Ngọt Ngọt Mặn Mặn
"Em thích mưa.
Dạo gần đây em cứ thích cái cảm giác được ngắm nhìn mưa, em cũng không hiểu tại sao nhưng mỗi khi mưa xuống là em lại có cảm giác bình yên, an yên đến lạ.
Mấy ngày nay cứ mưa hoài, mưa mãi không ngớt...
Chắc cũng dễ hiểu nhỉ? Vì sao ư?
Vì trời biết rõ lòng ta mà, hiểu những nỗi buồn của ta nên mới mang đến những tiếng rơi lách tách, làm dịu êm tâm hồn ta phần nào.
Chắc cũng chính vì vậy nên em đã đem lòng yêu thích những cơn mưa, quý mến nó và yêu lấy nó.
Em nhớ những ngày mưa dài bên cốc cafe ấm nóng với dăm ba câu chuyện phiếm cùng vài người bạn, hoặc đôi lúc cũng chỉ ngồi im lặng một mình với cả những đầy vơi nỗi lòng. Em thích những ngày mưa ấy, bởi trong những ngày mưa ấy có những người em yêu quý hoặc từng yêu quý.
Thất tịch năm nay, thành phố của em lại đổ mưa. Mong anh trời tối luôn mang đèn, trời mưa luôn có ô..."
Dư Thư Di viết đến đây, rồi kèm thêm vài tấm ảnh từ chiếc bánh ngọt và ly cafe mình vừa làm, sau đó đăng lên Weibo như thường lệ.
Cô bé phục vụ nhìn xuyên qua cửa kính, trên cánh cửa thủy tinh không nhiễm hạt bụi, thấy thân ảnh chàng trai đang đợi mình dưới tản cây trước tiệm, cô đành rụt rè đi đến trước mặt Dư Thư Di, do dự một lúc mới lên tiếng: "Chị Dư, hôm nay em..."
Dư Thư Di nhìn thoáng qua đồng hồ điện thoại, đã sắp bảy giờ tối rồi, sau đó ngước lên nhìn cô bé phục vụ, gật đầu: "Tiểu Chu, hôm nay em có thể về sớm."
Tiểu Chu cầm lấy túi sách của mình, ngượng ngùng cười trừ, "Thật ngại quá, hôm nay là ngày lễ mà lại để chị trông tiệm một mình như thế..."
Dư Thư Di im lặng vài giây, khóe mắt hơi cong, cười lắc đầu, "Không sao, ngày thất tịch như thế này, có bạn trai thì nên đi hẹn hò, bồi dưỡng tình cảm."
"Vậy ngày mai em sẽ làm bù giờ nhé."
Tiểu Chu bước ra cửa, dừng lại một lúc tưởng chừng như quên gì đó, nhưng sau đó lại quay người lại, vẫy tay cười với cô: "Chị Dư cũng nên nhanh chóng yêu đương đi, một mình như thế trong ngày lễ lớn cô đơn biết bao. Nhưng dù sao cũng chúc chị thất tịch vui vẻ."
Dư Thư Di cười mà không đáp lại, trên gương mặt lại toát ra được hương vị xinh đẹp động lòng người.
Cô là một chủ tiệm cafe, đồng thời là một blogger nổi tiếng trên mạng, Weibo có hơn ba triệu người theo dõi.
Ngoài viết blog, cô chỉ dành thời gian chăm chút cho tiệm cafe nhỏ này của mình và tạo ra những chiếc bánh ngọt do tự tay mình làm. Vì thế các tác phẩm và mỹ thực của mình thường được cô đăng lên Weibo, hiếm khi đăng các ảnh hàng ngày của mình.
Vì biết hôm nay sẽ đông khách nên cô cố tình mặc chiếc áo ngắn xanh sọc đỏ bó sát người, khoác thêm chiếc tạp dề, bên dưới là quần jean xanh nhạt bó sát để lộ đường cong tinh tế kéo dài tới mắt cá chân xinh xắn, đẹp tựa như bầu trời. Cô dùng dây chun màu đen buộc toàn bộ tóc lên, vấn thành một cục nhỏ, trên trán rũ xuống vài sợi tóc làm gương mặt càng thêm hài hòa để thuận tiện di chuyển.
