YÊU EM YÊU ĐẾN CHÁY LÒNG.
CHƯƠNG 1: GẶP GỠ BẤT NGỜ.
Tại bãi đỗ xe bên ngoài sân bay, một chiếc xe Porsche màu đen đỗ lại, người tài xế bước xuống trước, chạy nhanh ra phía sau mở cửa xe.
Một chiếc giày da bọc lấy một bàn chân trong đôi tất màu đen với cẳng chân dài thẳng tắp thả xuống đất, và tiếp theo là thân hình của một người đàn ông với mái tóc chẻ bên óng mượt.
Anh cao khoảng một mét tám, dáng người thanh, đôi mắt bị che bởi chiếc kính râm nhìn có vẻ lạnh lùng. Chiếc áo sơ mi đen phẳng phiu, quần tây đen cùng đôi giày da cá sấu.
Nói chung nếu không có đôi giày thì cả người anh từ trên xuống là một cây đen nhánh. Anh tháo đôi kính nhét vào túi áo, cúi nhìn đồng hồ, khẽ nheo mắt dưới ánh nắng gay gắt, nói với tài xế:
-Ở đây chờ tôi.
Sau đó đi về phía cửa ra số 1. Rất nhiều ánh mắt của các cô gái đang đẩy hành lý đi ra bị khuôn mặt điển trai của anh hút hồn, nhưng anh không hề để ý đến họ, mắt vẫn nhìn thẳng, đôi chân dài tiếp tục bước nhanh về phía trước, một tay đút túi quần, gương mặt lạnh lùng mặt dù không giấu nổi sự hưng phấn.
Đến khu vực chờ ở cổng ra, anh nhẹ nhếch mép cười, lại đưa tay lên coi đồng hồ, hai mắt ngóng vào trong chờ đợi.
Đã bước sang tháng sáu, sắc trời trong trẻo, không khí khô nóng, ánh nắng mặt trời vẫn chói chang rọi xuống phản chiếu lên đường băng những tia sáng mờ nhạt.
Chiếc máy bay nhẹ nhàng đáp xuống sân bay thành phố G lúc mười hai giờ trưa. Tiếng của tiếp viên hàng không vang lên, hướng dẫn khách qui trình rời máy bay, cô gái ngồi ở hàng ghế giữa mới choàng tỉnh, vươn vai, mở khóa an toàn.
Chờ mọi người xuống gần hết, cô mới đeo túi xách chéo vai theo đoàn người bước xuống máy bay.
Cô gái xinh đẹp có tên Miên Ngọc, một du học sinh chuyên ngành Thiết kế trang sức, đá quí. Đã 5 năm rồi. Hít một hơi dài cho không khí đầy phổi, cô ngẩng mặt nhìn lên nở nụ cười thõa mãn.
Ba năm học đại học và 2 năm làm nghiên cứu sinh của cô đều trôi qua ở nước Anh. Năm năm gò mình học tập và rèn luyện, cô đã thuận lợi được nhận bằng thiết kế.
Sau khi hoàn thành khóa học cô không nén được cảm xúc nhớ nhà, nhớ ba mẹ, liền đặt vé máy bay về nước.
Với thân hình cao gầy, chiếc áo crop top tay dài màu hồng phấn để lộ vòng eo thon gọn, đôi chân dài trong chiếc quần Jean và gương mặt thanh tú, đi xuyên qua sân bay cô làm không ít người phải ngoái nhìn hâm mộ.
Đẩy chiếc vali lớn của mình, cô bước đi khoan thai không vội vã. Vội vàng cũng không thể xóa đi cảm giác cô đơn trong lòng, vậy nên cứ thoải mái thôi.
Xung quanh là những tấm biển đón người, rồi tiếng gọi tên nhau í ới, vẫy tay vui mừng, ôm nhau xúc động, dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng cô vẫn chạnh lòng.
“Chỉ tội cho bản thân ta không có ai đến đón. Cảm giác thật buồn”.
