Tôn Gia Ngài Ghen Sao!

Tôn Gia Ngài Ghen Sao!

Chương 1: Tôn thiếu gia về rồi

" Giết! " Người đàn ông quyền lực trên tay với cái gậy gỗ, đang ngồi nguy nghi trên chiếc ghế sắt màu bạc, hắn nhẹ nhàng cầm cây gậy đưa lên giơ thẳng vào mặt người đàn ông đang quỳ dưới chân hắn

" Tôn Gia cầu xin ngài tha cho tôi lần này, tôi cầu xin ngài.." - Người đàn ông lê lết tay bám chặt cây gậy hết mực van xin

" Một con chó ăn cơm nhà như lại quay sang cắn chủ nó một cái, mày nghĩ có nên giữ lại không. Chó là chó nó đã cắn một lần thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai." Tên trợ lý đưa chân đạp thật mạnh vào sau gáy của người đàn ông đó, đôi tay điêu luyện hắn rút từ đâu ra một con dao bạc nhọn rồi từ từ đưa xuống râm sâu một phát vào cổ ông ấy. Một dòng màu đỏ chạy xuống phút chốc đã nhuộm đỏ chiếc áo trắng, cái mùi hôi tanh nồng của máu bốc lên lan khắp căn phòng

" Ưhh.. Ưhh.." Người đàn ông nằm bệt xuống đất như bất động, miệng thì không ngừng rên rỉ, được vài phút sau thì không còn nghe thấy tiếng ông ấy nữa.. đôi mắt trợn trắng nhìn về hắn.

" Ông ấy đã chết thưa ngài!" Một tên áo khoác đen xoay qua nói nhỏ vào lỗ tai của hắn

Đôi mắt lạnh lùng đó vô hồn không một chút cảm xúc liếc nhìn cái xác trước mắt mình. Và đó là Tôn Thất. Một trong những ông trùm củap thế giới ngầm Thượng Hải, không chỉ riêng Thượng Hải, hầu như hắn nắm trong tay mọi địa bàn từ Hong Kong sang đến Macau, hắn cũng là một trong những bang chủ hội Tam Hoàng. Người đàn ông đang nắm giữ trong tay mọi sinh mạng, khi hắn muốn ai chết thì người đó nhất định phải chết.

" Chiều chúng ta có chuyến bay đến Macau thưa ngài."

" Dời lịch sang tuần sau, quay về biệt thự." Giọng nói trầm khàn đặc, hắn nói không một chút suy nghĩ.

" Vâng!"

———

Trên con đường tấp ngập của con phố Thượng Hải, một cô gái với mái tóc đen huyền óng ánh đang sải bước, mọi ánh mắt bất chợt điều dừng lại ở cô ấy. Một vẻ đẹp trong sáng với đôi mắt đen long lanh không khỏi khiến người khác phải mê mẩn.

Nguyệt An người phụ nữ độc nhất vô nhị của Tôn Gia. Cô xuất thân từ một gia tộc có tiếng tâm. Ông nội cô là Tống Mặc Huyên, không ai mà không biết đến ông ấy cả, vì ông ta là một trong những người có quyền lực nhất nhì ở Thượng Hải. Nguyệt An là con gái của đứa con trai thứ 2 của ông. Từ nhỏ đến lớn cô luôn phải sống trong những quy tắc nghiêm khắc của ông nội, đôi khi cô có cảm giác như mình không thể thở nổi khi phải sống trong ngôi nhà đó, chưa một phút giây nào cô có được cảm giác tự do. Đôi khi cô chỉ muốn mình như những chú chim bay trên bầu trời kia vậy, có thể tự do tự tại đi đến những nơi mà mình muốn. Năm cô 18 tuổi đã bị gia đình ép hôn với một người mà cô chưa bao giờ gặp qua, không một lần nào họ hỏi ý kiến của cô mà chỉ luôn làm theo những gì họ cho là đúng, dần dần cô cảm thấy bản thân mình như một món hàng để giao dịch. Vì lý do này cô đã gây với gia đình và quyết định từ bỏ hết tất cả rồi rời đi. Chuyện cô gặp và có mối quan hệ đặc biệt với Tôn Thất, vẫn chưa một ai trong gia đình cô biết.

" Hôm nay em đến để mua hoa sao."

