Chương 2: Muốn gặp em

6 năm trước, trên sân bóng rổ ngoài trời.

Lần đầu tiên gặp anh, lúc ấy cô học lớp 10.

Khi thầy thể dục vừa cho giải tán lớp, một đám con gái đã kéo nhau đi xem trận bóng rổ đang diễn ra ngay bên cạnh. Dư Thư Di dễ bị say nắng nên vốn dĩ không thích những hoạt động ngoài trời, với lại cũng không thích không khí ồn ào náo nhiệt nên định tranh thủ thời gian lên thư viện đọc sách. Không ngờ lại bị Tư Nhã - người bạn thân lúc bấy giờ lôi kéo.

"Thôi nào, đừng đọc sách nữa. Nghe nói trận này có nam thần của trường đấy!"

"Nhã Nhã, tớ thật sự không muốn đi mà..."

Sân bóng rổ đúng là cái nôi của thanh xuân.

Những nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa lộ ra vùng trán cao tụm năm tụm ba vừa cười vừa nói chuyện rôm rả, tóc đuôi ngựa vung vẩy theo từng chuyển động của những chàng thiếu niên nhiệt huyết trên sân bóng, tất cả đều tràn ngập hơi thở của tuổi trẻ, của thanh xuân.

Trong đó có cả Tư Nhã và Dư Thư Di.

Tư Nhã phấn khích chỉ vào người đang giữ bóng trên sân: "Di Di, cậu nhìn xem, đấy là nam thần khối 12 trong truyền thuyết đấy."

Dư Thư Di chau mắt nhìn theo hướng tay của Tư Nhã. Chỉ thấy mỗi một bóng lưng, nhưng bóng lưng ấy lại tràn ngập hơi thở của thanh xuân, như cây đại thụ thẳng tắp sinh trưởng hướng về phía trước, khí chất bừng bừng khoẻ mạnh khiến cho người khác không thể không động lòng, mọi người kể cả cô cũng không tự chủ được mà nhìn chằm chằm vào anh.

Chàng thiếu niên có mái tóc ngắn màu đen đơn giản, mặc chiếc sơ mi trắng và quần đen xám, toàn thân anh toát lên vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, hơi thở gấp gáp mà trở nên phập phồng, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt sắc bén nhìn từng chuyển động của chiếc bóng trước mặt mình.

Giống như trên trái bóng được quấn vào một mũi tên sắc bén, vèo một tiếng, trái bóng chuẩn xác một cách hoàn mỹ rơi vào trong rổ sau đó bộp bộp mạnh mẽ đập xuống nền đất, rồi lại chịu lực mà bật nảy lên trên.

Trái bóng đập xuống mặt đất, cũng giống như những chấn động trong lòng cô.

Trong sân thi đấu biết bao nhiêu người, nhưng rơi vào trong mắt cô cũng chỉ có bóng dáng đầy nhiệt huyết sục sôi của chàng thiếu niên ấy...

Quá mỹ lệ và rung động lòng người.

Dư Thư Di còn chưa lấy lại tinh thần thì đã thấy một bộ phận nữ sinh đang vây xem trên khán đài đứng dậy hết, tiếp sau đó là một tiếng huýt còi cực kỳ lảnh lót vang lên trong không trung, theo cùng với đó là tiếng la hét, hoan hô reo hò nhiệt liệt.

Tiếng bàn tán từ vị trí gần xa không chút che đậy nào liền rơi vào trong tai của Dư Thư Di.

"Ôi mẹ ơi! Đàn anh Dương Khải Thần thật sự là quá ngầu rồi, hoàn toàn là một nam thần."

"Thành tích luôn đứng nhất toàn tỉnh, thầy cô đều nói chắc chắn đàn anh sẽ đậu Thanh Hoa hoặc Bắc Đại. Cậu cũng đừng có mơ mộng theo đuổi người ta trừ khi có thể vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại."

