Cảm Ơn Anh, Thanh Xuân Của Em
Tôi là Ngọc Linh. Trong mắt của hầu như mọi người xung quanh, thì tôi chính xác là hình mẫu cho con của họ không nên noi theo. Tôi không nói quá đâu, thật đấy!
Mặc dù được sống trong một gia đình có giáo dục, có tình yêu thương của ba mẹ nhưng không hiểu vì sao tính cách của tôi nó cứ quái cỡ kiểu gì. Xuyên suốt những năm học cấp hai, ngoài việc không chịu học hành đàng hoàng trên trường ra thì tôi rất hay đi quậy phá. Nói nặng là phá làng phá xóm luôn ấy.
Nếu gặp tôi lần đầu thì tôi chắc các bạn sẽ không tin và nghĩ tôi điêu. Bởi vì mặt tôi nhìn hiền cực, thêm kiểu da trắng môi hồng các thứ, lại còn là con út trong gia đình được ba mẹ và anh trai cưng chiều. Chẳng ai nghĩ tôi quậy phá vậy đâu, cùng lắm là học không được giỏi thôi. Nhưng sao tôi lại hội tụ đủ các yếu tố đấy luôn mới kinh.
Nói là đi học nhưng thực chất đến trường tôi toàn chơi, tôi ít chơi với mấy bạn nữ lắm, à không phải ít mà là không chơi luôn ấy. Vì mấy bạn ấy cứ nhìn tôi kiểu kì thị lắm, tại tôi cứ gây ra phiền phức cho lớp không thôi. Ngược lại mấy bạn nam lại khá thích chơi với tôi, tôi còn hay nghe bọn ấy bảo tôi giàu nhưng không chảnh. Mà thật, đó giờ từ lúc sinh ra tôi không biết chảnh là gì. Mọi người thì ai cũng như nhau thôi, tại sao phải cứ đánh giá người khác này nọ rồi tự đề cao bản thân làm gì cơ chứ.
Mặc dù học tệ thật nhưng tôi chưa bao giờ hỗn hào với các thầy cô cả. Có lẽ lí do sâu xa là do cô tôi làm hiệu trưởng trường này, tôi mà léng phéng không chịu học hành là tới tai của mẹ tôi ngay, nên tôi cũng chẳng dám làm càng khi ở trường.
Tôi được ba mẹ cho học võ từ bé, anh tôi cũng vậy, ba mẹ muốn chúng tôi có thể tự bảo vệ cho bản thân mình khi bị người khác ức hiếp và khi không có ba mẹ bên cạnh. Anh tôi thì nghe lời và làm theo đúng những lời ấy nhưng tôi thì lại sử dụng cái đai đen karate để đi gây sự với người khác. Không hẳn là gây sự, chỉ là đi lòng vòng trong xóm thấy chuyện bất bình thì ra tay giúp đỡ thôi, ấy vậy mà mọi người cứ nghĩ tôi kiếm chuyện đánh nhau không ấy.
Mọi thứ cứ diễn ra như bình thường. Nhưng mà cho đến hôm ấy, tôi đang trên đường đi học về, vì nhà khá xa trường nên tôi đi bus về, ba cứ bảo để kêu tài xế đưa đón tôi đi học vì tôi là con gái, không nên đi một mình nhiều, không an toàn. Nhưng mà mọi người biết rồi đó, tôi mà đanh đá số hai thì chắc không ai số một, cộng thêm cái tính bướng bĩnh thì hiện tại tôi vẫn đang tiếp tục đi học một mình, không cần ai đưa đón, kẻo mấy đứa trong lớp biết nhà tôi khá giả lại ghét tôi thêm. Bạn bè thì ít mà cứ làm người khác ghét mình thì thôi tôi xin!
Tôi về đến nhà thì thấy có hai chiếc oto đang đậu trong sân, nhìn thôi là biết chiếc maybach của ông nội với chiếc cadillac của ông ngoại rồi. Không biết việc gì khiến hai người đến đây nhưng chắc chắn là chuyện không tốt đẹp gì. Và đúng thật, tôi đi vào nhà bằng đường sân sau nên không ai biết tôi về cả. Tôi thấy mọi người đang nói gì đấy khá ồn ào và to tiếng, nên tôi đứng nghe lén xem sao.
