Cái gương mặt hiện tại của Thời Vu hoàn toàn không có vết sẹo nào, thậm chí còn hoàn mỹ xinh đẹp không tì vết. Giữa hai chân mày còn có ấn ký liên hoa tinh xảo, thêm nhiều phần diễm lệ.
Nhưng mà... Nhưng mà đây là gương mặt Thời Vu không thể nào quen thuộc hơn, bởi nguyên thân thực sự giống hắn ở thế giới kia như đúc! Chỉ là Thời Vu trước kia là bộ dáng thanh niên mười chín hai mươi tuổi, bây giờ thân thể này lại mới chỉ tầm tuổi thiếu niên mười sáu mười bảy mà thôi. Có điều nguyên thân tu vi Nguyên anh, tuổi hẳn là khá lớn chứ? Vì cái gì vẫn duy trì bộ dáng thiếu niên? Là do tu tiên sao? Thế giới này quả thật thần kỳ!
Thời Vu nhìn kĩ lại gương mặt hiện tại, vẫn là lần đầu tiên cho rằng mặt mình thực sự không tệ chút nào.
Chỉ là có một điều khiến hắn phiền não: "Tại sao trên trán ta lại có vết bớt hoa sen đỏ? Sao không là nốt chu sa luôn đi!"
Hắn cảm thấy một nam nhân mà lại có hồng liên hoa trên trán thực sự rất kì quái, nghĩ lại nghĩ vẫn quyết định đeo lại mặt nạ lên.
Chơi hệ bí ẩn cũng không sao. Cái dung mạo này, hắn cũng không dám ra gặp người!
Đột nhiên cửa phòng bị đá một cái suýt rớt ra, một nam tử trẻ tuổi mặt mày cực kỳ tuấn lãng thong thả bước vào, cứ như thể người vừa đá cửa không phải mình vậy.
Người này vừa vào phòng đã đi thẳng tới chỗ Thời Vu rống lên với hắn: "Cái người này, lại tính nợ tiền nữa hả? Ngươi tưởng bổn thần y là y sư tư nhân của mình thật chắc! Bốn vạn linh thạch thượng phẩm, mau trả cho ta!"
Thời Vu che lỗ tai, ngay lập tức đoán ra được thân phận ngươi vừa tới, cười gượng đáp: "Vân Tiên à, thật xin lỗi, ta hiện tại rất nghèo. Thật đấy!"
Đây chắc chắn là vị thần y tu chân giới - Lục Vân Tiên, Cốc chủ Y Cốc Chân Tâm. Lục Vân Tiên có quan hệ cực tốt với Thời Vu, có thể tự do ra vào Thiên Thanh tông. Trong truyện Lục Vân Tiên thường xuyên bị Thời Vu kéo đi trị liệu miễn phí mỗi khi vai chính Y Duyệt bị thương. Có điều lần này là tới trị thương cho đệ tử tên Cố Huyền mà Thời Vu vừa đem về kia.
Lục Vân Tiên bày ra biểu tình khó tin với Thời Vu:
"Ngươi không phải bị đoạt xá rồi chứ? Sao hôm nay thái độ lại ôn hòa như vậy? Còn mở miệng xin lỗi?"
Thời Vu sợ hết hồn, lẽ nào Lục Vân Tiên nhìn ra mình không phải hàng nguyên bản rồi?
"Cho ta một thời gian, ta nhất định sẽ trả đủ cho ngươi, thật đó!"
Hắn âm thầm kêu khổ, ban nãy hắn đã thấy trong nhẫn trữ vật kì thực có rất ít linh thạch. Đãi ngộ cấp bậc tiên quân mà vẫn nghèo như vậy, xem ra từ nay nhất định không thể rót tiền vào cái người tên Y Duyệt nữa.
Lục Vân Tiên hừ lạnh: "Ta mới tin ngươi! Ngươi cái quỷ nghèo kiết xác thế kia có mấy chục năm nữa cũng chưa chắc đã trả nổi!"
Thời Vu cười gượng, "ta..."
