Sau khi kết thúc tiết sinh hoạt vui vẻ cũng là tới hai tiết văn – cô chủ nhiệm lại là giáo viên chủ nhiệm lại là giáo viên
dạy văn của lớp nữa mới khổ chứ. Quang Khải hôm nay mới chuyển đến nên chưa có thời khóa biểu, chỉ mang theo một cuốn tập thôi; sách giáo khoa thì không.
“Bài thơ sóng của nữ sĩ Xuân Quỳnh được tác giả sáng tác năm 1967 trong chiến đi thực tế ở biển Diêm Điền...”
Hải Đăng ngồi cạnh lúc nghe cô giảng bài nhìn sang Quang Khải không có sách liền đẩy sách mình ra giữa bàn cho Quang Khải xem. Thấy Hải Đăng cho mình xem sách, Quang Khải mỉm cười gật đầu cảm ơn và tiếp tục nghe cô giảng bài.
Ai nói tiết văn là chán và buồn ngủ thì tại người đó không biết các học thôi, ai mà biết cách học thì sẽ cảm thấy tiết văn thú vị và hấp dẫn vô cùng. Lớp Hải Đăng giờ văn là sôi động nhất vì học ngay chủ nhiệm nên sẽ cởi mở hơn trong lúc giảng và học bài.
“Trong đoạn thơ:
“Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau”
, hai câu thơ đầu tiên giúp chúng ta hiểu somgs và gió là hiện tượng tự nhiên có thể lý giải được. Nhưng để định nghĩ về tình yêu bắt đầu từ đâu thì mãi mãi muôn đời không thể nào lý giải được... vậy các em có thể cho cô biết định nghĩa tình yêu là như thế nào không?”
Cả lớp sau khi nghe cô giảng bài thì quay nhìn bạn cùng bàn nói về câu hỏi cô mới vừa nói, cả lớp xì xào cả lên. Một lúc sau thì Quang Khải cũng giơ tay.
“Cô mời Khải.”
“Dạ thưa cô, em không biết định nghĩa tình yêu ra sao. Nhưng em có biết một bài thơ nói về tình yêu ngây thơ và đơn giản có thể nói được nỗi lòng của em.
“Làm sao cắt nghĩa được chữ yêu!
Có nghĩa gì đâu, một buổi chiều
Nó chiềm hồn ta bằng nắng nhạt,
Bằng mây nhè nhẹ, gió hiu hiu...”
Bài thơ trên của tác giả Xuân Diệu thưa
cô.”
Quang Khải sau khi đọc những câu thơ, trong đầu cậu liền hiện ra một hình ảnh bãi cỏ rộng có hai đứa bé trai đang nô đùa cùng nhau vào một buổi chiều có gió nhẹ và mây bay. Buổi chiều ấy đẹp tuyệt, màu cam của sắc trời cùng tiếng cười đùa của hai đứa trẻ.
“Ừm... em có thể giải thích cho cô và các bạn hiểu ý nghĩa hay không?”
“Dạ được... bốn câu thơ trên theo bản thân em cảm nhận thì tình yêu nó không có thể nào bản thân em hay cô hay mấy bạn có thể tự quyết định, định nghĩa nó được. Tình yêu nó có thể bắt đầu từ cái đơn giản như một buổi chiều nắng cùng nhau đi trên bãi cỏ vui đùa, cùng tận hưởng gió trời sang thu. Theo em tình yêu cũng có thể bắt đầu từ lời hứa nữa thưa cô, từ sợi dây chuyền hẹn ước. Em xin hết.”
“Cô cảm ơn bạn Khải đã đưa ra những giải thích hay cho những câu thơ trên, cô không bác bỏ hay xác nhận đúng vì trong cái gọi là tình yêu nó là cảm nhận của mọi người. Mỗi cá nhân sẽ có lời giải riêng cho chính bản thân mình. Thôi cũng hết giờ rồi, chúng ta nghỉ tại đây. Tiết sau chúng ta sẽ nói tiếp về chủ đề này.”
Tiếng chuông báo giờ ra chơi vang lên, cô chào lớp rồi rời đi. Bạn bè trong lớp cũng qua chỗ Quang Khải bắt chuyện làm quen cùng cậu, Hải Đăng bên cạnh không nói lời nào mà rời đi, Hoàng Phi mỉm cười bảo đừng quan tâm.
Hải Đăng giờ ra chơi lại lên sân thượng, anh kéo từ cổ áo mình ra một sợ dây chuyền rồi nhớ đến lời Quang Khải nói ban nãy. Tình yêu có thể bắt đầu từ một sợi dây chuyền.