Cô chủ của một cửa tiệm bông gần đó vừa thấy bóng dáng cô liền lên tiếng nói

" Còn hoa cúc trắng không chị." Cô nói rồi nở một nụ cười toả nắng. Hoa cúc trắng là loài hoa mà cô thích nhất, cô yêu vẻ đẹp thanh khiết của nó. Nhưng có điều, Tôn Thất lại rất ghét hoa. Thế nên từ lúc về sống cùng hắn, chỉ có thế lén đi mua khi hắn không có ở nhà, không thì khi hắn giận lên thì dù có 1o cái mạng cũng không đủ chết.

Cô ôm bó hoa tung tăng quay lại biệt thự, như đâu biết rằng hắn cũng đang trên đường về.

Cô vừa về đến thì thấy trước nhà mình có đến tận 4,5 chiếc xe hơi màu đen đậu ngoài sảnh;" Lẽ nào Thất Thất về rồi sao, không thể nào, anh ấy nói 2 tuần nữa mới về cơ mà."

Cô không nhân nhự liền chạy một vèo vào trong, đã 2 tuần rồi cô không gặp mặt hắn, tuy mặt hắn lúc nào cũng đằng đằng sát khí nhưng không gặp thì cô rất nhớ, cơ mà quên luôn cả chuyện bản thân mình đang cầm boá hoa. Bước vào thì hắn đang ngồi sẵn đó để chờ cô

" Thất Thất.. THẤT THẤT " cô buông tay làm bó hoa rơi phơi đầy dưới sàn nhà, giang tay cô chạy đến nhảy vào lòng hắn.

" Thất Thất.. người duy nhất dám gọi hắn bằng cái tên thiếu tôn trọng đó."

" Sao anh đi đâu mà lâu vậy." - Cô choàng hai tay qua cổ rồi oà khóc như một đứa con nít. Nghĩ lại đúng số trời thật, khi Tôn Thất từng ghét nhất là loại con gái bánh bèo hay khóc như cô, giờ thì dính như sên không cách nào tách rời.

" Thưa tiểu thư, Tôn Gia không thích mùi phấn hoa đâu."

Một tên lính trông có vẻ lạ mặt đưa tay định ngăn cô lại, nhưng sau đó là một ánh mắt sắt đá lướt ngang khiến hắn lạnh cả tóc gáy. Tên đứng cạnh nắm lấy cổ tay tên lính đó rồi kéo ngược, nghiêm túc nói;" Ngươi là người mới chắc có lẽ không biết, đó chính là Nguyệt An tiểu thư, tuy chưa chính thức như sau này chắc chắn sẽ là phu nhân của Tôn Gia, nếu ai động đến cô ấy thì là đang giáng tiếp tìm con đường chết, đừng có mà tự tìm mồ chôn mình."

Tên đó nghe xong, nét mặt hằn lên một nổi lo sợ tuột cùng, hắn cúi gập đầu xuống rồi đứng lui về phía sau.

" Lại là hoa cúc sao.." - Hắn mặt đằng đằng sát khí nhìn cô

" Thì em tưởng rằng hôm nay anh không có ở nhà nên mới.. anh đi cả mấy tuần không về, vừa về đến lại trách mắng em." - Cô hập hực xoay mặt sang hướng khác

Hắn từ từ thu mình rồi vùi đầu vào lòng cô, một kẻ giết người không gớm tay như Tôn Gia chỉ cần đứng trước tiểu bảo bối này lại trở thành một người yếu đuối như vậy.

Cô không nói, đưa tay ôm lấy anh trong lòng, đôi tay nghịch ngợm vuốt ve mái tóc anh.

Những tên lính bao quanh ai náy điều nính thinh không nói lời nào, chợt nghĩ trong lòng sau này dù chết cũng không được đắc tội với Tôn Phu Nhân.

" Anh sẽ ở lại đây tối nay chứ?"

" Ừm."

" Ngày mai.." Hắn định nói gì đó rồi chợt khựng lại

" Sao hả?.. có phải là ngày mai anh sẽ đi không."

" Có chuyện này anh chưa nói với em." Hắn trầm giọng khiến cô có chút lo lắng.

" Việc gì mà nghiệm trọng vậy chứ." Cô vừa nói vừa nghịch mái tóc anh

" Ngày mai, anh muốn đưa con trai sang chào em một tiếng."

