CHƯƠNG 3: VỀ NHÀ
Bảo Liêm chậm rãi lái xe vào khu dân cư cao cấp ở trung tâm thành phố, Miên Ngọc nhìn ngoài cửa sổ xe hiện lên phong cảnh quá đỗi quen thuộc, trong lòng cô có cảm giác nôn nao khó tả, con đường quen thuộc cô thường hay đi học, đi đến mòn cả gót giày, bao năm rồi vẫn không thay đổi.
Xe dừng lại ở trước một căn nhà ba tầng, cô kích động mở cửa xe chạy xuống, ngẩn ngơ nhìn lên giàn hoa giấy đỏ rực trước cổng, được cắt tỉa cẩn thận.
Phúc Khang cũng xuống xe, nhìn thấy sự kích động của cô, trên môi hiện lên ý cười, anh giơ tay vỗ vỗ đầu cô, nhẹ nhàng đẩy cô về phía trước:
-Vào gặp ba mẹ trước đi, anh sẽ lấy hành lý vào cho em.
Miên Ngọc do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu, chạy thật nhanh vào nhà, ánh mắt long lanh ướt, nỗi nhớ bao ngày vỡ òa trong chốc lát.
Phúc Khang nhìn theo bóng lưng cô gái nhỏ với ánh mắt dịu dàng. Bảo Liêm đã mở cốp sau lấy hành lý của cô xuống. Anh quay lại nói với Bảo Liêm:
-Anh cứ về nhà trước đi, để tôi mang hành lý vào nhà chào người lớn một tiếng, chiều nay tôi tự lái xe đến công ty.
Bảo Liêm đáp ứng một tiếng, giao khóa xe cho anh rồi ra trước đường tự đón taxi về nhà.
Miên Ngọc đẩy nhanh cánh cửa nhà đang khép hờ ra, tưởng chỉ có ba mẹ, nhưng lại nhìn thấy trong phòng khách có tới ba người: ba Xin, mẹ Xuân và dì Phương, mẹ của Phúc Khang. Hai nhà sát vách, nghe nói Miên Ngọc về nên dì sang góp vui. Cô bối rối lí nhí chào dì.
Mẹ Xuân nhìn thấy con gái bước vào, kích động đứng lên, đi tới trước, dang hai tay, rưng rưng nước mắt
-Con gái, con gái, mẹ nhớ quá đi mất….
Miên Ngọc lao tới ôm chầm lấy mẹ, nói không nên lời nhưng hai hàng nước mắt đã chảy dài trên mặt cô, nghẹn ngào nức nở.
Sau một lúc lâu cô mới có thể thu hồi cảm xúc, nhìn ra phía sau mẹ, ba Xin đang chống nạng đứng nhìn hai mẹ con với khóe mắt đỏ hoe:
-Ba, con gái trở về rồi.
Giọng nói của cô có chút nghẹn ngào, bước chậm lại ôm ba Xin.
Ba Xin vỗ vỗ lưng cô, xoa xoa đầu của cô, giọng nói có chút lạc đi:
-Con gái ba giỏi lắm. Ba tự hào về con.
Như nhớ lại chuyện gì, Miên Ngọc liền đỡ ba ngồi xuống ghế:
-Ba ngồi xuống đi, chân ba không được khỏe mà.
-Ba không sao, con gái về làm ba mừng quá đỗi, quên mất cái chân đau.
Miên Ngọc đứng lên, xoay qua cầm tay dì Phương:
-Dì Phương, dì với chú vẫn khỏe chứ ạ.
-Ừ, vẫn khỏe, con gái lớn lên xinh đẹp hẳn ra. Hay là châu Âu nuôi người tốt hơn nhỉ?
Cả nhà cùng cười. Miên Ngọc bối rối lau nước mắt. Ngoài cửa truyền tới tiếng động, là Phúc Khang mang hành lý của cô đi vào. Mẹ Xuân cảm thấy có chút áy náy, nói:
- Ôi, con cứ để tí dì mang vào chứ, công ty bận rộn như vậy mà còn phiền con đi đón em giữa trưa nắng thế này.
Phúc Khang:
-Không sao đâu ạ, con tranh thủ chút thôi. Do cũng đang giờ nghỉ trưa mà dì.
Dì Phương cũng nói thêm vào:
-Dù sao cũng là hàng xóm láng giềng bao năm.Từ nhỏ hai đứa đã thân nhau như anh em trong nhà. Chị khách sáo làm gì chứ. Tôi cũng đang có ý định tuyển con dâu, biết đâu trộm được cô con dâu tốt như Miên Ngọc thì sao?
Miên Ngọc nghe thấy vậy, đỏ ửng mặt. Phúc Khang nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của cô, liền nhếch môi cười. Hai bà mẹ thì cười xòa với nhau. Mẹ Xuân kéo anh:
-Được thế thì còn là phúc của con bé. Phúc Khang, cùng ngồi vào bàn đi con, mọi người cũng đang chờ cơm hai đứa.