Ánh nắng ngày càng lên cao, dưới cái nhiệt khắc nghiệt cùng với sự hò reo từ muôn phía khiến cô cảm thấy có chút chóng mặt, đành quay sang Tư Nhã nói: "Nhã Nhã, tớ đi vệ sinh một lát."

Toàn bộ chú ý của Tư Nhã đều đã dồn hết trên sân bóng, thế nên cậu cũng chỉ gật đầu qua loa đáp: "Cậu đi nhớ nhanh chóng quay lại."

Dư Thư Di ừm một tiếng, sau đó rời khỏi chỗ ngồi, nhưng mỗi bước chân của cô dường như lại càng trở nên nặng nề hơn, cô cố gắng men dọc theo vạch kẻ màu trắng ngăn cách giữa sân và khán đài để ra khỏi sân.

Bỗng phía sau chỉ vang lên một tiếng hô lớn: "Cẩn thận!"

Khi cô quay lại, chỉ thấy một bóng râm che khuất lấy tầm nhìn, cả một thân ảnh của chàng thiếu niên vì cô mà đôi vai chịu lực cả một chiếc bóng đập vào.

Mọi người đều nhìn theo hướng trái bóng, còn lo sợ rằng nó sẽ trúng lấy cô gái đang đi trên đường. Nhưng khi nhìn sang đều không giấu được sự ngạc nhiên.

Chẳng phải đó là đàn anh Dương Tuấn Khải sao?

Sắc mặt chàng thiếu niên vẫn bình tĩnh như thường, chỉ có đôi mắt là càng thêm âm u, sâu xa, cuối cùng cũng gợn lên một chút cảm xúc. Bờ môi mỏng khẽ động, giọng nói anh nhẹ bẫng, ý vị không rõ ràng.

"Em không sao chứ?"

"...V...Vâng." Cô chỉ gắng gượng nói hết câu, sau đó liền ngã vào lồng ngực người trước mặt mà lịm ngất.

Trong mơ mơ hồ hồ, ngập tràn khoang mũi cô đều là mùi hương thanh mát, xen lẫn đó là một chút mùi mồ hôi chẳng những không khó ngửi mà còn mang lại một loại cảm giác đặc biệt trong lòng cô. Loại cảm giác thoải mái dễ chịu đó khiến người ta lưu luyến nhưng đồng thời trong lòng cũng xuất hiện một chút đáng tiếc.

Chàng thiếu niên liền nhấc bổng cô gái nhỏ lên tay, sau đó anh lại rũ mắt xuống, ánh mắt có chút thâm trầm.

Không phải là anh đã đỡ được trái bóng rồi sao, sao lại ngất rồi?

Nhưng ở cô lại toả ra một sức hút tựa thần tiên không dính bụi trần, giống như một đóa hoa nhỏ màu trắng yếu ớt, vừa thanh thuần lại xinh đẹp. Có lẽ vì thế mà gương mặt chàng thiếu niên cũng dịu đi vài phần.

Cũng không biết cô bé đàn em này có vận mệnh gì nữa, lại có thể khiến cho Dương Khải Thần anh nhìn rất vừa mắt.

Trong phút chốc, mọi ánh mắt đều hướng về cô gái nhỏ trong lòng anh đang được đưa vào phòng y tế trong khi trận đấu vẫn chưa kết thúc.

Lúc cô tỉnh dậy thì trận bóng cũng đã kết thúc từ lâu, cô còn mơ hồ không biết mình đã vào được phòng y tế bằng cách nào thì Tư Nhã ngồi bên cạnh, một bên thì giúp cô ngồi dậy, một bên không kìm được phấn khích nói: "Di Di, kiếp trước có lẽ cậu đúng là cứu cả thế giờ rồi?"

Cô ho khan một tiếng rồi chau mày đáp lại, "Cậu nói gì vậy?"

"Cậu không biết sao, khi nãy chính đàn anh Dương Khải Thần đã đỡ giúp cậu trái bóng bay lạc kia, còn bế cậu vào phòng y tế khi cậu ngất nữa."

"Vậy sao?" Dư Thư Di ngẫm nghĩ lại một lúc, hình như đúng là có những chuyện ấy, kí ức trong đầu cô cũng chầm chậm hồi phục.