" CON TRAI?!" Cô nghe liền buông vội đôi tay xuống khỏi người hắn, từ khi nào hắn có con trai lại không nói cô một tiếng nào. Còn nói rằng cô là người phụ nữ đầu tiên của hắn, lẽ nào tất cả chỉ là nói dối.

" À.. ừm.." Hắn không biết nói gì hướng đôi mắt sang tên trợ lý

" Thưa tiểu thư, đó là Tôn Vũ, người con trai trưởng của Tôn Gia, thật ra cậu ấy là.."

Tên trợ lý chưa kịp dứt lời, Nguyệt An đã đùng đùng đi một mạch lên phòng không nói thêm câu nào. Tôn Thất đưa tay đặt lên đầu trong có vẻ rầu rĩ, trước lúc cô xuất hiện dù tức giận hay lo lắng, hắn cũng không bao giờ biểu hiện cho người khác thấy.

.

.

" Có con trai lại giấu kĩ như thế, anh ấy vốn không thích người khác động vào người, giờ lại có con? " Cô ngồi cuộn mình quay mặt vào gốc phòng, mỗi khi giận anh cô vẫn thường hay như vậy. Ngồi ngẫm nghĩ một lát cô lại thấy bản thân mình quá tầm thường, một cô gái không có danh phận như cô thì lấy quyền gì mà giận dỗi với Tôn Gia cao thượng đó?

" Giận rồi." Tôn Thất từ ngoài tiến vô

" Anh chưa từng nói rằng mình có con trai, anh cũng chưa từng kể cho em nghe bất cứ điều gì về chuyện này?"

" Tôn Vũ.. là do anh nhặt thằng bé về nuôi. Từ trước đến nay em vẫn là người phụ nữ duy nhất."

" Thật?"

Đôi mắt khó hiểu hắn nhìn chằm chằm lấy cô;" Không tin?"

" ... " Cô không nói gì, chỉ mép môi nhẹ cười rồi bước đến cạnh hắn

" Vậy còn em?"

" Hả?"

" ...người đàn ông đầu tiên của em là ai ?"

" ..còn có thể là ai khác được nữa chứ, nếu có thì cũng đã bị anh xé xác từ lâu rồi, không phải sao?" Cô vừa dứt lời thì liền bị một vòng tay gắn chắc ôm trọn lấy, vòng eo cô nằm thọn gọn trong vòng tay hắn, hắn đặt nhẹ lên môi cô một nụ hôn ấm áp.

" CỐC CỐC CỐC "

Đang trong lúc cao hứng lại bị người khác làm phiền khiến Tôn Thất vô cùng tức giận. Hắn đưa đôi mắt như muốn nuốt chửng cả thế giới nhìn ra phía cửa, không nói lời nào. Cô thấy có chút không lành liền cố làm dịu lại cơn thịnh nộ của hắn.

" Đêm nay ta còn nhiều thời gian mà.. có chuyện gì quan trọng anh mau đi xử lý đi, nhớ là đừng có nổi giận với quản gia Ngưu đấy." Cô vỗ nhẹ vào tay hắn rồi ra mở cửa

" Tôn gia.. tiểu thư, thiếu gia về đến rồi ạ."

" Được rồi chúng tôi sẽ xuống ngay." Cô nói rồi đóng rầm cửa lại, hoản loạn chạy khắp phòng.

" Làm sao đây em còn chưa chuẩn bị gì." Trong mắt cô nghĩ chắc có lẽ đó là một nhóc con tầm 5,6 tuổi, cô muốn để lại trong mắt nó một ấn tượng tốt

" Không sao, em cứ từ từ chuẩn bị, anh cũng có việc muốn bàn với nó." Hắn nói rồi săn hai cổ tay áo lên, trong hắn không có vẻ gì là vui. Nghe tin con mình mà hắn chả có một chút biểu cảm mừng rỡ.

" ...con nít thì có gì để bàn chứ?"

" Năm nay chắc nó cũng ngang tuổi em." Hắn đáp lại với một nét mặt bình thản.

" Vậy thì sẽ càng khó để nói chuyện đó." Cô không chỉ ngạc nhiên mà là rất rất ngạc nhiên, phải xưng hô thế nào đây chứ.

" Nếu cậu ấy không thích em thì sao?" Cô e dè nói, đời nào con chồng mà ưa mẹ kế chứ

" Nếu nó dám vô lễ, anh sẽ đánh gãy chân nó." Hắn phủ nhẹ chiếc áo rồi bước vội đi

" Gì chứ!!"