Miên Ngọc ngạc nhiên:
-Mẹ biết anh Phúc Khang đi đón con sao?
Dì Phương cười:
-Là dì kể với mẹ con. Lúc tối dì có nói chuyện con sẽ về, Phúc Khang bảo nếu buổi trưa rảnh sẽ đi đón con.
-Dù sao cũng rảnh giờ nghỉ trưa, tranh thủ một chút.
Phúc Khang nhìn cô. Mẹ Xuân ngớ ra:
-Ừ nhỉ, làm mất giờ nghỉ trưa của con rồi.
-Không sao mà dì. Cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Mọi người vui vẻ ngồi vào bàn, vừa ăn vừa nhắc lại chuyện cũ. Thực ra ba mẹ Miên Ngọc cũng từng là gia đình kinh doanh lớn. Ba cô từng mở công ty buôn bán nội thất, chi nhánh cửa hàng trải khắp thành phố.
Năm ngoái, sau khi ba Xin trở bệnh nặng, phải nằm viện một thời gian dài. Sau khi bình phục thì đi lại khó khăn, mẹ Xuân chỉ là nội trợ nên không rành việc công ty, chuyện làm ăn buôn bán của gia đình không có người quản lí lần lần bị đối tác lấn át, gia đình cô nhanh chóng sa sút, nợ nần khắp nơi. Mẹ Xuân đem tất cả đồ đạc tích góp từ trước tới giờ đi bán để lấy tiền trả nợ, rồi dần dần không kham nổi cũng sang luôn những chi nhánh cửa hàng còn lại, chỉ giữ lại một cửa hàng nhỏ ở gần nhà làm kế sinh nhai.
Chi tiêu của cả nhà bị hạn chế, mẹ Xuân hầu như không thể cầm cự lâu, cũng không biết cách nào duy trì sinh hoạt phí cho Miên Ngọc ở nước ngoài, còn tới hơn một năm, mà chi phí cũng không nhỏ, bỏ dở lúc này thì không biết tương lai con bé sẽ ra sao.
Bà bàn với ba Xin tính toán sẽ bán căn nhà này, dời đến khu khác rẻ hơn mua một căn hộ nhỏ, số tiền dư ra chắc sẽ đủ dùng cho cô, còn chi tiêu trong gia đình thì bà còn một cửa hàng nhỏ cũng có thể duy trì được.
Đúng lúc bà đăng biển bán nhà, dì Phương biết chuyện nên hai vợ chồng dì sang nhà nói chuyện với ba Xin. Chú Khanh bảo, dù sao cũng còn có một năm, chú dì sẽ cho mượn tiền chu cấp để cho Miên Ngọc có thể học xong khóa nghiên cứu sinh, khuyên ông bà không nên vọng động, bán căn nhà thì sau này khó có thể mua lại được, dù sao ở đây cũng là nơi chất chứa nhiều kỉ niệm của vợ chồng bà.
Hai nhà là hàng xóm lâu năm, bà với dì Phương lại là bạn thân từ nhỏ, vợ chồng bà sống như thế nào mọi người đều biết, đều thương. Mà dì Phương từ nhỏ cũng đã coi Miên Ngọc như con gái của mình.
Nghe mẹ Xuân cứ nhắc mãi chuyện ơn nghĩa, dì Phương nắm lấy tay bà cười nói:
-Chuyện này có là gì đâu chứ? Tôi nhìn con bé lớn lên từ nhỏ, coi nó như con gái trong nhà vậy. Giúp nó một chút biết đâu sau này có phúc nhận làm con dâu, phải không con?
Miên Ngọc nghe bà nói thì đỏ mặt, không dám nói gì. Mẹ Xuân thì vui ra mặt:
-Chỉ sợ Phúc Khang đã có ý trung nhân rồi thì không vừa mắt con bé thôi.
Phúc Khang đang bỏ đồ ăn vào miệng thì bị sặt, ho khan một lúc. Miên Ngọc ngại ngùng không muốn kéo dài chuyện này nên lái sang chuyện khác:
-Dì à, sao không thấy chú Khanh ạ?
-À, chú ở nhà nghỉ ngơi, hôm qua đi câu cá với bạn về hình như bị cảm nhẹ, nên không qua được.
-Vậy chiều con sẽ qua thăm chú.
Sau khi ăn xong, dì Phương về nhà. Mẹ Xuân mang ít đồ ăn bỏ vào cà mèn gửi về cho chú Khanh. Phúc Khang cũng xin phép đến công ty. Miên Ngọc dọn dẹp cùng mẹ cô, hai mẹ con vừa làm vừa trò chuyện thân mật một lúc, sau đó Miên Ngọc lên lầu sắp xếp lại hành lý.
Updated 222 Episodes
Comments
HT.vnpt
😍😍😍😍😍❤❤❤❤😍😍😍😍
2021-09-04
0