Sau khi đã kiểm kê sản phẩm đầy đủ, nhìn đồng hồ đã 10 giờ rồi. Cô nhanh chóng mặc áo khoác, chốt cửa kĩ càng rồi tan làm. Khi ra cửa cô thấy ly mì vẫn đặt chổ cũ, lẻ nào tên đó không ăn à. Cô đi đến định cầm lên vứt thì thấy mì đã được ăn hết và một tờ 5 nghìn được ly mì đè lên. Một chút thương cảm bất chợt chạy qua tim cô, lần này cô lại thấy hắn đáng thương nhiều hơn rồi. Nhanh chóng lấy xe máy chạy về nhà vì trời sắp đổ mưa nữa rồi. Mà nhắc xe máy mới nhớ ra, nhờ có Lâm Chi bán lại cho cô chiếc xe cũ này mà cô đã thoải mái đi lại, không cần phải chen xe bus nữa. Lâm Chi là bạn làm chung cửa hàng với cô, một cô gái cá tính, năng động và là sinh viên kiến trúc toàn năng. Lúc mới vào làm, Lâm Chi giúp đỡ cô rất nhiều, qua thời gian cả hai trở thành bạn tốt của nhau.
Xe máy cũ nhưng chạy còn tốt lắm, mới đó đã về tới nhà rồi. Bà đã ngủ từ sớm, cô nhẹ nhàng hết sức có thể mở cửa vào. May quá, vừa vào nhà thì trời đổ cơn mưa to, nếu chậm chân thì đã dầm mưa mà bệnh rồi. Mưa rơi nặng nề bên ngoài thì trong lòng cô lại nhói bên trong
-" Anh ta sẽ ở đâu khi mưa lớn như thế này?" Cô lại suy nghĩ về người con trai đó - gương mặt điển trai nhưng đôi mắt lúc nào cũng lạnh lẽo.
Cô lặng người một hồi lâu liền nhanh kéo mình về thực tại, cô khó hiểu chính mình
-"Đâu liên quan đến mình đâu mà sao não ơi, mày cứ nghĩ đến hoài vậy". Thế là cô liền đi vào phòng mình.
Sự mệt mỏi trong người làm cô ngủ luôn đến sáng. Cô choàng tỉnh dậy đã là 9 giờ sáng, cô hốt hoảng
-"Chết rồi, hôm qua quên báo thức rồi, ai phụ bà dọn xôi ra bán đây".
Bà ngoại thấy cô liền lên tiếng
-"Bà thấy cháu ngủ ngon nên đã để không gọi dậy đấy".
Thấy bà cô liền chạy lại
-"Cháu phải dậy để giúp bà dọn hàng nữa chứ"
Bà nghe vậy liền cười
-"Nào có sao, bà làm được mà, để cháu bà ngủ một tí cho đã".
Bà luôn chiều cô như vậy, thương bà lắm, bà đã chịu khổ cùng cô suốt những năm qua, luôn động viên và bảo vệ cô. Thật may vì bên cô vẫn còn người để thương yêu.
Thoáng một cái đã chiều tà, lễ phép chào bà rồi cô lên đường đến cửa hàng, hôm nay lại làm ca đêm. Cô chợt nhớ đến buổi hẹn của Lưu Vũ vào cuối tuần này, thiệt là khó xửa cho cô mà. Vừa đến cửa hàng, Lâm Chi đã ra đón cô
-"Thanh Thanh lúc nào cũng đúng giờ hết ta, nhanh nhanh vào thay ca cho mình về nào, đói lắm rồi đây"
Cô vỗ nhẹ lên vai Lâm Chi
- "Bụng cậu không đáy sao, lúc nào cũng nghe cậu than đói đấy".
Lâm Chi vỗ bụng mà nói
-" Có ăn thì mới có làm chứ",
Cô nghe xong cũng tủm tỉm cười, Lâm Chi lúc nào cũng vui vẻ như vậy. Chợt cô liền quay sang hỏi
-" Cuối tuần này cậu rảnh không?".
-" Tớ lúc nào mà chả rảnh. Sao, muốn rủ bổn cô nương đi chơi hả?. Ta cho phép đó" Lâm Chi hí hửng nhìn cô.
- " Vậy cuối tuần này đi hội sách với mình nha, tớ muốn tìm vài cuốn cho năm học tới".
Lâm Chi suy nghĩ chốc lát rồi gật đầu
-" Được, vậy nhắn cho mình thời gian và địa chỉ ".
Cả hai sau khi bàn bạc xong thì cô lên thay ca làm việc, Lâm Chi chào cô rồi ra về.
Thật may mắn đã rủ được Lâm Chi đi với mình, không thì cô sẽ rất khó xử vào hôm đó. Mặc dù cô và Lưu Vũ là bạn khá thân, nhưng số lần hẹn đi chơi chung với nhau rất ít. Bởi vì cô biết được tình cảm đặt biệt của Lưu Vũ, cô muốn giữ tình bạn đẹp này, không muốn làm cho đối phương phải thêm dúng sâu vào và càng không thể nhìn Lưu Vũ đau buồn hơn.
Mãi mê làm việc mà không chú ý đến thời gian,
nhìn lại đồng hồ đã 9 giờ 15 rồi, nhanh chóng thu xếp rồi tan ca thôi. Cô liền nhớ đến chuyện hôm qua, bất giác cô nhìn ra ngoài. Trước mắt cô là hình dáng của hắn, dưới khung trời lặng im của buổi tối, hắn đang tìm kiếm gì đó ở trong những thùng rác công cộng. Cô hơi nhói trong lòng
-" Anh ta chắc chưa ăn gì ?, nhưng tại sao lại giúp người trộm đồ của mình chứ"
Lý trí cô mách bảo là không được giúp nữa, hắn là người đã làm chuyện xấu với mình....
Updated 44 Episodes
Comments