"Gì vậy, sao biểu tình trên gương mặt cậu chả mấy xúc động vậy?"

"Thì tớ đang nghĩ làm thế nào để cảm ơn người ta chứ sao..."

Đàn anh Dương Khải Thần quả thật là một nam thần của trường, còn cô chỉ là một nữ sinh nhỏ bé và tầm thường, bảo cô đường đường chính chính tìm cớ tiếp cận để cảm ơn, cũng là bài toán nan giải rồi...

Nhưng chẳng hiểu vì sao, sau vụ tai nạn ấy, tần suất gặp mặt của hai người cũng ngày một nhiều. Mỗi khi cô đi học về, ngang qua sân bóng đều thấy anh đang tập luyện cùng bạn bè, cả nơi cô dành thời gian nhiều nhất ở trong trường ngoài lớp học là thư viện cũng đều thấy bóng dáng anh lấp ló. Chỉ cần người lên là có thể bắt gặp gương mặt anh tuấn ấy đối diện, hai đường mi của anh cong cong dài mượt, sống mũi thẳng tắp, đôi môi hơi cong cong, giống như một tác phẩm nghệ thuật được khắc từ tay nữ thần sắc đẹp. Cô cũng rất hiếm khi thấy anh cười, có khi cô còn tưởng tượng anh cười như thế nào nữa.

Đôi lúc ngẩng mặt lên, bắt gặp ánh mắt của anh cũng đang nhìn mình, cô cũng chỉ dừng lại ở việc gật đầu chào, sau đó lẳng lặng cúi đầu nhìn vào những trang sách, song một chữ cũng chẳng xem vào.

Rồi cô bắt đầu tự hỏi tại sao trước đây không thấy anh xuất hiện ở thư viện, nhưng trong lòng thầm đã có một đáp án, chẳng qua từ trước đến nay cô chỉ để tâm đến những việc hoặc là những người có liên quan với mình, nên việc không biết sự hiện diện của anh cũng là bình thường. Vả lại người ta đã là học sinh cuối cấp, đến thư viện học tập trau dồi là việc rất đỗi bình thường.

Hôm ấy bầu trời bất chợt đổ mưa, một cơn mưa đầu mùa. Con đường đông nghẹt xe hằng ngày vắng dần vì cơn mưa, chỉ còn lại vài chiếc ô tô vẫn bình lặng chạy trên đường. Mưa càng lúc lại thêm nặng hạt trắng xoá cả đường đi. Vì cơn mưa đến quá bất ngờ nên tất cả học sinh vừa tan học đều trú dưới mái hiên trường, một số thí dừng lại dưới mái che trạm xe bus.

Mưa ngoài trời vẫn rơi ào ào, âm thanh tùy tiện rơi xuống gõ trên mặt đất khiến người ta càng thêm phiền. Trên gương mặt không có nửa điểm do dự, Dư Thư Di khum tay làm thành hình một chiếc dù che lấy đầu chạy bước lớn hòa vào cơn mưa.

Hai bàn chân khẽ di chuyển, cô vừa đạp xuống một bước, vẫn chưa bước xuống khỏi bậc thềm, hạt mưa nhỏ vừa rơi xuống đôi má cô chừng một hai giây, liền bị chắn lại bởi một chiếc ô.

Dư Thư Di quay đầu lại, liền nhìn thấy gương mặt đẹp trai tuấn tú. Không thể khống chế được sự ngạc nhiên, cô vô thức thốt lên: "Đàn anh?"

Bởi vì hai người cũng không tính là thân thiết, vậy mà giờ đây anh lại che ô cho cô, khiến cô không thể nào không kinh ngạc.

"Chỉ vô tình đi ngang qua." Dương Khải Thần cúi đầu, yết hầu anh không tự chủ được mà trượt lên trượt xuống, giọng nói anh có chút trầm khàn, "Em không mang theo ô?"

Dư Thư Di ngẩng ngơ một lúc, tim đập loạn nhịp, điệu bộ có chút cứng đờ đáp: "Vâng."