"Ta cái gì mà ta? Ngươi đừng tưởng ta không biết, bao nhiêu tài sản của ngươi đều dốc hết vì lấy lòng tên đệ tử Y Duyệt kia. Đầu óc ngươi úng nước hay sao mà không nhận ra hắn căn bản không hề nhìn ngươi một cái? Còn đệ bị thương ngươi kêu ta tới cứu kia là sao? Vết thương của người này rõ ràng là do ngươi ra tay, suýt thì lấy luôn cái mạng của y. Tại sao ngươi lại phải đả thương một tu sĩ trúc cơ hậu kỳ? Quan trọng y là đệ tử của Thiên thanh tông, ngươi dù là bậc trưởng lão cũng không thể tùy tiện như thế được! Nếu như bị phát hiện, ngươi chờ lãnh phạt đi, Việt Trạch thực sự cũng muốn thịt ngươi lâu rồi"
Lục Vân Tiên trách móc xong, thong thả ngồi xuống, tự mình rót một chén trà. Động tác của y cực kỳ tao nhã, nhưng ánh mắt nhìn Thời Vu như sắp ăn người.
Phụt... Lục Vân Tiên phun nước trà.
"Ngươi vẫn còn uống thứ trà này hả? Chậc chậc, quả nhiên là khẩu vị của Thời tiên quân."
Thời Vu: "..."
Thời Vu lúng túng hồi lâu, mới nói: "Lúc đó người kia rơi vào ma chướng tấn công ta, ta chỉ đánh y vài cái muốn giúp y tỉnh táo một chút, ai ngờ người này đã quá suy yếu nên mới bị thương nặng như vậy, làm ta sợ hết hồn, nhưng ta cũng đã độ linh khí cho y. Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với đệ tử kia. Ta... Ta sẽ tự tới chấp pháp đường chịu phạt!"
Xét về góc độ nào đó, Thời Vu quả thật không có nói dối. Chỉ là phản diện trong sách cứu người một nửa lại dứt khoát siêu thoát cho đối phương mà thôi...
Sắc mặt Lục Vân Tiên biến đổi. "Ngươi đã truyền linh khí cho đệ tử kia sao?"
Ngay lập tức cổ tay Thời Vu bị Lục Vân Tiên bắt lấy, một tia linh khí len lỏi vào thăm dò mạch tượng của hắn.
Thờ Vu thấp thỏm: "Sao vậy? Vân Tiên?"
Nháy mắt Lục Vân Tiên trở nên tức giận. "Vu, tu vi ngươi tuy cao, nhưng nguyên thần ngươi vốn dĩ yếu ớt, điều này ngươi rõ ràng nhất. Ta đã dặn dò không biết bao nhiêu lần rằng không thể điều động linh khí quá độ khi đang dùng dược của ta. Vậy tại sao ngươi không chịu nghe lời? Ngươi đã vận linh lực nhiều như vậy làm gì? Đừng nói dùng để đánh người kia, ngươi thực tế búng tay một cái cũng có thể dễ dàng hạ được tu sĩ trúc cơ! Bây giờ thì hay rồi, ngươi giờ tu vi đã bị phong bế, so với người thường chẳng khác là bao! Ngươi không còn một thân tu vi còn định tới chấp pháp đường chịu phạt? Đấy không phải chịu phạt, mà là tìm chết!"
Thời Vu ngây ngẩn cả người, hắn đích xác đã truyền linh khí cho vị đệ tử bị thương kia, nhưng hắn đâu phải hàng thật nên có biết mình không thể vận linh lực quá độ đâu?
"Ta... Ta nhất thời không nhớ rõ, với lại lúc ấy ta chỉ muốn cứu y nên đã mất khống chế mà truyền linh khí cho y."
Lục Vân Tiên: "Ngươi thật biết cách tìm chết!"
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Thời Vu thử vận linh lực, phát hiện mình thế mà lại không có làm được, xem ra tu vi đã thực sự bị phong bế lại.
"Giờ đến ta tạm thời cũng không có cách nào ngay lập tức khôi phục tu vi cho ngươi, ngươi đường đường là Thời tiên quân, là Ngũ trưởng lão của Thiên Thanh tông, nếu để người ta phát hiện ngươi mất tu vi thì ngươi dám chắc bọn họ sẽ để yên cho ngươi sao?"
Thấy Lục Vân Tiên có vẻ rất tức giận, Thời Vu đành dịu giọng, "Ngươi đừng tức giận mà. Có lẽ mọi chuyện không nghiêm trọng như vậy đâu. Ta cũng không phải dễ chọc vào. Ngươi không phải nói phong bế tu vi thôi sao? Chắc là sẽ hồi phục thôi."
