Ở phòng khách rộng lớn trong biệt thự Trình gia, mẹ Trình Tranh đang ngồi nói chuyện qua điện thoại với người nào đó.
"Alo, bà đang làm gì vậy?"
"..."
"Tôi thì còn làm cái gì, chỉ quanh quẩn ở nhà thôi."
"..."
"Khi nào bà rảnh tôi với bà đi spa, bà chuyển về đây rồi thì tốt biết bao, muốn gặp nhau cũng dễ."
"..."
"Để tôi kể cho bà nghe, thằng con tôi nó mới bảo nó đã thích một người, không biết có phải là thật không nữa." Mẹ Trình Tranh phấn khởi kể lại.
"..."
"Tôi cũng mong là như vậy."
"..."
"Hơi, nó mà được như thằng bé con bà thì tốt rồi." Mẹ Trình Tranh thở dài.
"..."
"Ừ, thôi để hôm nào gặp rồi tâm sự, tạm biệt."
Mẹ Trình Tranh buông điện thoại, trong lòng nghĩ ngợi không thôi. Căn nhà này bây giờ trống trải quá, biết trước như thế khi còn trẻ bà đã đẻ thêm đứa nữa.
Năm đó hai vợ chồng bà cưới nhau khi chỉ mới vừa tốt nghiệp, rồi sau đó hai người đã có ngay đứa đầu tiên là Trình Tranh. Mong muốn có một tương lai tốt đẹp cho con trai mà bà và chồng đã gầy dựng sự nghiệp trong suốt mười mấy năm. Khoảng thời gian đầu hai người tập trung vào công việc nên đã bỏ bê Trình Tranh. Vì vậy mà sau khi ổn định công ty, bà đã để chồng xử lý công việc, còn mình thì giành nhiều thời gian hơn để bên cạnh con trai. Về sau khi công ty hoạt động tốt hơn nên hai vợ chồng bà đã mua được nhà, bà và chồng dự định sẽ sinh thêm đứa nữa.
Mọi chuyện sẽ không có vấn đề gì, cho đến khi bà biết tin hai người bạn thân của vợ chồng bà cũng sinh đứa đầu tiên. Lúc đi thăm bạn trong bệnh viện, bà có dẫn theo Trình Tranh. Khi con trai nhìn thấy đứa bé vẻ mặt không chút biểu cảm khiến bà nghĩ ngợi. Bà hỏi con trai mình thích có em không nhưng thằng bé không trả lời. Vì vậy mà sau khi kể lại với chồng, hai người đã quyết định gác lại chuyện sinh con.
Bà lúc ấy chỉ nghĩ có thể thằng bé sợ sau khi có thêm em, ba mẹ lại càng không có thời gian quan tâm đến nó. Do đó mà vợ chồng bà muốn đợi con trai lớn hơn một chút sẽ lại bàn về chuyện này.
Tại Trình thị, Trình Tranh đang ngồi cùng một vài nhân viên trong phòng họp, bầu không khí không có chút căng thẳng nào.
"Vâng, việc chụp ảnh quảng bá cho bộ sưu tập mới đã quyết định chọn Sở Thiên tiên sinh, lời mời đã gửi đến cho bên quản lý của anh ấy."
"Còn về vấn đề người đại diện cho Y&P, đã có xem xét đến một vài gương mặt, nhưng vẫn chưa chọn được người phù hợp với chúng ta."
Trình Tranh ngồi ở giữa nghe từng người báo cáo nội dung, kết quả hoạt động của công ty. Thần thái ung dung của anh thật khiến người khác phải ghen tị.
"Về phía người đại diện mới, tạm thời chưa cần tìm, cứ kết thúc hợp đồng với người đại diện cũ đã."
"Vâng"
"Mọi người vất vả rồi, kết thúc cuộc họp tại đây." Trình Tranh nói xong bước ra ngoài, trở về phòng làm việc của mình.