"Vậy đi thôi."

"Sao cơ?" Dư Thư Di nghe xong cảm thấy mờ mịt cả đầu óc, không hiểu ý của anh lắm.

"Anh đưa em về." Anh không cho cô từ chối mà trực tiếp bước đi.

Ngoài trời vẫn tiếp tục đổ mưa càng lúc càng nặng hạt khiến tầm nhìn càng bị hạn chế. Chiếc ô mà Dương Khải Thần tiện tay mang theo rất lớn, che khoảng ba người cũng được nữa, thêm vào đó bởi vì anh đem cây dù nghiêng hẳn về phía cô bên này, nên cô không bị mưa tạt ướt.

Nhưng không khí lại có phần hơi gượng gạo, bởi vốn dĩ cô cũng không gọi là thân thiết với đàn anh lắm, dù cả hai người dù chung một trường.

Một lúc sau, cô mới lên tiếng: "Cảm ơn anh vì hồi trước đã đưa em vào phòng y tế khi em ngất."

"Không có gì." Dương Khải Thần hạ mi mắt xuống nhìn sang cô, gương mặt anh dịu dàng ấm áp, giọng nói có chút trầm khàn, "Sau này nhớ chú ý sức khoẻ của mình."

"Vâng..." Cô áp chế nhịp tim đang đập cực kỳ nhanh khi đối diện với anh, cố gắng dùng âm lượng bình thường để nói chuyện.

Không ngờ một người cao lãnh như Dương Khải Thần cũng đôi lúc lại lộ ra vẻ mặt ôn nhu như thế.

Sau đó hai người cũng dần xoá bỏ được khoảnh cách mà dễ dàng tìm đề tài để nói với nhau hơn. Nhà của cô cũng mỗi lúc một gần.

"Đàn anh, mọi người đều nói anh có thể vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, thế anh muốn vào đâu?"

Dương Khải Thần trầm ngâm một lúc, sau đó đáp: "Thanh Hoa đi vậy."

Lúc này, cô mới ngước lên, trong âm điệu có chút vui vẻ rõ ràng, "Đàn anh, sau này em cũng muốn vào Thanh Hoa giống anh."

Dư Thư Di còn kinh ngạc khi mình vừa mới nói ra những suy nghĩ từ sâu trong lòng mình, sắc mặt cô trong chớp mắt đỏ ửng cả lên, cô ngay lập tức mở miệng giải thích nhưng đã bị anh cướp lời.

"Dư Thư Di".

Dương Khải Thần mở miệng, tên của cô từ trong miệng của anh kêu ra, như thể pha thêm một số cảm xúc khó hiểu, còn có một chút quyến luyến không thể gọi thành tên, nghe thấy khiến trong lòng người khác có chút rung động không thể nói rõ thành lời.

"Anh đợi em."

Lời nói vừa dứt, trái tim cô liền đập nhanh cấp tốc, nhanh đến mức có chút không tưởng tượng nổi. Khóe miệng cô đột nhiên cong lên, rất nhẹ, nhẹ nhàng mà cười, "Lúc đó, em sẽ đến tìm anh."

Dương Khải Thầnh đè xuống sự kích động muốn đưa tay lên xoa xoa mái tóc mềm mượt dính một chút nước mưa của cô, nhẹ giọng trả lời một tiếng "được".

Nhưng cuộc đời luôn vận hành không theo cách mà bản thân mong muốn.

Anh đỗ vào Thanh Hoa, nhưng cô lại không.

Về sau này, thời gian trôi dần. Có những kỉ niệm đã dần phai đi theo làn mưa, biến mất trong một khoảng lặng. Đôi khi luyến tiếc một người, một kỷ niệm đã xa thì cũng chỉ để nhắc lại rằng ngày xưa đó, người xưa đó, từng quen đó. Chỉ có vậy.

Nhưng giờ đây, khi những kí ức năm đó trở nên mờ nhạt, thì chàng thiếu niên năm ấy lại xuất hiện một lần nữa, làm xốn xang, sống dậy cả những tâm tình năm xưa.

