Tại sao ư?Cô thật sự muốn biết lí do sao?_ hắn nhướn mày nhìn cô
Cô không nói gì chỉ gật gật đầu nhìn hắn.
Hắn đứng dậy khỏi ghế, bước đến gần cô, từ trên cao nhìn xuống. Khuôn mặt xinh đẹp của cô giờ đây giàn giụa nước mắt. Đôi mắt cô vốn đã long lanh, to tròn,này ngấn lệ càng thêm mười phần kiều diễm. Nếu là người đàn ông khác nhìn thấy khuôn mặt này của cô sẽ chỉ muốn ngay lập tức ôm vào lòng an ủi, chở che. Ngay cả hắn trong vài giây mủi lòng cũng đã có ý nghĩ muốn ôm cô vào lòng, an ủi, chở che nhưng nó chỉ dừng lại ở trong suy nghĩ mà thôi.Hắn cúi người xuống, nâng cằm cô lên, ép cô đối diện với hắn,rồi thong thả nhả ra tám chữ:
- Vì cô đã hết giá trị lợi dụng.
- Ý... ý anh là sao?_ cô mắt mở to đôi mắt ngấn lệ, hỏi lại hắn. " Giá trị lợi dụng" mà hắn nói đến là có ý gì?
- Ý tôi là bây giờ cô là ĐỒ PHẾ VẬT_ hắn cố ý nhắn mạnh và dùng âm lượng to hơn khi nói 3 từ " đồ phế vật"
Cô ngẩn người vì câu nói của hắn, hắn vừa nói cô là đồ phế vật, là đồ bỏ đi.
- Anh đang nói gì vậy Chính Quốc. Có phải anh đang giận em không. Đừng giận em được không, em hứa là sẽ ngoan, sẽ không gây phiền phức cho anh nữa. Đừng đùa như vậy được không, nó không vui chút nào đâu._ cô vừa nói vừa gượng cười, cô không muốn chấp nhận việc li hôn này một chút nào.
- Cô đang giả ngu với tôi đấy à? Mau chấp nhận sự thật đi, cô chỉ là đồ phế vật thôi. Ngay cả ba cô cũng chỉ coi cô là một món hàng để kiếm lợi thì cô chả là cái thá gì với tôi cả_ hắn buông lời cay độc, ép cô đối diện với thực tại.
- Anh nói cái gì cơ? Làm sao ba có thể coi em là món hàng trao đổi được_ hắn đang nói dối đúng không, ai đó làm ơn nói với cô là hắn đang nói dối đi.
- Anh nói dối, tất cả đều là nói dối_ cô không muốn tin, là hắn đang nói dối, hắn đang nói dối.
- Tôi nói dối_ hắn cười lạnh rồi lấy từ trong người trong túi ra một tờ giấy, đưa đến trước mặt cô.
- Xem cho kĩ đi rồi hẵng kết luận là tôi có nói dối hãy không_ hắn nở nụ cười khinh bỉ nhìn gương mặt đang ngơ ra của cô.
Cô cầm lấy tờ giấy từ hắn, nhìn một lượt từ đầu xuống cuối, rồi mắt cô bị dính chặt vào một hàng chữ: " Điều kiện trao đổi: Tống Minh Anh".Cô nhìn chằm chằm vào hàng chữ đó, bàn tay run rẩy, miệng mấp máy không nói được một từ nào.Làm sao cô có thể không biết cái tên này được chứ, nó là tên của cô, là cái tên mà ba cô đã đắn đo cả tháng trời mới quyết định đặt cho cô. Ba nói đặt tên này cho cô, là mong muốn cô sau này lớn lên sẽ là một người thông minh, nhanh nhẹn, tài năng xuất chúng, là người công minh, chính trực, được người người yêu quý.
Thấy biểu cảm không nói lên lời này của cô, hắn nhếch môi cười: " Sao hả, tôi không nói dối đúng không"
- Không thể như thế được, đây là giả đúng không, anh nói đi đây là giả đúng không_ cô hét lên với hắn, cô không tin, đây là giả, tất cả đều là giả. Gương mặt cô giờ đây chỉ toàn là nước mắt, những giọt nước mắt lăn dài trên má,có giọt chạm đến môi cô, " mặn đắng".
- Chấp nhận sự thật đi Tống Minh Anh, đối với ba cô thì cô chỉ là món hàng để ông ta kiếm lợi mà thôi_ hắn vừa nói vừa vỗ vỗ vào gương mặt xinh đẹp của cô.
- Em không tin, ba thương em như vậy, ba sẽ không làm thế với em đâu_ cô vẫn một mực không tin đây là sự thật.
Ba thương cô như vậy, từ nhỏ cô đã không có mẹ, ba là người luôn yêu thương, chăm sóc cho cô. Dù công việc có bận cỡ nào ba cũng sẽ dành thời gian cho cô, cô bị ốm ba sẽ là người thức đêm để chăm sóc cho cô.Dù cô có làm gì sai ba cũng không bao giờ nặng lời với cô, ông luôn dành những thứ tốt nhất cho cô. Ông nói cô là mặt trời nhỏ, là tiểu công chúa của ông, ông yêu thương cô như vậy thì làm sao có thể đem cô ra làm điều kiện trao đổi để kiểm lợi được. Ba cô không phải người tham lam, chỉ biết đến lợi ích như thế.
Nhìn cô cứ một mực phủ nhận, bảo vệ cho người ba tham lam, hám lợi của mình hắn có chút cảm thấy xót thương cho cô gái nhỏ tội nghiệp. Nhưng chỉ là một chút mà thôi, chỉ một chút léo lên rồi lại vụt tắt ngay lập tức.
- Tin hay không thì tùy cô, dù sao giờ đây cô đối với tôi mà nói chỉ là món đồ đã hết hạn sử dụng. Mà món đồ hết hạn sử dụng thì phải làm sao?? Hửm. Nói tôi nghe xem nào_ hắn nâng cằm cô lên, bóp mạnh, ép cô nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hắn dùng lực bóp rất mạnh khiến cô có cảm giác cằm như vỡ vụn ra, nước mắt mới vừa ngưng nay lại chảy ra vì đau đớn.
- Sao? Không nói được à? Vậy để tôi nói cô nghe nhé!
- Một món hàng khi đã hết hạn sử dụng thì dĩ nhiên là không thể dùng được nữa, mà không dùng được nữa thì chúng ta nên vứt bỏ nó đúng không. Cô bây giờ giống y như món hàng hết hạn đó vậy.Cho nên chúng ta li hôn đi, đơn tôi đã kí rồi, cô mau kí vào rồi cút khỏi đây đi_ hắn vừa nói vừa lấy đơn li hôn đã kí sẵn đưa đến trước mặt cô, nhét cây bút đã chuẩn bị sẵn vào tay cô, ép cô kí xuống.
Updated 41 Episodes
Comments