Bên trong phòng, Trình Tranh đang ngồi làm việc trước máy tính. Nhân viên gõ cửa bước vào, đi đến trước mặt Trình Tranh đưa cho anh một xấp tài liệu.
"Trình tổng đây là tài liệu mà anh cần."
"Cảm ơn, cô cứ để ở đó đi."
"À phải rồi, còn có một việc, tôi nghe nói người bên phía Cao thị cũng đã gửi lời mời đến nhà trường giống chúng ta, không biết cậu ấy." Cô trợ lý không nói tiếp.
"Không vấn đề gì, cô cứ làm việc đi." Trình Tranh bình thản nói.
"Vâng" Cô trợ lý nhanh chóng bước ra ngoài.
Bọn họ muốn đấu với anh, làm sao mà có cửa, cơ hội chiến thắng đã thuộc về anh ngay từ đầu. Trình Tranh ngồi ngả người ra ghế, vẻ mặt đăm chiêu, tay cầm tập hồ sơ màu vàng lên, sau đó mở ra xem. Ánh mắt bình tĩnh của anh đã dần dần trở nên ấm áp, dịu dàng. Dường như trong đôi mắt ấy chứa đựng sự yêu thương và nhớ nhung mà anh đã chôn giấu.
Hạ Vũ sau khi gửi hồ sơ đến công ty thực tập đã hẹn với hai người bạn thân của mình, bọn họ buổi tối sẽ đi ăn. Ba người hẹn nhau chờ bên ngoài rồi mới cùng đi vào. Địa điểm họ chọn là quán thịt nướng gần trường học vẫn thường hay ăn.
"Ôi, sao hôm nay quán đông khách quá vậy." Cô bạn nhìn xung quanh.
"Thì tại mới vào năm học mà," Hạ Vũ cho một đáp án.
Quán ăn này mở cửa vào buổi tối, vị trí lại gần với trường họ nên đông khách là chuyện rất bình thường. Ba người sau khi gọi món xong cũng đã chọn được bàn.
"Vậy là cậu chọn thực tập ở Y&P hả?" Cậu bạn lên tiếng hỏi Hạ Vũ.
"Ừ"
"Thương hiệu đó mấy năm nay nổi tiếng lắm, mỗi lần ra mắt thiết kế mới là đều cháy hàng. Mấy nhãn hiệu của công ty này cũng rất được ưa chuộng, đặc biệt dòng sản phẩm dành cho giới trẻ đó. Tớ có xem bình chọn thương hiệu dành cho giới trẻ được yêu thích nhất, nó xếp đầu luôn. Nếu được, tớ cũng muốn vào làm ở đó." Cô bạn nói với vẻ thông hiểu kèm theo sự ngưỡng mộ.
"Công ty đó tuy không lớn nhưng nó thuộc Trình thị, biết đâu sau này cậu có thể vào làm ở Trình thị." Cậu bạn cũng nói thêm vào.
Còn Hạ Vũ, cậu tất nhiên biết những điều này, họ học cùng ngành mà, những thông tin như vậy là cần thiết đối với bọn họ. Nhưng những gì cậu biết về nó đâu chỉ có như thế. Không phải là cậu muốn giấu, nếu hai người họ hỏi thì cậu cũng sẽ nói. Hạ Vũ nhìn hai người, đây là hai người bạn cậu quen đầu tiên lúc vừa vào Đại học. Hai người Dương Đào và Y Na đều là bạn thân nhất của cậu.
"Hai cậu cũng có chỗ rồi à?" Hạ Vũ hỏi hai người.
"Ừ, bọn tớ xin vô cùng chỗ, không ngờ người ta nhận cả hai." Dương Đào trả lời.