Dư Thư Di còn nhớ bạn bè từng nói anh thay đổi rất nhiều, thế mà dường như cô không hề nhận ra điều đó, ít nhất những điều cô thích ở chàng thiếu niên năm ấy vẫn nguyên vẹn, vẫn đủ sức mạnh làm tâm hồn cô rung động lần nữa.

Cô nhấp ngụm trà đắng trên tay, ánh nhìn đầy xa xăm.

"Đàn anh, nghe bảo sau khi tốt nghiệp đại học, anh cũng đã ở Bắc Kinh lập nghiệp. Hôm nay trở về Cát Lâm có việc gì sao?"

"Muốn gặp em."

Anh đáp, ngữ điệu âm trầm nghiền ngẫm, vừa giống như che giấu ưu tư sâu xa nào đó.

Hot

Comments

Hare

Hare

hay quá 👍👍👍

2023-08-31

1

Yumi

Yumi

au dùng từ quá đỉnh luôn

2022-06-09

0

Lynhh♡

Lynhh♡

Tgia Xuất sắc quá

2021-12-29

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Thất tịch gặp anh
2 Chương 2: Muốn gặp em
3 Chương 3: Wechat của em
4 Chương 4: Bữa trưa của anh
5 Chương 5: Rõ ràng là thích (1)
6 Chương 6: Rõ ràng là thích (2)
7 Chương 7: Đáp án của em
8 Chương 8: Cùng nam thần dạo phố
9 Chương 9: Cùng nam thần dạo phố (2)
10 Chương 10: Đứa trẻ nhà anh (1)
11 Chương 11: Đứa trẻ nhà anh (2)
12 Chương 12: Dư vị tư xuân
13 Chương 13: Thẳng thắng sẽ được khoan hồng
14 Chương 14: Ngủ ngoan, mơ đẹp
15 Chương 15: Họp lớp
16 Chương 16: Họp lớp (2)
17 Chương 17: Gặp lại tình địch cũ
18 Chương 18: Khẳng định chủ quyền
19 Chương 19: Đưa bạn nhỏ về nhà
20 Chương 20: Sinh nhật vui vẻ, bạn nhỏ của anh
21 Chương 21: Nụ hôn vị rượu vang
22 Chương 22: Trốn tránh
23 Chương 23: Tâm sự với người lạ
24 Chương 24: Tâm sự với người lạ (2)
25 Chương 25: Tâm sự với người lạ (3)
26 Chương 26: Tôi chỉ muốn hôn cô ấy
27 Chương 27: Tôi chỉ muốn hôn cô ấy
28 Chương 28: Yêu bạn nhỏ nhà anh thôi là đủ rồi
29 Chương 29: Dư vị tình yêu
30 Chương 30: Chúng ta hẹn hò đi
31 Chương 31: Môi em là ngoại lệ
32 Chương 32: Dây tơ hồng
33 Chương 33: Địa vị "đặc biệt"
34 Chương 34: Em chỉ cần đứng đó thôi, không cần làm gì cả, để anh yêu là được.
35 Chương 35: Dự báo có mưa
36 Chương 36: Lưu manh tri thức
37 Chương 37: Nửa nữ sinh của trường đều là tình địch?
38 Chương 38: Anh ấy trong mắt em, chính là phong cảnh
