Chiều thứ năm, lớp có tiết học thể dục. Hôm nay thầy cho nghỉ sớm nên cả lớp tỏ chức cùng nhau chia đội chơi bóng rỗ. Hải Đăng cùng Hoàng Phi và Kiến Văn vào một đội, còn Quang Khải thì ngồi ở hàng ghế xem mọi người thi đấu.
Bây giờ Quang Khải mới nhận ra một điều là lớp nữ rất ít, chỉ có mười nữ trên hai bốn học sinh của lớp thôi. Mặc dù số lượng ít nhưng lại là thành viên vô cùng quan trọng của lớp về việc cổ vũ sôi động.
Quang Khải chỉ có một điều thắc mắc nho nhỏ thôi, cả tuần nay cậu để ý lớp cậu học toàn trai xinh gái đẹp. Không biết có sự sắp xếp ở đây hay không mà điều này cậu phải công nhận. Lớp học giỏi lại thêm trai xinh gái đẹp thì ai mà chịu được chứ, nhưng lại có một lớp trưởng máu lạnh đến vô cùng.
Quang Khải tức là không thể giết Hải Đăng, mỗi lần nhìn Hải Đăng lạnh lùng với mình cậu lại sục sôi ý nghĩ đấy. Quang Khải thật sự không biết bản thân đã làm điều gì đắt tội với Hải Đăng, nghĩ nhiều đêm dài mà vẫn không thể nghĩ ra...
Cậu đã lạnh lùng với tôi, thì tôi càng làm phiền cậu nhiều hơn... mặc dù nhìn cậu rất quen nhưng nhất thời tôi không biết được cậu là ai cả. Tôi có cảm giác thích cái tính lạnh lùng này của cậu rồi đấy lớp trưởng đại nhân.
Trận đấu kết thúc, hai bên với tỉ số hòa nhau mà mọi người cũng đã mệt lã người hết cả đi. Mấy bạn nữ cũng mang nước sang để mọi người uống, Quang Khải nhìn Hải Đăng cầm cầm lấy ba chai nước mang sang đưa Hoàng Phi, Kiến Văn mỗi người một chai cùng khăn.
Tới Hải Đăng, lúc này anh đang ngồi dưới sàn đấu người đầy mồ hôi lã chả, Quang Khải nhìn anh rồi đưa nước và khăn cùng lúc. Hải Đăng thở hì hục quệt tay lau trán rồi ngước nhìn lên khi có người đưa mình khăn và nước.
Thấy Quang Khải, Hải Đăng có chút bất ngờ nhưng vẫn đưa tay ra nhận lấy rồi đứng người dậy gật nhẹ đầu
cảm ơn Quang Khải.
“Cảm ơn.”
Trong lời nói lạnh lùng ấy có chút gì đó ấm áp bên trong, Hoàng Phi và Kiến Văn thấy vậy nhìn nhau mỉm cười. Quang Khải mỉm cười đáp lại rồi trở lại ghế khán giả ngồi nhìn mọi người.
“Tao thấy cũng chiều rồi, nghỉ thôi Đăng. Mai cô trả bài nữa đó.”
“Ừm... về bảo chị màỳ ngày mai kêu thằng Đăng đi. Cho nó trả bài thơ có tình yêu cho nó biết tình yêu
là gì.”
“Tao lo ngày mai bả lại kêu tao nữa, ai nó em trai của giáo viên thì được ưu ái chứ. Ở trường là giáo viên thục nữ bao nhiêu thì về nhà là chị gái ác quỷ bấy nhiêu, tối nay tao phải về rửa chén rồi học bài nữa.”
Thì ra cô giáo chủ nhiệm lớp Hải Đăng là chị gái của Hoàng Phi, nghe Hoàng Phi nói Quang Khải mới biết. Lúc đi cùng Quang Khải và mọi người ra nhà xe, Hoàng Phi liên tục nói xấu chị mình với Quang Khải, Quang Khải nghe xong chỉ biết mỉm cười mà thôi.
Năm vừa vào lớp mười, Hoàng Phi không ngờ lại gặp chị mình trong trường này và còn là giáo viên chủ nhiệm nữa mới đau. Chủ nhiêm một năm thôi đã đủ chết rồi, ai mà có dè lại chủ nhiệm đến tận bây giờ ba năm chứ. Hải Đăng và Kiến Văn năm lớp mười một mới biết được cô chủ nhiệm mình là chị gái Hoàng Phi.