—————

" Về sớm lại không báo một tiếng? " Hắn bước xuống sảnh, tay nắm lấy chiếc gậy từ quản gia Ngưu, hắn kì cây gậy xuống sàn khiến nó phát ra một âm thanh chói tai vang vọng khắp khoan phòng lớn. Những tên lính và ngay cả quản gia Ngưu liền lập tức cúi đầu lùi về sau.

" Cha.." Người con trai đứng đó thấy hắn liền gập người xuống chào một cách lễ phép. Đó là Tôn Vũ, con trai trưởng của Tôn Thất. Danh tính của cậu được hắn giấu rất kĩ, hầu như không một ai biết về sự tồn tại của hắn dưới danh nghĩa là con trai của Tôn Gia. Đã vào đường này thì việc giấu thân phận người thân cận là điều bắt buộc. Trong lòng hắn vẫn luôn muốn cậu con trai này có thể có được một cuộc sống yên bình, không dướng díu vào chuyện của tổ chức.

" Sao lại về sớm như thế." Hắn nghiêm khắc hỏi

" Cũng đã 4 năm rồi con chưa từng quay lại nơi này, con chỉ muốn quay về Thượng Hải một thời gian, sau đó con sẽ quay về Mỹ." Nét mặt anh hiện rõ vẻ lo lắng, ngay cả cậu con trai hắn cưng nhất còn không đủ bản lĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn.

" Ừm!"

" Thất Thất " Nguyệt An từ trên lầu bước xuống trong bộ đầm trắng nhã nhặn, tuy có chút đơn giản lại không ra dáng của vị phu nhân như ở cô toát lên một sức hút khó có thể cưỡng lại.

Tôn Vũ đứng bên dưới, vừa nghe thấy giọng cô anh liền lập ngước lên nhìn, trong tầm mắt anh cả bầu trời như đang di chuyển. Anh như không tin vào mắt, anh đứng đó như chết lặng, không nói một lời nào chỉ nhìn chằm chằm lấy cô không rời mắt.

" Chào cậu, tôi là...."

Cả hai đứng đó nhìn nhau như hai bức tượng. không gian bỗng chóc im lặng đến rợn người. Đôi mắt anh nhìn cô như chứa cả ngàn câu nói, còn cô chỉ nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên, ngoài ra không gì khác.

" Gặp Di Nương còn không mau chào."

" Di Nương!!!" Giờ đây tâm trí anh hoàn toàn bấn loạn, anh không thể suy nghĩ thêm được bất kì điều gì, miệng cứng đơ không thể thốt lên thành lời

" Chào Cậu, tôi là Nguyệt An.. rất vui khi được làm quen." Riêng đối với cô thì hoàn toàn ngược lại, ban đầu tuy đúng là cô có chút bất ngờ, như sau đó cô liền có thể quay lại trạng thái bình tĩnh

Tôn Thất nhìn anh với nét mặt khó hiểu, định lớn giọng quát vài câu thì quản gia Ngưu đứng cạnh đó tiến đến thì thầm vào tai hắn điều gì đó. Vừa nghe được hắn từ từ ngồi bật dậy rồi đi về phía khuôn viên;" Cứ tự nhiên, ta sẽ quay lại ngay."

Cho đến khi bóng hắn khuất dần sau những tán cây, Tôn Vũ mới lên tiếng, giọng nói anh đứt đoạn:" Sao em lại ở..."

" Anh khoẻ chứ.." Vừa thốt lên được vài câu thì Nguyệt An liền cắt ngang lời anh như vốn đã biết rõ anh sẽ nói những gì

" Nói cho anh nghe, giữa em và cha anh có quan hệ như thế nào." Anh rị chặt lấy hai cánh tay cô

" Anh làm em đau đó." Cô khó chịu cố thoát ra khỏi vòng tay anh.

" Anh xin lỗi, em và cha anh.. hai người.."

" TÔN GIA.. TÔN GIA.."

Tiếng hét thất thanh của quản gia Ngưu vang lên khiến cả hai giật bắt người, cô vừa nghe thấy liền hốt hoảng chạy đi ra phía khuôn viên, vừa ra đến thì cô đã thấy Tôn Thất nằm ngã người dưới đất. Cô vội chạy đến đỡ lấy anh, lúc đó anh đã ngất lịm đi.

" Mau gọi bác sĩ Hàn đến đây."

