6 năm sau...
_____________________________
Đông Hàn lạnh giá, tuyết trắng bao phủ lấy khung cảnh tồi tàn, cành cây khô khốc yếu đuối không chịu nổi sức nặng của tuyết, đến một độ nhất định liền gãy rắc, rơi bịch một tiếng to xuống đất.
Âm thanh bất ngờ làm cho nhân y gầy gò đang khom người trong góc phòng tạp vật giật nảy mình, ngồi dựng cả người lên.
Y phục của nhân y nhỏ bé rách nát, mặt mũi y đen đầy bụi bẩn. Đất cát cũng nhờ vậy mà che đi mất đôi mắt tròn của y, đầu tóc, tóc tai y rối bù, bết lại thành từng lọn do tuyết đọng trên đó tạo nên.
Y đợi một hồi, chắc chắn nghe không có thêm động tĩnh gì thì mới dám chầm chậm đáp nhẹ lại cái thân người gầy gò của mình xuống nền nhà đất lạnh giá, không một lớp rơm rải.
Vừa yên tĩnh chưa có được bao lâu, bên ngoài có tiếng bước chân thùm thụp đi tới nhanh chóng làm y bật ngồi dậy, điệu bộ trông vô cùng hoảng loạn, hết sức luống cuống mà vội vàng đứng lên
. Chưa thấy người nào, từ bên trong đã nghe một tiếng thét the thé đanh đá của một phụ nhân vọng vào:
- Thằng tạp chủng kia đâu rồi! Ngươi có biết bây giờ gần tới giờ Mão rồi không? Ngươi còn lười biếng mà không chịu vác xác ngươi đi mà làm việc mau?
Y run rẩy, cúi gằm mặt, vùi gương mặt nhem nhuốc của mình sâu xuống cổ áo sờn, khom người chạy ra cửa. Có vẻ như là sợ phụ nhân kia thêm nổi giận:
- Ngươi đây rồi thằng tạp chủng! Còn dám lười biếng à! Hôm nay ta sẽ phạt ngươi! Ngươi bị cắt cơm! Xem lần sau còn dám làm biếng trốn việc nữa không!
Mụ chủ quản béo tên Nguyệt Vượng Ngọc gào lớn lên. Giọng mụ cứ như là sợ ai không nghe thấy mà thét to, cơ thể mập phì toàn thịt mặc nhiều lớp áo khó khăn lắm mới đi được cả một quãng đường. Mụ giơ tay lên "cháttttt" một tiếng lại "bịch" một tiếng.
Âm thanh kéo dài vang vọng cả biệt viện. Thân thể y trực tiếp đập xuống nền đất lạnh, tuyết bắn lên chân mụ một đống.
Má y đỏ rát lên một mảng, mũi liền nhỏ ra vài giọt huyết đỏ tươi, thấm nhuộm đổi cả màu tuyết trắng. Y vội vàng lau đi vết máu chảy trên mũi rồi chống tay đứng dậy. Mụ quát lớn:
- Đi làm việc mau!
Mụ nói rồi quay đi, y nhanh chóng đi ra sau phòng tạp vật mà mình vừa nằm, lấy giẻ lau lau đi sạch vết máu còn dính trên mũi rồi chạy đi làm việc.
Bây giờ mới là gần giờ Mão, chưa ai dậy, mụ béo Nguyệt Vượng Ngọc sau khi thoải mái một trận liền trở lại về phòng sưởi ấm áp để đánh thêm một giấc nữa.
Giữa trời tuyết phủ thành từng lớp dày cộp trên mặt đất, thân thể nhỏ bé của hài tử 6 tuổi đang cặm cụi dùng sức xúc mạnh từng lớp tuyết dày tản sang hai bên trên lối đi và sân vườn.
Đống tuyết được xúc qua một bên còn cao hơn y cả một cái đầu. Y cực nhọc dọn dẹp đường lối gọn để dễ đi hơn, sau đó khi gần hết giờ Mão, y sẽ bắt đầu công việc chính thức của mình.
Cùng mấy nô tài chăm sóc và cho đám ngựa ăn xong thì y một mình đi dọn dẹp phòng củi.Giờ Thìn, y lại một thân một mình kéo chậu y phục to hơn cả người mình về trước sân phòng tạp vật. Đem xô đi múc nước giếng ở gần đó, lấy củi đốt lửa đun nóng, kéo về và sau mới bắt đầu giặt đồ.
Nước lạnh buốt, trời cũng lạnh buốt, từng cơn gió dù nhỏ lướt quá cũng để lại trên da thịt y một tầng run rẩy. Ngón tay y như đông cứng lại, không còn chút sức ấm nào, mất cảm giác. Giặt xong, y kéo xô y phục qua cho phòng của mấy nữ tì sau đó đi trở về.
Mụ Nguyệt Vượng Ngọc lúc này lại đi tới tìm y, trên tay cầm sẵn cây roi mây dài, đen nhánh, to hơn 1 đốt tay út. Y nhìn thấy nó liền sợ vô cùng, lần nào mà mụ cầm roi thì lần đó y không thể đi lại trong 2 ngày. Không lần nào mụ cho y được lành lặn yên ổn. Mụ Nguyệt Vượng giọng đanh đá hét lên, cây roi mụ vụt không khí vun vút:
- Thằng tạp chủng kia đâu! Ngươi ra đây ngay cho ta!! To gan rồi! Phản rồi!!