“Bộp”
Tôi đang đứng nép bên cửa hóng xem mọi người đang nói gì thì bỗng ông nội tôi đập lên bàn cái rầm, tiếng rất to khiến tôi giật mình, không chỉ tôi mà mẹ cũng vậy, nhìn từ sau lưng, không biết chắc không nhưng tôi thấy vai mẹ run run, mẹ tôi đang run rẩy khi nghe tiếng đập bàn của ông nội. Tôi không biết sao nhưng đột nhiên tôi nhanh chân bước vào. Bước được nửa bước thì tiếng ông nội lại vang lên:
- Tụi bây dạy con cái kiểu gì vậy hả? Con Linh suốt ngày quậy quá đánh nhau khắp nơi mà thân làm bố mẹ tụi bây vẫn ngồi im như thế sao?
- Ông sui nói đúng đấy! Mấy đứa làm sao thế. Con bé Linh hồi trước ngoan lắm mà sao giờ lại ra nông nỗi này
Tôi khá bức xúc khi nghe hai người ông mà tôi yêu thương nhất nói mình như vậy, với cái tính cục của tôi thì tôi chịu không được. Đang hùng hồn bước vào nhà thì, tiếng khóc của mẹ tôi lớn hơn. Ba tôi thì đang ngồi bên cạnh vỗ vai mẹ, an ủi, mắt ông cũng ương ướt nước mắt. Chuyện gì vậy chứ. Sao ba mẹ lại khóc. Lần đầu tiên tôi thấy ba khóc, không phải vì chuyện gì mà là vì tôi? Vì tôi hư hỏng, không nghe lời nên ba mẹ mới khóc sao?
Bống dưng hai bên má tôi xuất hiện hai dòng nước ấm nóng đang chảy, đúng vậy, tôi đang khóc. Tôi không khóc vì những lời mà ông nội và ông ngoại nói, tôi khóc vì tôi đã làm cho hai người mình yêu thương nhất phải khóc, khóc vì tôi, mãi đến sau này tôi mới hiểu được.
Anh tôi từ trên lầu đi xuống thấy tôi khóc mà đi sang ôm lấy tôi mà vỗ về. Nghe mẹ bảo ngoại trừ lúc mới sinh ra thì tôi chẳng khóc bao giờ cả, mẹ bảo tôi là đứa trẻ mạnh mẽ nhất mà mẹ tôi từng biết. Anh tôi cũng khá bất ngờ khi thấy tôi khóc, vì là lần đầu nên anh khá lúng túng, chỉ biết ôm lấy tôi mà vỗ nhẹ sau lưng.
Một hồi lâu sau khi tiếng nấc được tôi kìm lại, tôi lau đi hai hàng nước mắt còn vương lại. Tôi đi sang phòng khách nơi mà mẹ đang ngồi. Không gian im ắng, tôi bỗng cất tiếng:
- Mẹ. Con xin lỗi. Vì bản tính ngỗ nghịch mà làm mẹ và ba phải buồn
- Ba. Con xin lỗi
- Ông nội. Ông ngoại. Con xin lỗi hai người
- Con hứa. À không. Con chắc chắn sẽ thay đổi. Sẽ không để mọi người phải buồn vì con nữa. Con sẽ cho mọi người thấy năng lực của con qua bài thi chuyển cấp. Hãy cho con cơ hội nhé? Con sẽ cố gắng hết sức mình. Con biết mọi người rất buồn vì con. Con xin..
Mẹ ôm lấy tôi mà khóc, câu nói của tôi vì đó mà cũng dừng lại. Tôi nhẹ nhàng lấy tay vỗ nhẹ lưng mẹ.
Mẹ à! Con chắc chắn sẽ không để người phải buồn hay khóc vì con nữa đâu!
Updated 31 Episodes
Comments