Chuông báo thức vang lên, Hạ Vũ tỉnh dậy dời khỏi giường, bước chân chậm chạp tiến vào nhà vệ sinh. Vài phút sau, nước ngưng chảy Hạ Vũ mới từ bên trong bước ra, vẻ mặt đã trở nên tươi tỉnh hơn. Cậu thay một bộ đồ khác rồi mới đi xuống dưới nhà.
Ở dưới lầu, ba Hạ đang ngồi xem báo ở phòng khách, còn mẹ cậu đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp.
"Ba mẹ, buổi sáng tốt lành." Hạ Vũ tươi cười xuất hiện trước hai người, rồi lại đi đến nhà bếp.
"Buông mẹ ra, lớn rồi còn nhõng nhẽo." Mẹ Hạ Vũ nhẹ giọng.
"Con có nhõng nhẽo đâu, mẹ nấu món gì vậy? Có mỳ, cháo rồi còn sủi cảo nữa, nhiều món quá." Hạ Vũ ôm mẹ mình từ phía sau, giọng nịnh nọt.
"Đừng có nhìn nữa, đem đồ ăn ra bàn cho mẹ đi." Mẹ Hạ Vũ chỉ vào mấy dĩa đồ ăn.
Bữa sáng chuẩn bị xong, cả nhà ba người ngồi ăn vô cùng vui vẻ.
"Khi nào con mới đến công ty để thực tập?" Ba Hạ lên tiếng hỏi.
"Dạ ngày mai"
"Đến đó cố gắng học hỏi cho tốt, đừng để phụ lòng hai bác của con." Ba Hạ giọng điệu ôn nhu, từ tốn gật đầu.
"Vâng, con sẽ không."
Ba Hạ mặc dù nói như vậy nhưng ông biết con mình như thế nào, từ trước đến nay ông vẫn luôn tin tưởng vào con trai.
"Con ăn no rồi, hai người cứ ăn nhé, con lên phòng trước đây."
Trên bàn ăn giờ chỉ còn hai vợ chồng, hai ông bà cũng không gấp gáp gì, vừa ăn vừa trò chuyện.
Đứa con trai Hạ Vũ chính là món quà quý giá nhất ông trời ban cho ông bà trên đời này. Từ trước đến nay, hai người vẫn luôn yêu chiều cậu. Có nhiều đứa trẻ vì được nuông chiều từ nhỏ mà tính tình trở nên ngang ngạnh, nhưng thằng bé lại không như vậy. Hạ Vũ chưa bao giờ khiến hai người phải lo lắng về điều gì suốt mười mấy năm qua. Cậu lúc nào cũng hiểu chuyện, vâng lời, chưa từng khiến ông bà phải buồn phiền.
Hạ Vũ trở về phòng mình, đi đến bàn học, vào tài khoản cá nhân trên máy tính xem tin tức. Năm nhất Đại học cậu đã có tài khoản này, và vẫn luôn dùng nó để liên lạc với bạn bè, người thân. Từ sau khi cậu nhận được giải thưởng thiết kế, tài khoản của cậu đã có nhiều người theo dõi hơn.
Hạ Vũ lướt lướt xem vài tin tức, chợt có tin nhắn gửi đến, tên người gửi là Trình Tranh.
Trình Tranh: Em có bận gì không? Tối đi ăn với anh nhé.
Hạ Vũ đọc xong tin nhắn cũng trả lời lại ngay.
Hạ Vũ: Vâng, em không bận.
Trình Tranh: Vậy chiều anh qua đón em.
Hạ Vũ: Vâng.
Hạ Vũ tắt máy, lấy giấy từ ngăn kéo tủ ra bắt đầu vẽ. Cậu đưa tay kéo cửa sổ ra, đón lấy cơn gió nhẹ của buổi sáng.
Để nói về mối quan hệ của hai người thì chính là bạn bè, không gì khác hơn.
Trong mắt mọi người, Trình Tranh là một người chững chạc, nghiêm túc, khó gần. Nhưng ở trước mặt cậu, con người này lại dịu dàng, ấm áp. Trình Tranh quan tâm cậu, cả ba mẹ anh ấy cũng yêu mến cậu. Chính cậu cũng biết điều đó, vì thế mà cậu luôn xem Trình Tranh như một người anh trai.
Hôm nay là ngày nghỉ, vì thế mà Trình Tranh mới có thời gian hẹn cậu đi ăn. Hạ Vũ mặc áo thun trắng, quần jean xanh và mang một đôi giày màu trắng. Đây là phong cách cậu vẫn thường mặc khi ra ngoài, trông rất gọn gàng. Hạ Vũ bước ra cổng đã nhìn thấy Trình Tranh đứng cạnh xe đợi bên ngoài. Khi Hạ Vũ vừa ra tới, Trình Tranh liền mở cửa xe cho cậu.
"Để em tự mở cửa được rồi," Hạ Vũ nhìn Trình Tranh, bước chân tiến lại phía anh.
"Lên xe đi"
"Vâng"
Trình Tranh lái xe đến dưới một tòa nhà, hai người cùng đi vào một nhà hàng ở trên tầng cao. Nhân viên phục vụ dẫn họ đến một bàn cạnh cửa kính, là bàn mà Trình Tranh đã đặt từ trước. Ngồi ở đây nhìn xuống qua lớp cửa kính, có thể thấy được vẻ đẹp của thành phố về đêm.
"Em tự làm được mà," Hạ Vũ tay chống cằm nhìn Trình Tranh đang cắt đồ ăn cho mình.
"Anh cứ như vậy không sợ em ỷ lại anh sao?" Hạ Vũ vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Nếu em thích thì anh cũng không ý kiến." Trình Tranh hai tay vẫn thuần thục.