“Cuối cùng anh cũng tìm được em.”
Dưới lớp, mọi người quay quanh Quang Khải để làm quen cậu, được một lúc Quang Khải cảm thấy rất khó chịu vì mấy bạn nữ cứ hỏi cậu nhiều việc không đâu. Nhưng không muốn để bạn mới phải buồn lòng Quang Khải đành trả lời hết, nhưng tuyệt nhiên một câu hỏi có người yêu chưa Quang Khải
không trả lời.
Bỗng bên ngoài có một đám học sinh nhìn có vẻ côn đồ bước vào lớp Quang Khải, mọi người trong lớp thấy vậy liền xì xào cùng nhau. Có hai học sinh nam của lớp sau khi nói gì với nhau xong liền đi ra ngoài và vội vã chạy đi đâu.
Quang Khải không biết chuyện gì thì đám học sinh ấy đã trước mặt Quang Khải, Hoàng Phi và Kiến Văn thấy vậy liền đứng lên ra mặt. Bị Hoàng Phi và Kiến Văn chặn trước mặt tên đứng đầu có vẻ không thích điều này, liền đẩy Hoàng Phi và Kiến Văn sang một bên.
“Mày định kiếm chuyện với lớp ta sao O?”
“Tao không kiếm chuyện với tụi mày tránh ra cho tao. Tao muốn kiếm nó, học sinh mới.”
Hoàng Phi và Kiến Văn biết chắc tên O muốn kiếm chuyện với Quang Khải nên ra sức ngăn trước mặt không cho tên O có cơ hội tiếp cận Quang Khải khiến hắn ta rất tức giận.
Hắn ta là học bá của trường, không sợ ai cả. Mấy lần bị đuổi học nhưng vẫn chứung nào tật nấy không đỗi được tý nào, mấy năm trước cũng vì hắn ta mà một đàn anh khối mười phải phải chuyển trường vì nhục nhã. Hắn ta không sợ ai cả, nhưng chỉ sợ một người mà thôi.
Trên sân thượng, Hải Đăng mãi đang suy nghĩ gì đó bị hai cậu bạn ban nãy chạy khỏi lớp kêu làm cắt đứt dòng suy nghĩ. Hải Đăng mặt lạnh nhìn sang hỏi có chuyện gì thì hai người bạn ấy nói tên O đến lớp kiếm chuyện với học sinh mới. Hải Đăng nghe vậy liền tức tốc trở lại lớp.
Bên dưới lớp, Quang Khải kêu Hoàng Phi và Kiến Văn tránh ra để mình giải quyết, tên O cười to thành tiếng bảo với thân hình yếu ớt của Quang Khải mà muốn làm anh hùng thì còn khuya.
Hắn ta thấy Quang Khải tiến lên phía trước liền túm cổ áo cậu, kéo cậu về phía hắn định đánh cậu một trận thì nghe tiếng Hải Đăng ngoài cửa. Lực tay chưa kịp thả đã phải dừng lại vì nghe tiếng một người.
“Mày mà đánh học sinh mới lớp tao thì mày cẩn thận đấy O.”
Nghe Hải Đăng nói thế, tên O bỏ cổ áo Quang Khải ra rồi quay lại nhìn Hải Đăng với ánh mắt lo sợ bảo chỉ giỡn với học sinh mới thôi không có ý gì. Hải Đăng cười nhạt một tiếng rồi bảo đám tên O mau biến khỏi lớp mình.
Nghe thấy tiếng quát của Hải Đăng, mấy tên đàn em và O liền lo sợ bỏ chạy, hôm nay tụi thằng O đi kiếm chuyện mà không chịu coi lớp ai làm chủ rồi. Cả lớp cũng trở lại yên bình, Hoàng Phi và Kiến Văn bảo Hải Đăng về hơi trễ nhưng vừa hay kịp lúc.
Hoàng Phi:
Các bạn biết vì sao Hải Đăng có tiếng nói và là đàn anh trong trường rồi chứ, điều là vì mọi người sợ tên O. Chỉ có mỗi Hải Đăng không sợ hắn ta và tên O lại sợ ngược lại Hải Đăng nên mọi người nể phục chứ không phải sợ vì là đàn anh.
Hải Đăng ban đầu còn nhìn Quang Khải nhưng lúc sau trở lại chỗ ngồi chẳng thèm đối hoài gì tới cậu. Chẳng hỏi thăm cậu một tiếng nào mà chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng mỗi khi Quang Khải hỏi gì. Kiến Văn và Hoàng Phi chỉ biết thở dài, không biết Quang Khải mới đến có thù hằng gì với Hải Đăng và Hải Đăng lại như thế.