39 Chương 39: Yêu đương vụng trộm
40 Chương 40: Yêu đương vụng trộm (2)
41 Chương 41: Thượng Hải (1)
42 Chương 42: Thượng Hải (2)
43 Chương 43: Tình địch cũ không hẹn mà gặp?
44 Chương 44: Sự thật về Dương Khải Thần
45 Chương 45: Đêm còn dài
46 Chương 46: Một đêm mất ngủ
47 Chương 47: So vớ câu chào buổi sáng, anh thích một nụ hôn buổi sáng hơn.
48 Chương 48: Công viên giải trí
49 Chương 49: Tìm ra chân tướng
50 Chương 50: Tìm ra chân tướng (2)
51 Chương 51: Du thuyền
52 Chương 52: Hô hấp nhân tạo
53 Chương 53: Chuẩn bị sinh nhật
54 Chương 54: Quà sinh nhật
55 Chương 55: Dạy dỗ trẻ nhỏ
56 Chương 56: Hương nước hoa
57 Chương 57: Tình sâu như một
58 Chương 58: Bóc phốt bạn thân
59 Chương 59: Thắt cà vạt
60 Chương 60: Hôn trước rồi chúc ngủ ngon
61 Chương 61: Trao cho anh được không? (18+)
62 Chương 62: Mì trường thọ
63 Chương 63: Nuông chiều em nhất
64 Chương 64: Vô tình gặp mặt mẹ chồng tương lai
65 Chương 65: Nhanh như vậy muốn gả rồi?
66 Chương 66: Mơ về anh
67 Chương 67: Con dâu bảo bối nhà họ Dương
68 Chương 68: Con dâu bảo bối nhà họ Dương (2)
69 Chương 69: Mẹ chồng quốc dân
70 Chương 70: Mẹ chồng quốc dân (2)
71 Chương 71: Chúng ta kết hôn đi
72 Chương 72: Chơi với lửa có ngày phỏng tay (18+)
73 Chương 73: Thật sự rất thích anh
74 Chương 74: Cân bằng giữa sự nghiệp và tình yêu
75 Chương 75: Quỷ Satan
76 Chương 76: Xấu hổ rồi?
77 Chương 77: Công tác
78 Chương 78: Anh là người đàn ông của em
79 Chương 79: Anh ấy là bạn trai tôi
80 Chương 80: Sự ấm áp chỉ dành cho một người
81 Chương 81: Anh ở đây
82 Chương 82: Tiểu biệt thắng tân hôn
83 Chương 83: Vị mặn của nước mắt
84 Chương 84: Quà năm mới
85 Chương 85: Lễ tốt nghiệp
86 Chương 86: Nguồn gốc sinh mệnh, kiên định không đổi
87 Chương 87: Ngây thơ và quyến rũ
88 Chương 88 (END): Gả cho anh, anh cho em một mái nhà
89 Chương 89 ( Ngoại truyện 1): Kì tích chứng minh cho tình yêu của anh và em
90 Chương 90 (Ngoại truyện 2): Bạn nhỏ Dương An Yên chào đời
91 Chương 91 (Ngoại truyện 3): Con dâu nuôi từ bé của Lý gia
92 Chương 92 (Ngoại truyện 4): Uớc định một đời
Chapter