"Hơi, anh cứ chiều em như vậy, rồi sau này không có anh em biết sống sao đây. Đến lúc anh lập gia đình em cũng đâu thể lẽo đẽo theo anh được." Hạ Vũ quay đầu nhìn ra bên ngoài, làm bộ mặt buồn bã.
Trình Tranh nghe được âm thanh của Hạ Vũ, hai tay chợt dừng lại. Anh ngước mắt lên nhìn cậu, trong lòng có chút không kiềm được.
"Sao em lại nói như vậy?" Trình Tranh nét mặt nghiêm túc nhìn Hạ Vũ, mong chờ câu trả lời từ cậu.
"Không không, em đùa thôi. Sao anh nghiêm túc thế?" Hạ Vũ dường như nhận ra lời nói của mình đã khiến anh hiểu nhầm. Cậu sao có thể có những suy nghĩ như thế được.
"Ừ," Trình Tranh cũng không biểu hiện cảm xúc gì.
"Nếu em sợ như thế, anh có thể không lấy vợ." Trình Tranh nói xong đưa dĩa đồ ăn qua cho Hạ Vũ.
"Vậy không được, sao em có thể hại anh chứ, em cũng không muốn có lỗi với hai bác đâu." Hạ Vũ hoảng hốt.
"Em mau ăn đi, đừng nói nữa, lát anh đưa em đi dạo."
"Vâng"
Hạ Vũ cũng thôi không nói nữa, cậu cũng không phải người thích nói những chuyện này. Hai người ăn xong cũng nhanh chóng rời đi, Trình Tranh lái xe đưa cậu đến khu gần ngoại thành.
Xe dừng lại ở một bờ hồ, hai người cùng xuống xe đi lên hành lang. Nơi đây có vẻ yên tĩnh hơn, không có nhiều tiếng xe cộ, nhìn xung quanh cũng có vài người đang đi dạo.
"Công việc của anh vẫn tốt chứ?" Hạ Vũ lên tiếng hỏi.
"Ừ, vẫn tốt," Trình Tranh nhẹ nhàng trả lời cậu.
"Em sẽ vào công ty anh làm chứ?"
"Nếu anh không chê em," Hạ Vũ trêu đùa.
"Anh chưa bao giờ nghĩ như vậy," Trình Tranh nhìn sang cậu, ánh mắt có chút khác.
Hạ Vũ mắt nhìn đường đi, nghe được lời của anh cũng nhẹ nhàng nở nụ cười.
"Cám ơn anh"
"Anh nói thử xem, có phải kiếp trước em tích được nhiều công đức nên kiếp này mới gặp được anh không?" Hạ Vũ suy nghĩ vu vơ, cúi đầu nhìn bước chân.
Nhưng cậu không biết được, lời mình nói ra lại khiến một người khác ấm áp trong lòng đến thế nào.
"Có thể đó là sự sắp đặt của định mệnh."
"Anh tốt như vậy, người nào may mắn có được anh chắc chắn sẽ rất hạnh phúc. Đến lúc đó nhớ phải nói cho em biết đấy nhé!"
Bầu trời trên cao không có lấy một vì sao, hai con người, hai tâm trạng sánh bước cùng nhau. Ánh đèn vàng trên cao chiếu sáng đường họ đi, cơn gió nhẹ thổi ngang qua mái tóc. Trình Tranh cởi áo của mình khoác lên người cậu.
"Ừ, đến lúc đó, anh sẽ nói với em đầu tiên."
"Ta về thôi"
"Vâng"
Dù thời gian đã không còn sớm, nhưng đường phố vẫn tấp nập xe. Thành phố là như thế, luôn cho ta cảm giác mong muốn tìm về nơi yên bình.
Suốt quãng đường trở về, hai người cũng không nói với nhau lời nào. Mặc dù mối quan hệ của hai người chỉ là bạn bè, nhưng tình cảm dành cho đối phương lại nhiều hơn thế. Có lẽ, ngay cả họ cũng không thể xác định được tình cảm đó là gì.
Xe dừng trước cổng nhà Hạ Vũ, cậu bước xuống xe, không quên tạm biệt với anh.
"Em vào nhà đây, anh đi đường cẩn thận nhé, tạm biệt!" Hạ Vũ nói với Trình Tranh đang ngồi trong xe.
"Ừ, em vào trong đi."
Trình Tranh nhìn Hạ Vũ xoay người đi vào nhà, trong dòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
"Tiểu Vũ," Trình Tranh hạ cửa kính xe, lên tiếng gọi cậu.
"Vâng" Hạ Vũ nghe tiếng anh gọi cũng nghoảnh lại, đi về phía xe.
"Sáng mai anh qua đón em."
"Vâng, anh ngủ ngon nhé!" Hạ Vũ mỉm cười với anh.
"Anh về đây, ngủ ngon."
Trình Tranh lái xe rời đi, mang theo bao nỗi niềm. Rất nhiều lời anh muốn nói với cậu, muốn cậu biết trong lòng anh nghĩ gì về cậu, cậu đối với anh quan trọng như thế nào. Nhưng đó là việc suốt nhiều năm qua anh vẫn không làm được, thứ tình cảm ấy anh vẫn luôn cất giữ trong lòng.
Anh đã từng tự hỏi tình cảm anh dành cho cậu là gì, có phải là tình yêu không. Bao năm qua, anh vẫn không thể trả lời câu hỏi đó được. Anh chỉ biết bản thân muốn được quan tâm cậu, bên cạnh chăm sóc cho cậu. Muốn nắm tay cậu, ôm cậu vào lòng, để cho cậu dựa dẫm vào mình. Nhưng hiện tại, anh có thể khẳng định với bản thân rằng: anh yêu cậu.
Comments