Còn tưởng là em trai giáo viên thì được ưu ái, nhưng sự thật lại khiến Hoàng Phi đau lòng vô cùng. Giờ kiểm tra hay trả bài, chị gái lại bắt lỗi từng câu chữ của cậu em trai, không hạ điểm thì thôi chứ đừng mong nâng điểm. Hoàng Phi cũng đau khổ vô cùng chứ, mỗi lần biết có trả bài hay kiểm tra điều giành với chị làm việc nhà để tới
lúc trả bài hay kiểm tra không bị chị làm khó.
Trở về nhà sau một ngày học dài, vừa về tới nhà Hoàng Phi đã ngoan ngoãn chào chị của mình. Thấy em trai mình về hơi trễ, chị Hoàng Phi liền hỏi Hoàng Phi đi đâu thì Hoàng Phi bảo chơi bóng rỗ cùng bạn nên về hơi trễ.
Chị Hoàng Phi gật đầu chấp nhận lời bào chữa rồi bảo Hoàng Phi đi tắm rồi xuống ăn cơm, hôm nay ba mẹ ra ngoài nên chỉ còn hai chị em ăn cơm cùng nhau thôi. Hoàng Phi thở phào rồi phi nhanh lên trên phòng tắm rửa rồi chạy xuống vào bàn ăn cùng chị hai mình.
“Hai... em thấy chị nên có bạn trai được rồi đấy. Chị cứ ế như vậy mãi em không yên tâm, lỡ mốt em có gia đình rồi chị sống cùng ba mẹ tới già sao?”
Trong lúc ăn cơm, Hoàng Phi hỏi một số chuyện về tình cảm của chị hai mình, lúc trước chị hai Hoàng Phi cũng từng có bạn trai. Nhưng vì một số chuyện nên chia tay năm chị cậu vừa ra trường, nay cũng được bốn năm rồi. Hoàng Phi luôn lo cho chị mình ở một mình như vậy cũng không phải cách tốt, dù sao xinh đẹp và giỏi gian như chị cậu mà cứ độc thân mãi như vậy cậu không yên lòng tý nào.
“Út... có phải em muốn đuổi chị phải không thằng nhóc con?”
“Dạ không... em thấy thầy hiệu trưởng trường mình hợp với chị đó. Thầy vừa đẹp trai, lại giỏi nữa. Mới vừa ra trường công tác hai năm đã lên ghế hiệu trưởng rồi. Em và bạn em thấy thầy có tình cảm với chị đó, sao chị không chấp thuận đi.”
Chị hai Hoàng Phi thở dài, vẻ mặt có chút buồn bã.
“Thầy ấy là bạn trai cũ của chị đó nhóc. Thôi ăn cơm đi rồi đi học bài, mai chị nói trước kêu mày trả bài đó.”
“Em biết rồi, bài vở em học cả rồi. Ngày mai mời chị.”
“Ừm... lát rửa chén cho chị, chị còn phải đi chấm bài nữa.”
“Dạ...”
“Đăng ơi, xuống ăn cơm.”
“Dạ em biết rồi anh hai. Mà anh hai, mẹ đi đâu rồi anh?”
Hải Đăng từ trên phòng đi xuống khi nghe tiếng anh hai gọi mình, anh cũng vừa mới tắm xong, khắn tắm còn quấn trên cổ. Thấy em trai mình đi xuống hỏi mẹ, anh trai Hải Đăng liền mỉm cười bảo mẹ có việc nên ra ngoài rồi. Trước khi đi mẹ có dặn ở nhà anh em ăn cơm trước không cẩn phải đợi.
Cũng hơn sáu giờ mấy rồi mà hình như anh hai Hải Đăng đang chờ gì đó mà cứ nhìn ra ngoài mãi mà không cầm đũa ăn cơm. Hải Đăng thấy vậy hỏi anh trai có gì thì anh bảo út chưa về mà cũng đã trễ rồi.
“Anh đừng lo, nó về tới rồi kìa.”
Bên ngoài, một cậu nhóc mang ba lo mặc đồng phục học sinh chạy vào nhà, vừa tới cửa đã la lớn thưa hai anh đi học mới về rồi. Anh hai Hải Đăng bảo út vào ăn cơm luôn rồi hãy đi tắm, út gật đầu rồi chạy xuống bếp ngồi cạnh hai anh mình.