___

" Không có gì nguy hiểm đến tính mạng, có lẽ là làm việc quá nhiều lại không ăn uống đầy đủ, nên cơ thể bị đuối sức. Mọi người nên chú ý đến phần ăn của ngài ấy.." Bác sĩ Hàn nói

Tất cả mọi người mừng rỡ, ai nấy điều thở phào nhẹ nhõm, cô bước đến nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường anh.

" Mọi người lui xuống trước đi." Cô nói, ngay lập tức mọi người liền lui ra phía ngoài cửa.

Cô ân cần đưa tay áp sát vào khuôn mặt hắn, đặt nhẹ lên hắn một nụ hôn ngọt ngào. Chưa bao giờ cô ngừng lo lắng về hắn. Lúc thì bị bắn bị thương, lúc thì ngất xỉu vì không ăn uống suốt 3 ngày 3 đêm. Cô không biết trong tương lai sẽ còn có chuyện kinh thiên động địa gì đến nữa. Như cô muốn hắn biết rằng cô sẽ chờ đợi hắn, luôn bên cạnh hắn đến hơi thở cuối cùng.

Tôn Vũ đứng bên ngoài chính mắt chứng kiến tất cả mọi thứ, anh chưa từng thấy Nguyệt An lo lắng cho ai đến vậy. Anh vẫn không hiểu là chuyện gì đang diễn ra trước mắt anh nữa.. thật hoang đường!

Cô bên trong kéo tấm chăn ngang vai anh rồi đứng dậy bước về phía Tôn Vũ, mỉm cười nói:" Uống trà chứ?"

Trong mắt Tôn Vũ cô vẫn không khác gì mấy, vẫn là cô gái hồn nhiên, dịu dàng năm nào. Nhìn cách cô ân cần nâng lấy từng tách trà, khiến anh hồi tượng lại thời gian họ còn bên cạnh nhau của 4 năm về trước. Lúc đó cô vẫn thường thích vô bếp để nấu ăn, dù ngon hay thậm chí là không thể nuốt nổi, anh không chê trách dù gì một lần.

" Đây là trà Phổ Nhĩ, khi đi Vân Nam em đã mua về.. anh cũng dùng thử đi." Cô đặt nhẹ tách trà nóng trên bàn rồi ngồi xuống đối diện anh. Anh ngồi đó không nói gì, gương mặt thờ thẫn nhìn những làn hơi nóng bốc lên từ cốc trà.

Cả hai điều im lặng thật lâu, cô chợt lên tiếng; "Em nghĩ mình không cần phải giải thích với anh về mối quan hệ giữa em và Cha anh nữa, anh cũng đã thấy rõ rồi đó."

" Bắt đầu từ bao giờ?"

" Một năm sau khi anh rời đi."

" Chắc em còn giận anh lắm."

" Đúng, bốn năm trước lúc anh rời đi không từ mà biệt. Em đã rất đau khổ, em rất hận anh. Nhưng bây giờ thì em không còn hận anh nữa, em tha thứ cho anh." Cô mỉm cười rồi đáp

" Sao em lại tha thứ cho anh?" Không hiểu vì lý do vì anh không hề cảm thấy vui khi được cô tha thứ, anh có cảm giác như khoảng cách giữa hai người họ ngày dần xa hơn

" Vũ Hàn, trước kia mỗi lần em khóc anh điều ở bên cạnh em, mỗi lần em đau lòng dù anh không ở bên cạnh em vẫn luôn nghĩ về anh. Khi anh rời đi em bị bắt gả cho Lãnh Dật, vì nghĩ anh sẽ trở về, vì chờ đợi anh, em đã cắt đứt quan hệ với gia đình. Một năm sau em gặp được Tôn Thất, mỗi khi em khóc anh ấy luôn ở bên cạnh em.. và sau đó mỗi khi em đau lòng trong tâm trí em đã không còn hình bóng của anh nữa, em chợt nhận ra mình thật sự đã quên được anh rồi." Cô nói một cách bình thường, không hề dùng giọng điệu oán trách anh.

Anh cảm thấy con tim mình quặn thắt lại từng nhịp, cảm giác này thật sự khó chịu đến không thể tả nổi, chắc lúc đó cô cũng như anh bây giờ, đây liệu có phải là cái giá mà anh đang phải trả.

" Đã quá muộn rồi sao.."

