
Chương 57: Tỉnh lại
57
Chương 58: Thịt tươi trước mắt không thể chạm vào
58
Chương 59: Mưu kế của nữ phụ
59
Chương 60: Cưng chiều vợ yêu
60
Chương 61:
61
Chương 62: Tôi bây giờ là Tống Nguyệt An
62
Chương 63: Chúng ta không thể
63
Chương 64: Vết bớt đỏ trên môi
64
Chương 65: Bữa tiệc máu (1)
65
Chương 66: Bữa tiệc máu (2)
66
Chương 67: Hồi ức
67
Chương 68: Là do anh giết?
68
Chương 69: Mãi mãi ghi nhớ
69
Chương 70: Lễ tang
70
Ngoại Truyện 1: Ngày đầu gặp mặt
71
Chương 71: Thay cậu bảo vệ cô ấy
72
Chương 72: Từ bỏ
73
Chương 73: Bí mật của Y Vân
74
Chương 74: Liệu có nên dừng lại?
75
Chương 75: Cục dân chính
76
Chương 76: 1 năm 6 tháng
77
Chương 77: Nụ hôn cám dỗ
78
Chương 78: Hạnh phúc của kẻ đến sau
79
Chương 79: Chưa từng ngừng yêu
80
Chương 80: Tai nạn
81
Chương 81: Người tình cũ
82
Chương 82: Tôi thích chị (H+)
83
Chương 83: Sắc tình cháy bỏng (H+)
84
Chương 84: Sự thật (H+)
85
Chương 85: Không bằng cầm thú
86
Chương 86: Quỷ quyệt
87
Chương 87: Lòng tin
88
Chương 88: Kẻ nắm giữ bí mật
89
Chương 89: Đã định sẵn là không thành
90
Chương 90: Kẻ thua làm giặc
91
Chương 91: Món quà của Lãnh Bác
92
Chương 92: “Tạm biệt Maria”
93
Chương 93: Chẳng thể
94
Chương 94: Lời hứa..
95
Chương 95: Lời thú tội
96
Chương 96: Giải cứu
97
Chương 97: Cùng nhau
98
Chương 98: Mũi súng tuyệt tình
99
Chương 99: Sự ra đi không đáng thương tiếc
100
Chương 100: Tôi hứa với cô!
101
Chương 101: Lần gặp gỡ cuối cùng
102
Chương 102: Câu nói cuối cùng
103
Chương 103: Lời thỉnh cầu cuối cùng
104
Chương 104: Hơn cả nỗi đau
105
Chương 105: Một năm sau
106
Chương 106: Sói gặp cừu non
107
Chương 107: Phòng tắm
108
Chương 108: Yêu kiều (H+)
109
Chương 109: Sự trở lại của Tôn Gia
110
Chương 110: Vị hôn phu
111
Chương 111: Kẻ si tình
112
Chương 112: Ngày gặp lại
113
Chương 113: Chu Ân xuất hiện
114
Chương 114: Không hối tiếc
115
Chương 115: Anh hai
116
Chương 115: Part 2
117
Chương 116: Âm Mưu

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play