Từng đợt roi mây đánh thẳng vào người y hết lực. Những tiếng vút vút mạnh mẽ vang lên liên tục cả một hồi lâu. Người nghe thấy cũng lạnh nhạt ngoảnh mặt làm ngơ, tai điếc mắt mù không quan tâm sống chết của một hài tử mới chỉ 6 tuổi đầu.
- Mày còn dám dùng củi lửa?! Mày chán sống rồi hay sao hả!?
Tiết trời lạnh giá, những hạt tuyết đung đưa trong không khí rồi cũng đáp xuống một vị trí nhất định mà yên ổn ở đó. Tiếng roi ngừng hẳn sau hơn 1 nén nhang hoành hành. Mụ vứt cây roi mây dài xuống đất rồi quay người bỏ đi. Trước khi rời đi, mụ còn không quên nhổ một bãi nước bọt vào mặt y, sỉ nhục một câu:
- Phi, chỉ là một đứa con hoang cũng được quyền sống ở đây mà không biết điều. Tên nô lệ câm điếc bẩn thỉu.
Y nằm đó bất động, từ thân thể truyền đến những đợt đau nhức âm ỉ. Roi da quật mạnh, qua đi cũng để lại những vệt lằn tím ghê người trên người y. Tuyết trắng lạnh lẽo đáp thành đống trên da thịt mỏng manh nhợt nhạt. Y phục rách rưới như đám giẻ trên người vô dụng. Thân thể y không ngừng run rẩy kịch liệt, đôi mắt vô hồn như con rối nát mặc người điều khiển, làn da xanh xao, tái nhợt đến thiếu chút là giống hệt cái xác mới chết. Nếu không phải cái lồng ngực lộ ba mươi sáu chiếc xương sườn còn phập phồng mạnh mẽ và còn toả ra hơi ấm thì người ta đã bị doạ kinh hồn.
Y một giọt lệ cũng cố gắng không rơi, dần điều hoà hơi thở đều đặn trở lại rồi gượng sức đứng dậy. Nhấc cơ thể vô lực của mình lên một cách khó khăn rồi tự tát mình một cái để có thể tỉnh táo đứng vững.
Nhưng cố gắng vậy, cảm giác chóng mặt vẫn đeo bám y. Cơ thể yếu ớt thêm cái bụng trống rỗng hơn 2 ngày làm y như mất toàn bộ sức lực. Công việc vẫn còn tiếp tục, y không thể nghỉ ngơi.
Một đứa trẻ hiểu chuyện thật khổ tới mức nào, y còn nhỏ nhưng y đã biết về thân phận của bản thân, lại càng không dám trèo cao ngẩng đầu. Cái kết là ai cũng có thể coi thường mà tùy ý đánh đập khó dễ y.
Y tự ti, y cũng chỉ thể ngoan ngoãn yên lặng cho người khác trút giận lên bản thân mình. Dù gì đi chăng nữa, một đứa con hoang như y thì cũng chỉ chẳng khác nào nô lệ trong phủ này thôi.
Y mỗi lần khi thấy cha nương mình đi qua hay là người tỉ tỉ cùng cha khác mẹ kia thì đều phải quỳ gập người, không được ngước đầu lên. Nếu y để cha tức giận, chắc chắn mạng sẽ không biết có giữ nổi hay không.
Y mỗi ngày đều làm việc không ngừng nghỉ bất kể ngày hay đêm nếu như bị gọi. Hạ chịu nắng, đông chịu lạnh, ngày chịu mệt, đêm chịu đói. Chưa ngày nào hay bữa ăn nào trong đời y từ lúc y được ra đời tử tế hoàn chỉnh một lần. Thứ ngon nhất mà y từng ăn đó chính là màn thầu nát. Đêm ngủ yên nhất y từng ngủ là trong phòng rơm.
Làm gì có ai biết được phải ngoan ngoãn hiểu chuyện tới mức nào mới có thể chịu đựng được những điều như vậy, nếu là người bình thường thì có lẽ đã chọn tới cái chết.
Cuộc sống của y cứ như vậy, theo năm tháng trôi đi. Sự tồn tại của y có lẽ chỉ là mụ, cha nương y cùng vài người khác biết tới. Chẳng có ai biết tới Hạ Gia ấy vậy mà có còn một đứa con riêng của lão gia là nam nhân nữa.
Y tiếp nối sự mờ nhạt của bản thân mãi cho tới ngày định mệnh ấy, ngày thay đổi hoàn toàn con đường mù mịt tăm tối của y và những chuỗi ngày đau khổ.
Updated 245 Episodes
Comments
Tôi thích em
NGUYỆT VƯỢNG NGỌC nghĩa trên chữ ừm....trăng xấu như VƯỢNG tay cầm ngọc đen 😂😂😂😂
2022-05-21
1
Sakura Minamoto
Cho xin cái địa chỉ để t san bằng nơi đó 😌
2022-01-15
1
Trầm Sơ 😶
Sáu tuổi làm việc nặng nhọc như thế, ngoảnh đầu lại nhìn mình...không còn một lời diễn tả, tất cả đều do hai chữ lòng người
2022-01-07
1