Updated 92 Episodes

1
Chương 1: Thất tịch gặp anh
2
Chương 2: Muốn gặp em
3
Chương 3: Wechat của em
4
Chương 4: Bữa trưa của anh
5
Chương 5: Rõ ràng là thích (1)
6
Chương 6: Rõ ràng là thích (2)
7
Chương 7: Đáp án của em
8
Chương 8: Cùng nam thần dạo phố
9
Chương 9: Cùng nam thần dạo phố (2)
10
Chương 10: Đứa trẻ nhà anh (1)
11
Chương 11: Đứa trẻ nhà anh (2)
12
Chương 12: Dư vị tư xuân
13
Chương 13: Thẳng thắng sẽ được khoan hồng
14
Chương 14: Ngủ ngoan, mơ đẹp
15
Chương 15: Họp lớp
16
Chương 16: Họp lớp (2)
17
Chương 17: Gặp lại tình địch cũ
18
Chương 18: Khẳng định chủ quyền
19
Chương 19: Đưa bạn nhỏ về nhà
20
Chương 20: Sinh nhật vui vẻ, bạn nhỏ của anh
21
Chương 21: Nụ hôn vị rượu vang
22
Chương 22: Trốn tránh
23
Chương 23: Tâm sự với người lạ
24
Chương 24: Tâm sự với người lạ (2)
25
Chương 25: Tâm sự với người lạ (3)
26
Chương 26: Tôi chỉ muốn hôn cô ấy
27
Chương 27: Tôi chỉ muốn hôn cô ấy
28
Chương 28: Yêu bạn nhỏ nhà anh thôi là đủ rồi
29
Chương 29: Dư vị tình yêu
30
Chương 30: Chúng ta hẹn hò đi
31
Chương 31: Môi em là ngoại lệ
32
Chương 32: Dây tơ hồng
33
Chương 33: Địa vị "đặc biệt"
34
Chương 34: Em chỉ cần đứng đó thôi, không cần làm gì cả, để anh yêu là được.
35
Chương 35: Dự báo có mưa
36
Chương 36: Lưu manh tri thức
37
Chương 37: Nửa nữ sinh của trường đều là tình địch?
38
Chương 38: Anh ấy trong mắt em, chính là phong cảnh
39
Chương 39: Yêu đương vụng trộm
40
Chương 40: Yêu đương vụng trộm (2)
41
Chương 41: Thượng Hải (1)
42
Chương 42: Thượng Hải (2)
43
Chương 43: Tình địch cũ không hẹn mà gặp?
44
Chương 44: Sự thật về Dương Khải Thần
45
Chương 45: Đêm còn dài
46
Chương 46: Một đêm mất ngủ
47
Chương 47: So vớ câu chào buổi sáng, anh thích một nụ hôn buổi sáng hơn.
48
Chương 48: Công viên giải trí
49
Chương 49: Tìm ra chân tướng
50
Chương 50: Tìm ra chân tướng (2)
51
Chương 51: Du thuyền
52
Chương 52: Hô hấp nhân tạo
53
Chương 53: Chuẩn bị sinh nhật
54
Chương 54: Quà sinh nhật
55
Chương 55: Dạy dỗ trẻ nhỏ
56
Chương 56: Hương nước hoa
57
Chương 57: Tình sâu như một
58
Chương 58: Bóc phốt bạn thân
59
Chương 59: Thắt cà vạt
60
Chương 60: Hôn trước rồi chúc ngủ ngon
61
Chương 61: Trao cho anh được không? (18+)
62
Chương 62: Mì trường thọ
63
Chương 63: Nuông chiều em nhất
64
Chương 64: Vô tình gặp mặt mẹ chồng tương lai
65
Chương 65: Nhanh như vậy muốn gả rồi?
66
Chương 66: Mơ về anh
67
Chương 67: Con dâu bảo bối nhà họ Dương
68
Chương 68: Con dâu bảo bối nhà họ Dương (2)
69
Chương 69: Mẹ chồng quốc dân
70
Chương 70: Mẹ chồng quốc dân (2)
71
Chương 71: Chúng ta kết hôn đi
72
Chương 72: Chơi với lửa có ngày phỏng tay (18+)
73
Chương 73: Thật sự rất thích anh
74
Chương 74: Cân bằng giữa sự nghiệp và tình yêu
75
Chương 75: Quỷ Satan
76
Chương 76: Xấu hổ rồi?
77
Chương 77: Công tác
78
Chương 78: Anh là người đàn ông của em
79
Chương 79: Anh ấy là bạn trai tôi
80
Chương 80: Sự ấm áp chỉ dành cho một người
81
Chương 81: Anh ở đây
82
Chương 82: Tiểu biệt thắng tân hôn
83
Chương 83: Vị mặn của nước mắt
84
Chương 84: Quà năm mới
85
Chương 85: Lễ tốt nghiệp
86
Chương 86: Nguồn gốc sinh mệnh, kiên định không đổi
87
Chương 87: Ngây thơ và quyến rũ
88
Chương 88 (END): Gả cho anh, anh cho em một mái nhà
89
Chương 89 ( Ngoại truyện 1): Kì tích chứng minh cho tình yêu của anh và em
90
Chương 90 (Ngoại truyện 2): Bạn nhỏ Dương An Yên chào đời
91
Chương 91 (Ngoại truyện 3): Con dâu nuôi từ bé của Lý gia
92
Chương 92 (Ngoại truyện 4): Uớc định một đời

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play