Nhóm ba người Hạ Vũ ăn xong lại rủ nhau đi uống nước, họ chọn một quán có phong cách nhã nhặn dành cho dân văn phòng. Mỗi khi có bài tập nhóm mà không thích làm ở trường, ba người cũng hay đến nơi này. Không gian trong quán yên tĩnh hơn nhiều, khác hẳn sự ồn ào của quán ăn ban nãy. Ba người ngồi vào bàn cạnh cửa sổ, có thể nhìn thấy đường phố bên ngoài. Ngồi trò chuyện cùng nhau, bất giác lại kể về những chuyện đã cùng nhau trải qua. Ai trong số họ đều hiểu được thời gian sắp tới khó mà có thể ngồi cùng nhau như vậy.
"Xin lỗi, cậu có phải là Hạ Vũ không?"
Giọng nói của một chàng trai bất ngờ vang lên phá vỡ không khí của ba người. Chàng trai mặc áo sơmi trắng, quần tây đen đang đứng ngay cạnh họ, trên gương mặt còn mang nụ cười.
"Phải, tôi là Hạ Vũ, cho hỏi anh là?" Hạ Vũ bình tĩnh hướng về chàng trai đang nhìn mình, trong đầu không khỏi đánh giá đối phương.
Người trước mặt vẻ ngoài sáng sủa, cách ăn mặc trông đơn giản nhưng lại toát lên được khí chất thành đạt. Nhìn vào gương mặt trẻ trung có thể đoán được người này khoảng 25 hoặc 26 tuổi.
"Tôi là Cao Hạo Hiên, Tổng giám đốc của Cao thị, rất vui được gặp cậu."
"Cậu đã quyết định chọn vào công ty Y&P, tôi có thể biết vì sao không?" Cao Hạo Hiên vẫn luôn giữ nụ cười trên khuôn mặt, nhìn thẳng vào Hạ Vũ.
Hạ Vũ bởi vì câu hỏi cũng có chút căng thẳng, cộng thêm thái độ của người này lại càng khiến cậu không biết nên trả lời thế nào.
"À, là chuyện này, đó là ý định ban đầu của tôi." Hạ Vũ vẻ mặt bình tĩnh nhưng nội tâm có chút bối rối. Cậu lại không nghĩ đến sẽ có người hỏi mình về chuyện này.
"Hóa ra là vậy, thật đáng tiếc, tôi rất muốn đưa một người tài năng như cậu về công ty mình." Cao Hạo Hiên tỏ vẻ tiếc nuối.
"Hy vọng trong tương lai sẽ có cơ hội hợp tác với cậu."
"Vâng, cảm ơn anh," Hạ Vũ ngại ngùng, chuyện tương lai cậu chẳng thể hứa hẹn điều gì.
"Vậy không làm phiền mọi người, tôi đi trước."
Cao Hạo Hiên vừa rời đi, ba người họ mới bình thường trở lại.
"Người đó là sao vậy, cậu không biết anh ta à?" Y Na tò mò hỏi.
"Tớ cũng không rõ, có thể là đã gặp ở đâu đó." Hạ Vũ suy nghĩ rồi mới trả lời.
"Nhìn anh ta cũng đẹp trai đó, ban nãy anh ta còn giới thiệu mình là tổng tài của Cao thị. Coi bộ Tiểu Vũ của chúng ta rất được mọi người săn đón nha." Y Na cười đùa.
Hạ Vũ bạn của hai người mấy năm Đại học thu hút rất nhiều ong bướm, nhưng lại chẳng quen một ai. Chứng kiến nhiều lần khiến họ chẳng còn bỡ ngỡ với chuyện người muốn làm quen có là nam hay nữ. Nhưng hôm nay, thân phận người khi nãy lại khiến ba người có chút bất ngờ.
"Thôi đừng nói đến nữa," Dương Đào mặt không cảm xúc mở miệng.
Dường như có điều gì ẩn giấu trong ánh mắt của Cao Hạo Hiên, có lẽ Dương Đào đã nhận ra điều đó.
...*...
Comments