[Bắc Triều năm Phụng trị thứ 18]
_____________________________________
Tin Nhị Hoàng Tử Phụng Cẩn Nghiêm dẫn quân xuất binh đã dùng tài lược của mình để đánh tan hơn hai mươi vạn quân Thủy Quốc chỉ trong nội mười lăm ngày đã lan khắp kinh thành phồn hoa của Bắc Quốc.
Bắc Quốc mở rộng được lãnh thổ, chiếm làm chủ hơn ba phần biên của Thủy Quốc. Ai nghe tin cũng đều mừng rỡ tung hô Nhị Hoàng Tử. Hoàng Đế Phụng Duyệt Thương vui mừng, liền mở tiệc rượu ba ngày ba đêm để ăn mừng.
Nhị Hoàng Tử được ban thưởng Thượng Nghiêm cung cùng bao nhiêu thứ của quý.
Song, ai ngờ nổi, chỉ sau hai ngày từ khi hồi kinh, cái bảng tin lại làm hết thảy đều không khỏi bàng hoàng.
Nhị Hoàng Tử bị ám sát, đột tử ngay trong chính Thượng Nghiêm cung do Hoàng Đế ban tặng. Nhiều người đau buồn, nhiều kẻ lại cho đó là điều không thể tránh, Hoàng Đế cho người điều tra cũng không có gì tiến triển.
Hoàng Hậu Tường An Nương nghe nói vì đau lòng, khóc ròng mà sinh bệnh, ốm nặng không thể rời phòng. Hậu cung cũng vì vậy mà lại để Thái Hậu Lan Uyển Thu phải nhồi lên quản lí. Cả quan viên nhất phẩm triều đình, hoàng thân quốc thích và đất nước đều rơi vào hỗn loạn.
- Hoàng Thượng, vi thần cho rằng, Nhị Hoàng Tử đã mất 4 ngày, nếu không mau xử lí an táng, e là...
-Trẫm hiểu
- Hoàng Thượng, vi thần cũng có chuyện cần bẩm báo.
- Khanh nói
- Nhị Hoàng Tử qua đời, nhưng thân từ trước đến nay vẫn chưa có phi tử, thần e là Nhị Hoàng Tử sẽ không thể an tâm được.
- Vậy phải làm sao, khanh nói.
- Bẩm Hoàng Thượng, đã là Hoàng Tử, minh hôn không thể với một người dân bình thường, nhưng nếu là tiểu thư khuê các hay nữ nhi nhà quan thì sẽ chẳng ai đống ý gả
- Ừm
- Vi thần nói điều này mong Hoàng Thượng tha tội.
- Nói
- Hoàng Thượng, hãy ban Thánh Chỉ Minh Hôn đi ạ.
- Khanh!?
_________________________________
[Phủ Thành Ưu Định, phủ quan tứ phẩm]
- Ngạn Nhi của ta, con thực sự đáng thương, ta không muốn đem con gả đi cho một người chết...
- Nương...
- Phu Quân, chàng nói đi, chúng ta phải làm sao...Ngạn nhi nó cũng mới chỉ tuổi trăng 16...lại phải đi vào chỗ chết...Triệu gia chúng ta sau này phải làm sao...phải làm sao...
- Nàng bình tĩnh, ta đang nghĩ cách
-...Cha, nương...con sẽ gả đi...
- Cái gì??? Ngạn Nhi! Con nghĩ cái gì vậy?? Con muốn gả cho một người chết sao?? Ôi trời ơi Ngạn Nhi đáng thương của ta!
- Ngạn Nhi, con có biết mình đang nói cái gì không? Ta vốn...có thể từ chối hôn sự này...
- Có thể sao? Có thể không cha?? Hắn là Nhị Hoàng Tử được Hoàng Thượng yêu thương nhất, ta cũng chỉ là một cái tiểu thư nhỏ nhoi, có thể kháng?
- Là ta vô dụng...
Ả đang đau buồn bỗng đứng phắt lên, tay đập vào nhau, ánh mắt toát lên sự mừng rỡ:
- Ta biết rồi, y có thể!!
- Y? Nương, là ai vậy ạ?
- Đúng rồi, ta còn y nữa mà!!
- Cha??
Y cúi người, thân người khom khom gầy gò đang cố gắng cọ thật sạch cái sàn gỗ dính mực. Hơi thở của y có vẻ rất nặng nề, áo thì lấm tấm những mảng máu chưa phai, mồ hôi thành hột vương trên chán. Nhìn là biết, y vừa bị đánh một trận đòn rất đau, thân y lau sàn mà cứ run rẩy không ngừng, bàn tay cầm giẻ cũng không thể chắc chắn.
Vừa hôm kia, y chính thức đã tròn được 16 tuổi, chén cơm được phát cũng không thiu đen nữa mà là một chén cơm nguội đẻ lâu thôi. Y vui vẻ ăn một miếng liền lại đem tất cả giữ lại để hôm sau ăn tiếp. Ấy vậy mà chỉ sau một đêm, tất cả đồ ăn của y đều bị lũ chuột tha đi hết, không chừa lại một hạt nào. Y vì chỉ ăn một miếng nên đã cồn cào cả ngày, làm việc không tốt liền bị mắng.
Cho tới trưa nay là đã đủ hơn 2 ngày y chưa có gì bỏ bụng, chóng mặt quá vậy là ngã. Không ngờ lại hại y làm vỡ một bình hoa gốm được trạm trổ tinh xảo, phải đến hơn năm lượng bạc. Cũng vì thế, mụ Nguyệt Vượng đã cầm hẳn roi gai vụt y không thương tiếc.