" Trà Phổ Nhĩ là một loại trà rất đặc biệt, khi còn nóng nó có vị ngọt và thanh nhưng khi nguội nó lại có vị rất đắng chát." Cô nâng lấy tách trà đã nguội mà anh chưa từng đụng đến rồi đổ bỏ vào bồn

" Đã nguội rồi, vị đã đắng và chát không thể uống được. Cũng như chúng ta vậy ban đầu không trân trọng không nắm lấy, kết thúc vẫn sẽ là cay đắng mà thôi."

Nguyệt An vừa nói xong thì liền xoay mặt bước, cô bỗng thấy lòng mình thanh thản đến lạ thường. Có lẽ là vì cô đã nói ra hết những gì mà bản thân vẫn luôn giấu kín trong lòng bao lâu qua. Tôn Vũ là một thời thanh xuân tươi đẹp bước ngang qua đời cô, tuy những tổn thương mà anh đã gây ra quá lớn nhưng cô vẫn sẽ chọn cách tha thứ. Có thể vì bây giờ trái tim tan vỡ của cô đã có người đến và lắp kính những mảnh vỡ.

Hết Chương 1

Hot

Comments

Trang Nguyễn

Trang Nguyễn

hi

2023-05-25

1

kang.kjnkjs

kang.kjnkjs

hết hồn

2023-03-22

1

Đoàn Ngọc Tuyền

Đoàn Ngọc Tuyền

Z Tôn Thất bao nhiêu tuổi rồi

2023-03-02

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Tôn thiếu gia về rồi
2 Chương 2: Bắt gặp mẹ và chị gái
3 Chương 3: Cơn thịnh nộ của Tôn Gia
4 Chương 4: Trà xanh xuất hiện
5 Chương 5: Tôn thiếu gia gặp chuyện rồi!
6 Chương 6: Chiếm đoạt (1)
7 Chương 7: Chiếm đoạt (2)
8 Chương 8: Bại lộ (1)
9 Chương 9: Bại lộ (2)
10 Chương 10: Em khóc sao?
11 Chương 11: Tôn Gia nổi giận rồi!
12 Chương 12: Cây gậy đẫm máu
13 Chương 13: Đêm ngọt ngào (1)
14 Chương 14: Đêm ngọt ngào (2)
15 Chương 15: Em lừa tôi!
16 Chương 16: Anh là ai?
17 Chương 17: Tôi là người đã có chồng!
18 Chương 18: Gặp lại
19 Chương 19: Anh Trai?
20 Chương 20: Để tôi chiều em nhé
21 Chương 21: Ai là ông chủ (1)
22 Chương 22: Ai là ông chủ (2)
23 Chương 23: Chúng ta kết hôn đi
24 Chương 24: Phơi bày
25 Chương 25: Chỉ có thể là em
26 Chương 26: Nếu em chết đi
27 Chương 27: Bí mật của Tôn Gia
28 Chương 28: Quá khứ
29 Chương 29: Cô là ai?
30 Chương 30: Anh sẽ không bỏ rơi em
31 Chương 31: Tôi thích cô ấy!
32 Chương 32: Cô ấy và em
33 Chương 33: Mật ngọt
34 Chương 34: Chấm dứt thật rồi sao?!
35 Chương 35: Chúng ta dừng lại đi
36 Chương 36: Bỏ Trốn
37 Chương 37: Có tôi!
38 Chương 38: Không muốn mất em
39 Chương 39: Người đàn ông bí ẩn
40 Chương 40: Mất em
41 Chương 41: Cạm bẫy
42 Chương 42: Là em đè tôi xuống