Sáng ngày hôm sau.
Trong lúc đi cùng nhau lên lớp, Hoàng Phi thấy Quang Khải cũng vừa tới trường liền bảo Hải Đăng chờ Quang Khải đi cùng thì Hải Đăng vẻ mặt tỏ ra khó chịu. Hải Đăng bảo Hoàng Phi muốn chờ thì chờ còn bản thân đi lên lớp trước, Hoàng Phi bảo Kiến Văn đi cùng Hải Đăng còn bản thân sẽ đợi Quang Khải đi cùng.
Kiến Văn gật đầu rồi cùng Hải Đăng đi lên lớp trước, Hoàng Phi đứng lại chờ Quang Khải đi lại gần. Thấy Hoàng Phi, Quang Khải liền nở một nụ cười, mấy bạn học sinh nữ đi bên cạnh liền tụ lại cùng nhau bàn tán xì xào.
Quang Khải nhìn với ánh mắt không hiểu tại sao mọi người lại xì xào chỉ trỏ mình như thế. Hoàng Phi đi lại vỗ vai Quang Khải bảo cậu đừng quan tâm bọn họ nói gì, tại Quang Khải mới chuyển trường và đẹp trai nên mọi người mới vậy.
“Cậu yên tâm đi, vài hôm thôi cũng sẽ hết. Trường này được cái nhất thời.”
Quang Khải gật đầu rồi cùng Hoàng Phi đi lên lớp, trong lúc đi Hoàng Phi giới thiệu từng ngóc ngách trong trường cho Quang Khải nắm rõ. Nào phòng thực hành rồi các phòng giáo viên, cả những giáo viên hai người gặp Hoàng Phi cũng nói tên cho Quang Khải nghe cả.
Sân trường đang vào Mua me tây nở rộ nên khắp nơi trên sân trường điều là những xác hoa rơi. Trường khác ở nơi này thì không biết sao, chứ trường này đây thì phong cảnh hữu tình nhất là nhứng tán me tây cổ thụ có những nhánh không quá cao có thể leo lên.
Một lúc sau Quang Khải và Hoàng Phi cũng lên tới lớp, lúc này Hải Đăng đang ngồi đọc sách như mọi khi. Liếc nhìn thấy Hoàng Phi và Quang Khải đã tới lớp, Hải Đăng chẳng buồn nói lời nào cứ tập trung vào sách của bản thân đang xem.
Quang Khải đi lại chỗ ngồi, cậu đặt balo xuống chào Hải Đăng buổi sáng thì bị Hải Đăng phủ không quan tâm đối hoài tới. Kiến Văn và Hoàng Phi thấy vậy liền quay xuống nói Hải Đăng đừng thái độ như vậy liền bị anh bảo lo chuyện bao đồng.
Kiến Văn nghe vậy không chịu được liền lớn tiếng với Hải Đăng, cả hai xảy ra mâu thuẫn chỉ vì Hải Đăng bảo Hoàng Phi và Kiến Văn lo chuyện bao đồng. Sau khi cãi vã cùng nhau, Kiến Văn xoay người lên không nhìn Hải Đăng nữa và bảo Quang Khải và Hoàng Phi đừng chơi với loại người như Hải Đăng.
Hải Đăng nghe thế liền bảo không cần bạn như Kiến Văn, hai người cạch mặt nhau không ai nói một lời. Hoàng Phi định mở miệng giải hòa thì bị Hải Đăng và Kiến Văn la lớn tiếng bảo im. Hai người Hoàng Phi và Quang Khải nhìn nhau không nói được một lời nào.
Mới sáng còn cùng nhau đi lên lớp mà bây giờ lại cạch mặt không nhìn nhau, Quang Khải cảm thấy có lỗi vô cùng vì mình và Hải Đăng giận nhau với Kiến Văn. Quang Khải tự trách bản thân vô cùng, Hoàng Phi vỗ vai lắc đầu ăn ủi bảo Quang Khải không sao, mấy hôm sẽ ổn thôi.
Ngồi trong lớp cả buổi sáng, Quang Khải cảm thấy không khí áp lực vô cùng với bản thân cũng như Hải Đăng và Kiến Văn cùng Hoàng Phi. Chỉ vì một câu nói nhỏ mà hai người bạn lại giận nhau mới tức chứ, Quang Khải nhiều lần muốn nói xin lỗi Hải Đăng và Kiến Văn nhưng điều bị Hải Đăng chặng họng bảo yêm miệng không cho nói.