"Thời Vu, ngươi tại sao không chịu hiểu?"
Lục Vân Tiên nói xong liền bỏ đi, để lại Thời Vu không biết nên làm gì. "Mình bị phong bế tu vi, sao hắn lại giận như thế?"
Thời Vu nghiêm túc nghĩ, ở cái thế giới lấy mạnh làm đầu này, mất đi một thân tu vi là cực kì nguy hiểm, với lại mình cũng không có nghe lời Lục Vân Tiên, y giận là phải.
Nhưng mà lo lắng thì tu vi cũng có bay trở về đâu? Những chuyện xảy ra trong ngày đã khiến hắn quá mệt mỏi rồi, thêm một việc nữa hắn thực sự không muốn quản, chi bằng nghỉ ngơi trước. Cũng đã muộn rồi.
Chỉ là hắn không thể ngủ nổi. Tuy người tu tiên không cần ngủ nhiều nhưng hắn đã bị phong bế tu vi, chung quy vẫn cảm thấy có chút muốn ngủ a!
Thời Vu lăn lộn một hồi, cuối cùng vẫn ra khỏi trúc xá, đi tới chỗ đệ tử Cố Huyền bị thương kia, tính xem y một chút.
Cửa phòng không có đóng, Thời Vu cũng quên mất gõ cửa liền trực tiếp đi vào. Cố Huyền đang nhắm mắt tĩnh tọa, phát hiện có người bước vào, y liền mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí tĩnh lặng đến quỷ dị, lại có chút lúng túng.
Ban ngày cứu người quan trọng, Thời Vu cũng không có để ý đến vị pháo hôi xuất hiện chưa đến năm chục chữ trong truyện trông ra sao. Bây giờ hắn mới có cơ hội nhìn rõ Cố Huyền một phen.
Cố Huyền nhìn qua mới chỉ là một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, có điều vẫn nhìn ra được dung mạo tuấn mỹ đến lạ, chỉ là trên khuôn mặt y lại như phủ một tầng sương lạnh, khiến người khác có chút căng thẳng khi đối mặt.
Thời Vu bình tĩnh đứng gần cửa, dịu giọng nói:
"Ngươi không sao rồi chứ?"
Có Lục Vân Tiên chữa bệnh, Thời Vu cũng không có lo cho lắm.
"Đa tạ Thời Tiên quân quan tâm, đệ tử không sao."
Cố Huyền lạnh nhạt đáp.
Thời Vu thấp thỏm, "không sao là tốt rồi. Ta, ta thực xin lỗi ngươi, ta lúc đó thực sự không muốn hại ngươi đâu. Thật đó!"
Trong mắt Cố Huyền hiện ra một tia kinh ngạc, Thời tiên quân mang tiếng lạnh lùng lãnh khốc sẽ hạ mình đi xin lỗi một đệ tử ngoại môn nho nhỏ như mình sao?
"Tiên quân nói đùa, đệ tử còn phải cảm tạ ngài đã cứu giúp, nào dám trách móc?"
Thời Vu nghiêm túc nói. "Không, là ta sai. Ngươi yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm! Tự mình đến chấp pháp đường chịu phạt, ngươi cũng có thể ở lại đây đến khi thương tích lành hẳn."
Nghe vậy, Cố Huyền giật giật khóe miệng: "Tiên quân chịu trách nhiệm với ta sao?"
"Đúng vậy!"
"Ngươi chịu trách nhiệm cả đời?"
Nghe vậy, Thời Vu đơ một lát, này là Cố Huyền sợ mang thương tật cả đời nên đòi bảo hiểm dài hạn đi? Hắn cũng không nghĩ nhiều mà trực tiếp gật đầu: "Đương nhiên!"
Cố Huyền chỉ cười lạnh, tám chín phần người này chỉ ra vẻ đạo mạo cho y xem thôi, đường đường là một tiên quân chức cao vọng trọng của Thiên Thanh tông, ai lại thực sự vì một đệ tử ngoại môn nho nhỏ mà chịu phạt chứ? Còn chịu trách nhiệm? Quả thực đủ nực cười.
Thời Vu nhận ra biểu tình trào phúng của Cố Huyền, thở dài. Xem ra trong mắt mọi người, lời của phản diện thực sự không hề đáng tin. Bèn lặng lẽ rời đi.
