CHƯƠNG 2: CẢM THẤY HƠI XA CÁCH
Miên Ngọc ậm ừ:
-Vâng….
Không có nhiều thời gian để suy nghĩ, vì Phúc Khang cúi xuống bế cô lên, cô hoảng hốt ối lên một tiếng, vòng tay ôm cổ anh vì sợ té.
Mọi người xung quanh thấy vậy thì ngoái nhìn hai người nên cô ngượng ngùng úp mặt vào ngực anh. Anh nhếch mép cười sải dài bước chân.
Quá trưa, ánh nắng chói chang, Miên Ngọc lén nhìn khuôn mặt cương nghị không cảm xúc, trong lòng có chút không nói nên lời. Trong trí nhớ của cô, chỉ đọng lại hình ảnh chàng thanh niên ngổ ngáo cắt đầu đinh thường trốn ngủ trưa đi đánh bóng chuyền.
Cả người lẫn quần áo luôn mồ hôi nhễ nhại, còn ngày thường thì ăn mặc như một dân chơi sành điệu. Đến khi anh vào đại học thì cô mới học cấp 3 nên không còn nhìn thấy dáng vẻ play boy của anh nữa.
Năm năm không gặp, anh trở thành người đàn ông chững chạc và lịch lãm thế này từ bao giờ vậy? Đã lâu lắm cô không được gặp anh.
Điều kiện không cho phép nên hầu như những kì nghỉ cô cũng ở lại để tìm việc làm thêm.
Muốn về thăm nhà lắm nhưng khoảng tiền đi và về cũng đủ cho cô sinh hoạt được gần một tháng. Vì vậy chỉ có thể nén lòng liên lạc với ba mẹ qua điện thoại. Đôi lúc mẹ cũng vô tình nhắc đến anh nên cô cũng biết chút ít về chuyện của anh cùng gia đình anh.
Hai năm trước, kể từ khi Phúc Khang tiếp nhận quản lí công ty châu báu Chấn Khang thay cho ba mình, công việc bận rộn, tiếp xúc nhiều đối tác, những tình huống nguy nan, hiểm cảnh cũng gặp nhiều, tính khí kiêu ngạo thời thiếu niên đã dần không còn nữa, anh trở nên bình ổn và trầm lặng hơn rất nhiều.
Miên Ngọc cũng cảm giác được điều đó. Anh trở nên lạnh lùng, nghiêm nghị hơn, không giống như ngày xưa cứ gặp cô là cười toe toét, đưa tay gõ đầu cô gọi là bé ngốc.
Đến bãi đỗ xe, bên cạnh chiếc Porsche màu đen cách họ không xa là một người đàn ông tầm hơn ba mươi tuổi. Nhìn thấy Phúc Khang và Miên Ngọc, anh ta ngay lập tức bước tới nhanh tay mở cửa sau xe, đợi anh đặt cô vào xe xong mới gật đầu chào cô cười:
-Chào em Miên Ngọc, lâu quá mới gặp lại. Còn nhớ anh không?
Anh ta là tài xế riêng của Phúc Khang- Bảo Liêm, cũng là con trai của bác sáu, người làm vườn nhà anh.
Phúc Khang mở cửa phía bên kia, ngồi vào bên cạnh Miên Ngọc. Cô lúng túng chào Bảo Liêm. Lúc nhỏ cũng thường cùng chơi với nhau, nhưng đã lâu không gặp không khỏi cảm thấy gượng gạo.
Bảo Liêm mỉm cười gật đầu với cô rồi khởi động xe lái đi. Phúc Khang cũng ngồi nghiêm túc bên cạnh cô. Không khí có chút thâm trầm làm cô cảm thấy ngại ngùng, không dám nhìn anh.
Miên Ngọc là một cô gái ít nói, trước đây, thời còn đi học, người chủ động gây chuyện với cô đều là Phúc Khang. Mỗi lần chọc cho cô tức phùng má trợn mắt là anh lại bật cười ha hả rồi bỏ chạy mất hút.
Nhưng anh của bây giờ, cô cảm thấy hơi xa cách. Lén nhìn lên thì lại bắt gặp anh cũng đang chăm chú nhìn mình, cô vội vã quay đi, giả vờ nhìn ra ngoài cửa xe, bên tai chợt vang lên giọng nói nhàn nhạt của Phúc Khang:
-Chân có bị sưng không?
Cô quay đầu lại, cũng chưa dám nhìn thẳng vào anh:
-Chắc là không sao ạ, chỉ bị đau chút xíu thôi. Một ông khách đẩy cái va li hơi nặng. Mà lại mất lịch sự lắm, tông em té xong cũng chẳng thèm xin lỗi.