Giờ ra về, Kiến Văn mang balo đi trước không thèm chờ nhóm như mọi lần, Hải Đăng cũng thở thành tiếng rồi mang balo đi ngược hướng với Kiến Văn không muốn nhìn nhau. Hoàng Phi và Quang Khải đứng nhìn hai người đi hai hướng không biết nên làm thế nào. Đi với bên nào cho hợp tình họp lý đây?
“Cậu đi với Đăng đi, mình đi cùng Văn.”
“Ừm...”
Hai người chia nhau chạy đi theo, Quang Khải rất nhanh bắt kịp Kiến Văn đi phía trước, bên ngày Hoàng Phi cũng vừa hay bắt kịp Hải Đăng.
Đi cùng nhau, Quang khải không biết nên mở lời với Kiến Văn như thế nào, chỉ biết đi cạnh Kiến Văn mãi. Một lúc sau, Kiến Văn quay lại nhìn Quang Khải khiến Quang Khải giật hết cả mình.
Nhìn Quang Khải một lúc Kiến Văn mới mở lời hỏi vì sau Quang Khải đi theo mình, Quang Khải chỉ biết mỉm cười cúi đầu xin lỗi Kiến Văn. Kiến Văn nhìn Quang Khải ái nái hỏi tại sao lại xin lỗi mình thì Kiến Văn bảo:
“Lúc sáng... thật ra... do mình mà cậu với lớp trưởng mới giận nhau, cho mình xin lỗi thêm một lần nữa.”
“Không có gì đâu. Thật ra tao chỉ không muốn nói chuyện với thằng Đăng thôi, anh em với nhau không giận nhau làm gì. Tại giận quá nên mới nói vậy. Làm mày và thằng Phi lo lắng rồi.”
Nói xong Kiến Văn bảo Hoàng Phi đi nhanh cùng mình còn về nhà, đứng đây nói chuyện một hồi ba mẹ Quang Khải lo lắng. Quang Khải mỉm cười cảm ơn Kiến Văn và nhanh đi theo cùng Kiến Văn xuống lầu.
Bên Phi thì Hải Đăng vẫn lạnh lùng như thế, Hoàng Phi nói gì thì Hải Đăng cũng chẳng quan tâm tới. Hoàng Phi cứ đi theo nói mãi, nói mãi khiến Hải Đăng chịu không nổi nữa liền quay sang nhìn Hoàng Phi với ánh mắt đầy sát khí, lạnh lùng nói:
“Mày im... mày nghỉ tao giận thằng Văn à. Chơi chung bao năm mà mày không biết sao?”
“Nhưng mày với thằng Văn đâu cần thái độ như vậy chứ, dù sau thằng Khải cũng là học sinh mới. Mày
nên cởi mở hơn đi chứ.”
“Mày kêu nó biết tao là ai trước đi, tao sẽ cởi mở với nó.”
Nói xong Hải Đăng quay lưng rời đi, Hoàng Phi vẫn chưa kịp hiểu ý Hải Đăng là gì thì đã không thấy Hải Đăng đâu. Hoàng Phi ba chân bốn cẳng thật nhanh chạy theo Hải Đăng.
Dưới nhà xe, Kiến Văn và Hải Đăng không thèm nhìn mặt tới nhau, sáng ra rõ ràng còn thân thiết mà bây giờ như người dưng vậy. Hoàng Phi đứng giữa thật không biết nên làm gì cho ổn...
“Đăng, Văn... đi trà sữa không.”
“Mày bao thì tao đi.”
Hải Đăng và Kiến Văn đồng thanh như thế làm Hoàng Phi lo lắng vô cùng, cũng vì để hai đứa bạn của mình giải hòa Hoàng Phi chấp nhận bao trà sữa cho hai thằng bạn. Hoàng Phi tự nhủ trong đầu hôm nay đúng là mình ngu thiệt, lo chuyện bao đồng rồi mất tiền hoang mạng.
Ở quán trà sữa, Hoàng Phi đành bỏ tiền mình ra mua ba ly trà sữa để giải hòa mối quan hệ. Sau khi đợi Hoàng Phi mua xong Hải Đăng mới nhìn Kiến Văn rồi cả hai đưa tay cùng nhau giải hòa. Hoàng Phi đã hiểu ra rồi, thì ra hai người muốn Hoàng Phi bao trà sữa nên mới như thế.
Phi à, hôm nay ngu nhiêu đây đủ rồi... mà kệ đi, hai tụi nó không nói chuyện với nhau thì cũng không tốt. Kệ đi... ba ly trà sữa đáng bao nhiêu chứ... huhu... tiếc tiền quá.
*
Comments
Lăng Song Vy
đã chéo
2021-08-25
0