TẤT CẢ CHỈ VÌ EM
Mùa hè đến nhanh thật, cái gió đem theo hơi nóng cũng khiến người khác khó chịu. Ấy vậy mà Tô Thanh Thanh vẫn đang bưng bê hàng hoá mới về của cửa hàng tiện lợi, mồ hôi đã làm ướt cả tóc, mặt đã bị nắng làm đỏ cả lên.
-"Thanh Thanh, mình nói là để mình khiêng phụ cậu mà" Lâm Chi thấy cô đang bưng bê nặng nhọc mà bực bội
-" Không sao mà, hôm nay ít hàng nên không nặng lắm" Thanh Thanh cười nhẹ
Đúng vậy, số hàng hoá này còn khá nhẹ so với những chuyện đau khổ trong quá khứ mà cô đã trải qua.
Cô và bà ngoại của mình đã sống trên thành phố này được 3 năm rồi. Đã quen với cái sự ồn ào, khói bụi và vất vả này. Ban ngày đi học, buổi tối thì đi làm, cùng bà ngoại mở một xe bán xôi nhỏ vào buổi sáng. Bà thấy cô vất vả tối hôm vẫn hay đùa rằng
- " Sau này Thanh Thanh phải lấy chồng giàu đấy"
Lâm Chi thấy cô cứ thơ thẩn suy nghĩ liền khều tay cô
- " Thanh Thanh, cậu lại nghĩ gì nữa vậy, tớ phụ cậu khiêng thùng cuối rồi tan làm thôi"
Cô bối rối
-" A tớ xin lỗi, nắng quá nên hơi chóng mặt một chút"
-"Hôm nay tan làm sớm, mình đi ăn nhẹ gì không" Lâm Chi nhìn đồng hồ rồi bảo.
-"Nay lỡ hẹn với cậu nha, deadline gấp quá, mình sẽ bù cho cậu sau nha" Cô làm nũng với Lâm Chi.
-" Được rồi cô nương, tha lỗi cho cậu lần này, thôi mình về trước" Lâm Chi nói lời chào rồi lái xe ra về . Cô cũng vội vàng mặc áo khoác, đeo balo, nhanh chân chạy ra bắt bus. Sự nóng nực của mùa hè, đông đúc của mọi người tan làm trong khung giờ hành chính làm cô cô chỉ muốn về nhà với bà thôi.
Đang hấp tấp chạy đến trạm xe buýt thì *bịch* một người nào đó đã va phải cô, làm cô té vồ xuống.
-" Thật xin lỗi, thật xin lỗi" giọng trầm của con trai. Cô vội ngước lên nhìn xem, một người con trai khá cao, đội nón che chắn kĩ, mặc một chiếc áo khoác dày trong thời tiết oi bức này, lạ nhĩ.
Sau đó người đó nhanh chân rời đi, cô tự đứng dậy phủi cát dính trên áo quần của mình
-" Điện thoại của mình đâu rồi, mình đã để trong túi áo khoác mà". Cô chợt nhớ đến người con trai lúc nãy mà lật đật đuổi theo tên đó mà la lên
-" Ăn cướp, trả điện thoại".
Mọi người xung quanh nhìn cô hốt hoảng mà đuổi theo giúp cô.
-"Tên trộm khốn kiếp, luật hoa quả sẽ đến với ngươi"
Thật may ông trời đã không phụ lòng người, mọi người trên phố đã đuổi theo kịp và khống chế tên trộm, cô rối rít cảm ơn. Cô đi đến phía tên trộm mà tức giận
-"Hôm nay gặp phải ta là xui rồi, đi về đồn cảnh sát cho ngươi ăn bánh uống trà".
Cô nhìn hắn sau khi được mọi người lột lớp trang bị kĩ càng, trông cũng sáng sủa thế kia mà đi ăn trộm sao.
Vừa đến đồn cảnh sát, chú Lưu tổ điều tra liền la lên
-" Lâm Điền Quân, lần thứ mấy trong tháng này cậu bị bắt đến đây rồi hả? Tại sao không tu chí mà làm ăn. Đồng chí Hạ, đưa cậu ấy vào tạm giam còn cháu gái vào đây viết bản tường trình sự việc nộp cho ta "
Cô vẫn còn tò mò vì những lời chú Lưu nói ban nãy
-" Chú à, cậu ấy là ai vậy ạ? ".
Chú Lưu vừa nhìn phía hắn vừa nói
-" Cậu ấy là Lâm Điền Quân, năm nay 22 tuổi. Lúc trước là học sinh giỏi, chăm ngoan lắm nhưng từ khi bố mẹ li dị thì cậu ấy sa sút hẳn, bỏ bê học hành, đi theo tụi côn đồ phía trên mà làm chuyện bậy. Đây là lần thức 10 cậu ấy bị bắt trong tháng này rồi đấy"
Cũng đáng thương nhưng cũng thật đáng trách, con người mà ai lại không có nỗi khổ riêng. Hắn đã chứng kiến sự tan vỡ trong tình yêu của bố mẹ mà mất niềm tin trong cuộc sống. Sống buông thả bản thân, sống trong những tội lỗi của những việc mình đã gây ra.
-" Dạ cháu viết xong rồi, cháu để đây. Cảm ơn chú ạ" viết xong cô liền nhanh chóng ra về. Một ngày xui xẻo mà, cô vắt chân chạy ra bắt chuyến xe cuối để về nhà.
Updated 44 Episodes
Comments