Cô giải thích với anh, cũng hơi e ngại liếc nhìn anh. Tính hậu đậu lúc nhỏ của cô thường hay bị anh chỉ trích. Quả nhiên, giờ phút này, mặc dù đã chứng kiến từ đầu đến cuối nhưng anh vẫn yên lặng nghe cô nói, rồi phun ra hai chữ: "Đồ ngốc." sau đó lại nghiêm túc ngồi yên nhìn thẳng về phía trước.
Cắn cắn đôi môi, cô cảm thấy bản thân dường không khi nào tranh luận hơn thua được với anh, khi nào anh cũng bảo cô ngốc, dù là trước đây hay bây giờ. Khả năng ngôn ngữ của cô có hạn, có muốn cũng không nói được nhiều nên không thể phản bác lại anh được.
Cô liếc nhìn sang người đàn ông lạnh lùng bên cạnh, ánh nắng chói chang xuyên qua lớp kính, càng khiến cho gương mặt của anh trông mờ ảo khó nắm bắt.
Miên Ngọc chậm chạp mở miệng, muốn nói vài câu để phá vỡ bầu không khí yên tĩnh ngượng ngập trong xe:
-Cám ơn anh hôm nay đã tới đón em, công việc của anh có bận lắm không?
Anh hơi nghiêng đầu nhìn sang cô, giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
-Cũng tạm.
Vừa hay chứng minh cho câu trả lời đó, chuông di động của anh chợt vang lên. Miên Ngọc đành yên lặng, nghe thấy anh nói chuyện công việc với người ở đầu bên kia.
Khuôn mặt anh trở lại nghiêm túc, giọng nói trầm thấp:
-Ừ, hiện tại tôi có chút việc riêng, có thể đến đầu giờ chiều . … Ừm, cứ để trên bàn cho tôi, lên kế hoạch chuẩn bị mở cuộc họp vào chiều nay, mọi người sẽ tăng ca làm đêm. Báo với bộ phận maketing làm báo cáo tiêu thụ sản phẩm nộp lên.
Miên Ngọc phát hiện thời gian trôi qua đã biến thiếu niên hay ngỗ nghịch trêu đùa, nghĩ gì nói nấy của năm nào trở thành một người đàn ông thành thục trầm ổn, nhưng lại có sức hút hơn.
Chắc rất nhiều cô gái phải ngước nhìn anh hâm mộ nhỉ, cũng có thể có vô số người muốn tiếp cận để tán tỉnh anh cũng nên.
Vừa xuống máy bay, trong người có chút mệt, thấy anh còn đang bận nên cô không muốn làm phiền, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Năm phút sau, Phúc Khang kết thúc cuộc điện thoại nhìn lại thì phát hiện người con gái ở bên cạnh dường như đã ngủ. Ánh mắt của anh dừng lại ở trên khuôn mặt của cô.
Cô thiếu nữ hôm nay khác hẳn cô bé nhút nhát thường bị anh trêu ghẹo năm xưa, làn da không còn ngăm đen bóng bẩy mùi nắng, mái tóc đen óng ả được buộc lên phía sau làm lộ ra cái cổ thon dài gợi cảm.
Đầu cô nghiêng một bên. Anh bất giác kéo cô ngã đầu về phía vai mình.
Anh đưa tay vén lọn tóc vươn trước trán cô ra sau tai. Đằng trước truyền đến giọng nói của Bảo Liêm:
-Về nhà luôn chứ ạ?
Phúc Khang nhìn đôi mắt mơ màng của cô, lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, hướng về phía Bảo Liêm mở miệng:
- Ừ. Lái chậm lại một chút. Không vội đâu.
-Vâng
Miên Ngọc mơ màng tỉnh giấc nhận ra mình đang dựa vào vai anh, giật mình ngồi thẳng dậy. Bên tai truyền đến giọng nói của anh:
-Ngủ tiếp đi. Khoảng 1 tiếng nữa mới đến nhà.
Giọng nói của anh nhẹ nhàng thoang thoảng, Miên Ngọc quay đầu qua, thấy tầm mắt của anh vẫn nhìn thẳng ở phía trước, cũng không có biểu cảm gì, giống như anh không hề để ý đến điều gì xung quanh, hoặc anh không hề quan tâm cô vừa mới tựa đầu vào vai anh mà ngủ.
Cô thở phào, yên lặng nhắm mắt lại.
Updated 222 Episodes
Comments