43 Chương 43: Tôi không thuộc về ai cả!
44 Chương 45: Con chỉ muốn cưới cô ấy làm vợ!
45 Chương 46: Chinh Phục
46 Chương 47: Người phụ nữ bí ẩn
47 Chương 48: Gặp gỡ
48 Chương 49: Đoạn tuyệt
49 Chương 50: Liệu..?
50 Chương 51: Thiếu gia về rồi!
51 Chương 52: Âm mưu
52 Chương 53: Con ai?
53 Chương 54: Kẻ Cô Độc
54 Chương 55: Dao găm
55 Chương 56: Cùng anh về nhà
56 Chương 57: Tỉnh lại
57 Chương 58: Thịt tươi trước mắt không thể chạm vào
58 Chương 59: Mưu kế của nữ phụ
59 Chương 60: Cưng chiều vợ yêu
60 Chương 61:
61 Chương 62: Tôi bây giờ là Tống Nguyệt An
62 Chương 63: Chúng ta không thể
63 Chương 64: Vết bớt đỏ trên môi
64 Chương 65: Bữa tiệc máu (1)
65 Chương 66: Bữa tiệc máu (2)
66 Chương 67: Hồi ức
67 Chương 68: Là do anh giết?
68 Chương 69: Mãi mãi ghi nhớ
69 Chương 70: Lễ tang
70 Ngoại Truyện 1: Ngày đầu gặp mặt
71 Chương 71: Thay cậu bảo vệ cô ấy
72 Chương 72: Từ bỏ
73 Chương 73: Bí mật của Y Vân
74 Chương 74: Liệu có nên dừng lại?
75 Chương 75: Cục dân chính
76 Chương 76: 1 năm 6 tháng
77 Chương 77: Nụ hôn cám dỗ
78 Chương 78: Hạnh phúc của kẻ đến sau
79 Chương 79: Chưa từng ngừng yêu
80 Chương 80: Tai nạn
81 Chương 81: Người tình cũ
82 Chương 82: Tôi thích chị (H+)
83 Chương 83: Sắc tình cháy bỏng (H+)
84 Chương 84: Sự thật (H+)
85 Chương 85: Không bằng cầm thú
86 Chương 86: Quỷ quyệt
87 Chương 87: Lòng tin
88 Chương 88: Kẻ nắm giữ bí mật
89 Chương 89: Đã định sẵn là không thành
90 Chương 90: Kẻ thua làm giặc
91 Chương 91: Món quà của Lãnh Bác
92 Chương 92: “Tạm biệt Maria”
93 Chương 93: Chẳng thể
94 Chương 94: Lời hứa..
95 Chương 95: Lời thú tội
96 Chương 96: Giải cứu
97 Chương 97: Cùng nhau
98 Chương 98: Mũi súng tuyệt tình
99 Chương 99: Sự ra đi không đáng thương tiếc
100 Chương 100: Tôi hứa với cô!
101 Chương 101: Lần gặp gỡ cuối cùng
102 Chương 102: Câu nói cuối cùng
103 Chương 103: Lời thỉnh cầu cuối cùng
104 Chương 104: Hơn cả nỗi đau
105 Chương 105: Một năm sau
106 Chương 106: Sói gặp cừu non
107 Chương 107: Phòng tắm
108 Chương 108: Yêu kiều (H+)
109 Chương 109: Sự trở lại của Tôn Gia
110 Chương 110: Vị hôn phu
111 Chương 111: Kẻ si tình
112 Chương 112: Ngày gặp lại
113 Chương 113: Chu Ân xuất hiện
114 Chương 114: Không hối tiếc
115 Chương 115: Anh hai
116 Chương 115: Part 2
117 Chương 116: Âm Mưu
Chapter