Quán tuy nhỏ, nhưng gần trường đại học, lại vào lễ thất tịch như thế này nên rất đông khách, đa số là các cặp đôi, một mình cô quay như chong chóng, chạy đi chạy lại phục vụ.
Sau đó bản thân cũng một mình dọn dẹp quán cafe chuẩn bị đóng cửa.
Lôi kéo hai túi rác to bự ra khỏi quán, cô vừa bước ra, từng đợt gió lạnh luồn vào cổ mà rùng mình. Không biết do sáng nay đặc biệt trời mưa nên mới cảm thấy lạnh hay chỉ đơn giản là cảm giác lạnh lẽo ở trong tim chợt ùa về khi một cẩu độc thân như cô phải nhìn ai cũng tay trong tay đi trên đường phố đông nghịt người này.
Mọi người đều đắm chìm và con sông tình yêu, chỉ mình cô đứng trên bờ. Náo nhiệt là của bọn họ, còn cô thì không.
Một là vì không muốn nhảy, hai là sợ bị sóng đánh trả về.
Ở dưới sắc trời đêm đầy sao, Dư thầm Thư Di thở dài trong lòng.
Bây giờ cho dù có thừa nhận hay không, nhưng sự thật là sau khi bước ra xã hội, bản thân đã lặng lẽ thay đổi tính cách của chính mình mất rồi. Cô không còn nhớ nổi mình của nhiều năm trước nữa, một cô gái đáng yêu tràn đầy nhiệt huyết, bề ngoài có vẻ ngốc nghếch đã biến mất rồi. Giờ đây hình như để sinh tồn trong xã hội này cũng quá khó khăn, chứ đừng nói đến đem lòng yêu một người lạ. Cô không dám đầu tư cả trái tim mình và chấp nhận rủi ro cao như vậy.
Dư Thư Di cúi đầu, cười nhạt.
Thôi bỏ đi, cuối cùng cũng kết thúc nửa năm độc thân rồi, bắt đầu nửa năm sau tiếp tục độc thân đây.
"Xin chào."
Đang muốn đóng cửa quán, lại nghe thấy một giọng nói trầm thấp như thể một chiếc loa siêu trầm, với hơi thở hòa hoãn êm dịu vang lên bên tai khiến Dư Thư Di không nhịn được ngoảnh mặt nhìn lại, cuốn tóc dài ở không trung xoay một vòng hình cung, trượt xuống bờ vai trắng nõn, gương mặt thuần khiết không giấu được vẻ ngạc nhiên của mình.
Đó là một người đàn ông tuổi trẻ đẹp trai, dáng người thẳng tắp như cây bạch dương, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, làn da trắng ngần, sống mũi cực cao, đôi mắt hẹp và sâu, đôi môi mỏng hơi giương lên, khí chất ôn hòa lại phảng phất mang đến một chút lạnh lùng, nhưng không hề mâu thuẫn nhau, lại vô cùng xuất sắc không giống với đại đa số những người đi đường vô tình ngang qua.
Trái tim cô vì bóng hình vừa xa lạ lại vừa quen thuộc ấy của người trước mặt mà đập rộn ràng như thiếu nữ mới biết yêu một lần nữa.
Cô ngẩng người ra một lúc. Lý trí nhắc nhở cô phải thu lại ánh mắt. Nhưng xin lỗi, phần tình cảm lại đang chiếm thế thượng phong mất rồi.
Thấy Dư Thư Di không trả lời, anh lại hỏi: “Đóng cửa rồi sao?”
Cô khẽ nở nụ cười e lệ rồi lắc đầu, lén lút đem miếng thẻ “Closed” sau lưng lật lại.
"Lâu rồi không gặp, Dương Khải Thần."
Updated 92 Episodes
Comments
Suka Tran
cảm xúc quá tác giả ơi♥️♥️
♥️♥️
2023-01-30
0
Lynhh♡
Hayyyyyyy
2021-12-29
0
Lynhh♡
Đặc điểm nhận dạng những người đẹp trai🙂
2021-12-29
3