Út bảo vì nãy đi học thêm và đưa bạn về nhà nên về nhà hơi trễ, kêu anh hai và anh ba đừng la mình. Anh hai xoa đầu rồi mỉm cười bảo không có việc gì thì tốt rồi, đưa bạn về nhà về trễ chút không sao.
Nụ cười của anh hai Hải Đăng rất đẹp, anh có một chiếc răng khểnh mỗi khi cười trông anh đẹp hơn muôn phần. Em trai út nhà Hải Đăng cũng không kém cạnh hai ông anh của mình. Ba anh em ai cũng đẹp trai cho riêng mình không lẫn vào ai được.
Anh trai tên Hải Uy, tiếp theo là Hải Đăng và sau cùng là Hải Huy, anh trai Hải Uy hiện tại đang là giáo viên cấp ba, cũng chính là thầy hiệu trưởng trường Hải Đăng đang học. Thảo nào có anh trai làm hiệu trưởng nên ở trường hổ báo với Hoàng Phi vậy.
Cậu út thì đang học lớp chín ở trường cấp hai cũng gần nhà, mẹ ba anh em cũng làm giáo viên. Và là bộ trưởng bộ giáo dục không có gì lớn lao cả, với lương giáo viên của mẹ và anh trai nên cuộc sống nhà Hải Đăng cũng khá giả rất nhiều.
Ăn cơm xong, anh hai kêu cậu út lên trên phòng tắm rửa rồi học bài một lát rồi đi ngủ đừng thức quá khuya. Hải Đăng thì ở lại phụ anh rửa chén, bát và có một số chuyện muốn nói cùng anh mình.
“Anh... chị Thảo Chi hình như chưa biết em là em trai của anh.”
“Em muốn nói gì hả Đăng?”
Hải Uy chưa hiểu ý em trai mình lắm, anh đặt lại chén lên kệ rồi tắt vòi nước quay sang nhìn Hải Đăng, Hải Đăng thấy anh mình không nói nên hỏi tiếp:
“Anh vẫn còn thích chị Chi có phải không?”
“Anh...”
“Anh đừng giấu em, em biết hết rồi. Anh biết tại sao bấy lâu nay trong trường tụi em luôn không để mấy thầy mới ra trường có cơ hội tiếp gận với chị Chi không? Em biết anh còn thích chị ấy, Phi nó là em trai chị Chi nên tụi em dễ phần hành xử hơn.”
“Em đừng lo chuyện của anh, chị. Hồi đó anh chị đã quyết định đường ai nấy đi rồi, bây giờ quay lại chắc chị ấy không đồng ý đâu.”
“Em nói vậy thôi, còn anh muốn làm gì thì tùy. Sáng mai tới lượt nên nấu cơm sáng, anh ngủ thêm chút đi không cần phụ em. Giờ em đi học bài.”
Nói xong Hải Đăng quay đi, vẻ mặt có chút thất vọng về anh Hải Uy, mấy năm trước cả hai người cùng nhau nói lời chia tay rồi vui vẻ đường ai nấy đi. Không ngờ sau khi ra trường đi dạy lại được phân công về trường dạy cùng nhau, chuyện tình cảm của hai người chỉ có Hải Đăng và Hoàng Phi biết thôi.
Nhìn theo Hải Đăng đi lên lầu, Hải Uy cảm thấy có lỗi với em trai vì phụ ý tốt cả em mình giành cho. Anh thở dài nhìn đồng hồ rồi đi lên phòng làm một số việc sổ sách.
Trên phòng, Hải Đăng ngắm nhìn tấm hình đã phai màu đen trắng trong khung kính đã phai màu. Nhìn trong tấm ảnh, hình ảnh hai cậu bé ngồi cạnh nhau mỉm cười trên đồi hoa mặt trời phía sau thật đẹp.
Hải Đăng lại đưa tay vào cổ áo lấy sợ dây chuyền có chiến nhẫn ra ngắm nhìn, nhìn ảnh rồi nhìn dây chuyền anh lại mỉm cười trong vô thứ. Anh đặt tấm ảnh lại chỗ cùng rồi đi lại bàn học ôn bài để sáng mai trả bài cho cô.
Đêm nay có vẻ trời hơi nhiều mây, cả sao trên trời cũng bị mây che kín, gió ngoiaf trời mỗi lúc một lớn hơn. Tiếng cây xào xạc một lúc một nhiều, mẹ Hải Đăng cũng đã trở về nhà, bên ngoài trời lớt phớt vài hạt mưa. Có lẽ tối nay sẽ là một cơn mưa lớn.
Comments