Ba mẹ cũng nhận được tin cô về nhưng cô dặn họ đừng đi đón. Khớp chân của ba không được tốt nên thường đau nhứt mỗi khi trở trời, cô không muốn ba mẹ vất vả tất bật đi đón cô giữa trưa nắng thế này.
Dù sao cô cũng tự mình sinh hoạt mấy năm trời, không đến nỗi không tìm được đường về nhà.
Xốc lại tinh thần, cô tiếp tục đi thẳng về phía cửa ra số 1.
Đi đến cửa ra sân bay, Miên Ngọc muốn kiểm tra giờ vì cảm thấy hơi đói bụng. Đang cúi đầu mở điện thoại, đột nhiên phía sau cô có một lực đẩy không nhẹ làm cô chới với ngã xuống đất, chiếc điện thoại trượt dài trên sàn.
Một người đàn ông đẩy chiếc vali thật lớn lướt qua, liếc nhìn cô ngồi dưới đất, để lại một câu “không có mắt à" rồi bỏ đi luôn không một lời xin lỗi.
Sau đó, cô mới kịp phản ứng rằng cổ chân mình đau nhói. Xuýt xoa rên rỉ vì đau, cô cảm giác có người ngồi xuống đưa tay kiểm tra cổ chân cho cô.
Miên Ngọc bối rối, nhanh chóng rụt chân về phía sau để giữ khoảng cách với người đàn ông hơi nhiệt tình thái quá này. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt của anh thì lập tức ngây người.
Ánh mắt của anh đang chằm chằm nhìn thẳng vào cô, con ngươi đen lay láy dưới làn mi dài, cảm giác như nhìn vào đó thì sẽ bị hút hồn bất cứ lúc nào. Dưới sống mũi cao ngất là bờ môi mỏng gợi cảm đang nhẹ nở nụ cười.
Trong đầu cô bỗng chốc hiện ra hai chữ “Phúc Khang” trộn lẫn những suy nghĩ xoay vần khó hiểu, tại sao anh lại xuất hiện ở đây vào đúng lúc cô bị xấu hổ thế này cơ chứ?
Cô mở to hai mắt nhìn anh, nhưng không thốt ra được lời nào.
Phúc Khang thu lại nụ cười, nhìn thẳng vào đôi mắt đang mở tròn của cô, lúc nhìn thấy có người va phải cô, anh muốn chạy lại đỡ nhưng vì đông người chen lấm nên chậm một bước.
Anh nhíu mày, giọng nói nghiêm túc vang lên:
-Đang đi đường mà lại dán mắt vào di động. Em là trẻ con sao hả? Lại là ở nơi nhiều người như thế này nữa chứ, không có ý thức gì cả.
Cô cúi đầu lí nhí đáp lại:
-Là do lỗi của em, em đang muốn mở nguồn điện thoại.
Đối với sự xuất hiện đột ngột của anh, tâm trí cô vẫn mông lung nghi hoặc. Hình như đã lâu rồi cô không có liên lạc với anh thì phải.
Thấy cô còn đang còn ngồi dưới đất ngẩn người, anh bế cô lên đặt vào ghế chờ phía trong:
-Ngồi đây chờ anh.
Mặt cô đỏ bừng ngượng ngùng gật đầu, lén nhìn xung quanh, mọi người vẫn lo việc của mình chứ chẳng ai chú ý đên cô.
Anh nhặt chiếc điện thoại đặt vào tay cô, trực tiếp lấy hành lý của cô, nụ cười nơi khoé môi như có như không kéo va li ra ngoài. Một lúc sau quay lại, kiểm tra lại chân cho cô, thấy không bị trật khớp mới thở phào nhẹ nhõm:
-Đi thôi. Lần sau phải chú ý hơn, biết không?
Updated 222 Episodes
Comments
gái gái đẹp ♥️
hay nha mọi người ♥️😘
2024-02-10
0
Sunny :-)
Hay hay
2021-10-18
1
HT.vnpt
hay
2021-09-04
0