...
Hôm sau, Thời Vu lại tìm đến chỗ Cố Huyền, phát hiện không thấy người, có lẽ đã đi rồi.
Hắn hỏi Uyên Long: "Cố Huyền đi rồi sao?"
Vị thuộc hạ thân cận này, luôn âm thầm đi theo bảo vệ Thời Vu, chỉ cần hắn gọi là ngay lập tức xuất hiện: "Vâng. Y hiện tại là đệ tử ngoại môn, có lẽ đã về Thủy Xích phong rồi."
Thời Vu kinh ngạc: "Y là đệ tử ngoại môn? Thiên phú cao như vậy, tuổi nhỏ đã đạt cảnh giới Trúc cơ hậu kỳ, ta cứ tưởng hắn là đệ tử nội môn dưới trướng vị trưởng lão nào chứ?"
Uyên Long thận trọng đáp: "Chủ tử, ngươi quên rồi sao? Cố Huyền này đã được sư tổ lựa chọn, sau khi ngài ấy đi du lịch trở về sẽ trực tiếp thu làm đệ tử quan môn*, tự mình chỉ dạy. Chuyện này tuy không lan truyền ra, nhưng sư tổ đã nói trước cho ngươi và Nam Ương chưởng môn rồi."
(*đệ tử quan môn: đệ tử cuối cùng, kiểu như chốt sổ ấy)
Phải mất một lúc lâu, Thời Vu mới nhận ra vị sư tổ trong lời của Uyên Long là ai.
Đây không phải là Sở Vân Vũ - sư tôn của Thời Vu kiêm tông chủ đời trước sao? Sở Vân Vũ trong truyện chỉ là một nhân vật nước tương, được đề cập qua là tông chủ đời trước kiêm sư tôn của Thời Vu, Nam Ương và An Lăng Hiên. Sau khi giao Thiên Thanh tông cho Nam Ương, y liền đi du ngoạn khắp nơi, chưa từng thấy xuất hiện thêm một lần nào. Thế nhưng vị sư tôn này lại dự tính sau khi trở về sẽ thu Cố Huyền làm đệ tử quan môn?
Cái tình tiết này không hề có trong nguyên tác. Thế nhưng Cố Huyền thực sự là sư đệ tương lai của Thời Vu?
Ơ? Bug* à?
(*lỗi kĩ thuật)
Trong sách phản diện thực sự đã giết Cố Huyền, vậy sao Sở Vân Vũ sư tôn hắn không biết a? Nếu sư tôn Thời Vu biết, hẳn là Thời Vu sẽ bị ăn quả đắng đi? Hay là Sở Vân Vũ đi du lịch lâu quá quên mất rồi? Đằng nào thì trong tiểu thuyết cũng có thấy y quay về tông môn đâu…
Thời Vu càng nghĩ càng thấy kì quái. Cố Huyền thực sự là sư đệ tương lai của mình? Liệu có phải trong sách phản diện giết người này không phải do phiền phức mà do chướng mắt vị sư đệ này đi? Kiểu như: "Người như ngươi mà cũng được sư tôn coi trọng sao? Thật chướng mắt!"
Chắc không phải đâu, hắn não bổ cái tình tiết cẩu huyết gì thế này...
Thời Vu có chút chột dạ, nếu vị sư tôn tu vi cao nhất tu chân giới kia của mình thực sự đi du lịch trở về, giả như biết mình đánh trọng thương sư đệ thế kia, không phải mình sẽ bị trục xuất khỏi sư môn gì gì đó đấy chứ?
Thôi xong đời rồi! Hắn có nên đối với Cố Huyền xây đắp tình hữu nghị huynh đệ ngay lập tức không???
Updated 84 Episodes
Comments
Sehan Lee
giờ tôi hiểu rồi, tên truyện "Sư Huynh,đừng chạy" có bao nhiêu tình ý,vậy mà giờ tôi mới nhận ra,kì này Thời Vu toang rồi🤣🤣🤣🤣
2024-04-07
3
Sehan Lee
còn nhỏ mà thủ đoạn dô biên rồi :))) chưa gì đã dụ vợ
2024-04-07
2
Sehan Lee
Rốt cuộc trà đắng như thế nào này,làm ta cười muốn bệnh 🤣🤣🤣
2024-04-07
1