Updated 117 Episodes

1
Chương 1: Tôn thiếu gia về rồi
2
Chương 2: Bắt gặp mẹ và chị gái
3
Chương 3: Cơn thịnh nộ của Tôn Gia
4
Chương 4: Trà xanh xuất hiện
5
Chương 5: Tôn thiếu gia gặp chuyện rồi!
6
Chương 6: Chiếm đoạt (1)
7
Chương 7: Chiếm đoạt (2)
8
Chương 8: Bại lộ (1)
9
Chương 9: Bại lộ (2)
10
Chương 10: Em khóc sao?
11
Chương 11: Tôn Gia nổi giận rồi!
12
Chương 12: Cây gậy đẫm máu
13
Chương 13: Đêm ngọt ngào (1)
14
Chương 14: Đêm ngọt ngào (2)
15
Chương 15: Em lừa tôi!
16
Chương 16: Anh là ai?
17
Chương 17: Tôi là người đã có chồng!
18
Chương 18: Gặp lại
19
Chương 19: Anh Trai?
20
Chương 20: Để tôi chiều em nhé
21
Chương 21: Ai là ông chủ (1)
22
Chương 22: Ai là ông chủ (2)
23
Chương 23: Chúng ta kết hôn đi
24
Chương 24: Phơi bày
25
Chương 25: Chỉ có thể là em
26
Chương 26: Nếu em chết đi
27
Chương 27: Bí mật của Tôn Gia
28
Chương 28: Quá khứ
29
Chương 29: Cô là ai?
30
Chương 30: Anh sẽ không bỏ rơi em
31
Chương 31: Tôi thích cô ấy!
32
Chương 32: Cô ấy và em
33
Chương 33: Mật ngọt
34
Chương 34: Chấm dứt thật rồi sao?!
35
Chương 35: Chúng ta dừng lại đi
36
Chương 36: Bỏ Trốn
37
Chương 37: Có tôi!
38
Chương 38: Không muốn mất em
39
Chương 39: Người đàn ông bí ẩn
40
Chương 40: Mất em
41
Chương 41: Cạm bẫy
42
Chương 42: Là em đè tôi xuống
43
Chương 43: Tôi không thuộc về ai cả!
44
Chương 45: Con chỉ muốn cưới cô ấy làm vợ!
45
Chương 46: Chinh Phục
46
Chương 47: Người phụ nữ bí ẩn
47
Chương 48: Gặp gỡ
48
Chương 49: Đoạn tuyệt
49
Chương 50: Liệu..?
50
Chương 51: Thiếu gia về rồi!
51
Chương 52: Âm mưu
52
Chương 53: Con ai?
53
Chương 54: Kẻ Cô Độc
54
Chương 55: Dao găm
55
Chương 56: Cùng anh về nhà
56
Chương 57: Tỉnh lại
57
Chương 58: Thịt tươi trước mắt không thể chạm vào
58
Chương 59: Mưu kế của nữ phụ
59
Chương 60: Cưng chiều vợ yêu
60
Chương 61:
61
Chương 62: Tôi bây giờ là Tống Nguyệt An
62
Chương 63: Chúng ta không thể
63
Chương 64: Vết bớt đỏ trên môi
64
Chương 65: Bữa tiệc máu (1)
65
Chương 66: Bữa tiệc máu (2)
66
Chương 67: Hồi ức
67
Chương 68: Là do anh giết?
68
Chương 69: Mãi mãi ghi nhớ
69
Chương 70: Lễ tang
70
Ngoại Truyện 1: Ngày đầu gặp mặt
71
Chương 71: Thay cậu bảo vệ cô ấy
72
Chương 72: Từ bỏ
73
Chương 73: Bí mật của Y Vân
74
Chương 74: Liệu có nên dừng lại?
75
Chương 75: Cục dân chính
76
Chương 76: 1 năm 6 tháng
77
Chương 77: Nụ hôn cám dỗ
78
Chương 78: Hạnh phúc của kẻ đến sau
79
Chương 79: Chưa từng ngừng yêu
80
Chương 80: Tai nạn
81
Chương 81: Người tình cũ
82
Chương 82: Tôi thích chị (H+)
83
Chương 83: Sắc tình cháy bỏng (H+)
84
Chương 84: Sự thật (H+)
85
Chương 85: Không bằng cầm thú
86
Chương 86: Quỷ quyệt
87
Chương 87: Lòng tin
88
Chương 88: Kẻ nắm giữ bí mật
89
Chương 89: Đã định sẵn là không thành
90
Chương 90: Kẻ thua làm giặc
91
Chương 91: Món quà của Lãnh Bác
92
Chương 92: “Tạm biệt Maria”
93
Chương 93: Chẳng thể
94
Chương 94: Lời hứa..
95
Chương 95: Lời thú tội
96
Chương 96: Giải cứu
97
Chương 97: Cùng nhau
98
Chương 98: Mũi súng tuyệt tình
99
Chương 99: Sự ra đi không đáng thương tiếc
100
Chương 100: Tôi hứa với cô!
101
Chương 101: Lần gặp gỡ cuối cùng
102
Chương 102: Câu nói cuối cùng
103
Chương 103: Lời thỉnh cầu cuối cùng
104
Chương 104: Hơn cả nỗi đau
105
Chương 105: Một năm sau
106
Chương 106: Sói gặp cừu non
107
Chương 107: Phòng tắm
108
Chương 108: Yêu kiều (H+)
109
Chương 109: Sự trở lại của Tôn Gia
110
Chương 110: Vị hôn phu
111
Chương 111: Kẻ si tình
112
Chương 112: Ngày gặp lại
113
Chương 113: Chu Ân xuất hiện
114
Chương 114: Không hối tiếc
115
Chương 115: Anh hai
116
Chương 115: Part 2
117
Chương 116: Âm Mưu

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play