Đến bộ y phục cũ nát cũng rách tả tơi, tất cả chăn nằm(thật ra là giẻ) của y đều bị mang đi đốt sạch, phòng chứa củi hay phòng tạp vật cũng bị thu lại, nếu muốn ngủ y chỉ có thể ngủ ở ngoài sân hoặc chuồng ngựa.
Đang vừa làm vừa nghĩ xem đêm nay có thể ngủ đâu thì khi ngẩng mặt lên, trước mắt y là 2 đôi giày thêu hoa nệm vải quen thuộc. Người y cứng đờ, tay bỏ tấm giẻ, dập đầu xuống đất:
- Nô...nô tài...xin được thỉnh an lão gia....
- Ngươi ngẩng mật lên.
- Nô...nô...tài đã mạo phạm tới lão gia...nê...nếu nô tài có gì sai sót mong....mong lão gia nhân từ...thương xót....tha thứ cho nô lệ....
- Nói ngươi ngẩng mặt lên ngươi điếc sao??- Ả chanh chua lên tiếng
- Phu...phu nhân....
Y đang rất sợ, rất sợ, tâm trí y chẳng còn gì, nó cứ trống rỗng. Y lấy hết sức bình sinh, từ từ gắng ngẩng gương mặt hốc hác thiếu huyết của mình lên:
- L...lão gia...phu nhân...nô tài...
Ngạn Hồng 16 trăng tròn, xinh đẹp như hoa, vẻ thướt tha trong trắng của nàng làm bao người mê. Tánh nàng thực chẳng giống cha nương nàng chút nào, chẳng hẹp hòi thâm độc, keo kiệt chi li mà lại vô cùng ôn nhu dịu dàng, biết thương người thương vật. Đúng chính là một nữ nhân hiếm có. Nàng hỏi:
- Cha...đây là?
- Tiểu Thư....nô tài sai rồi...t..tiểu thư tha mạng...
- Ngạn Nhi...ta có một sự thật phải nói...nhưng ta sợ con đau lòng....
- Cha, không sao, người nói đi, ta nghe người
- Ngạn Nhi...năm ấy, khi con chưa chào đời, trong một lần say quá...ta đã nhầm một nô tỳ trong phủ...thành nương của con...và...ta...sau ấy...nô tỳ kia sau đêm ấy biến mất...lại khi sắp sinh bị nương con bắt về....
- Vậy...người...
- Đúng...Ngạn Nhi, y chính là đệ đệ của con, là con của nô tỳ kia!
- Cha! Tại...tại sao người lại giấu ta?? Tại sao người lại làm những việc như vậy?
- Ngạn Nhi, ta cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, nhưng con nghe ta nói.
Y nãy giờ vẫn đứng im lặng, từ lâu y vốn đã biết chuyện bản thân là ai từ đâu tới. Ánh mắt vẫn dán chặt vào những đầu ngón chân đen bẩn thỉu của mình.
- Ngạn Nhi, con nghe cha con nói đã
- Nương
- Con sắp bị gả đi cho một kẻ đã chết, mặc dù không bị chôn theo hắn nhưng sẽ làm goá phụ cả đời, cả đời không được gặp chúng ta.
- Chuyện này ta đã nói con sẽ cam chịu thuận theo số phận mà, không sao cha nương.
- Ngạn Nhi, con không thể để ta đau lòng được...
- Không lẽ...cha nương....không thể được!!! Hai người không thể làm như vậy được! Sai quá sai rồi!
- Không lẽ chúng ta phải trơ mắt nhìn con chết mục trong nơi thâm độc kia ư??
- Đây là lừa dối Hoàng Thượng, đây chính là tội chết, cha nương hai người không sợ sao??
- Ngạn Nhi!?
Gã đau đầu, đi lại liên tục, xoa xoa cái chòm râu ngắn quá đầu ngón tay của mình rồi bỗng trong một chốc, hai mắt gã sáng bừng lên:
- Người đâu?! Đưa Tiểu Thư vào phòng khoá của lại! Canh chừng không được cho Tiểu Thư ra ngoài!
- Cái gì!? Cha??
- Rõ thưa lão gia!
___________________________________
Kiệu hoa đỏ rực ấy mà mang lại một thang màu đau thương đến lạ. Một lễ thành hôn không hoa không trống không kèn không người mừng lời chúc. Một thân nam nhân mặc y phục đỏ ngồi trong chiếc kiệu bốn người khiêng lắc lư tới vô hồn. Khăn voan chùm lấy, che đi gương mặt mang nét ưu sầu, cậu ngồi bất động mặc người điều khiển, làm một quả hồng mềm mặc người nắn bóp bất kể hình dạng. Ngày tân hôn, bước vào hoàng cung, không một bóng người đón tiếp, không một ai biết tới. Cậu cứ như vậy, một mạch trở thành tân nương của Hoàng Tử trước sự chứng kiến của không ai cả.
Một thân một mình dập đầu trong cung lạnh lẽo, quỳ trước cỗ quan tài chứa người sẽ giam giữ cả cuộc đời cậu vĩnh viễn kể lúc làm người hay ma. Cậu từ đây chính thức chôn chân mãi ở nơi thâm cung cô quạnh, cô độc dần dà mà chết mòn từng ngày...
Updated 245 Episodes
Comments
Sakura Minamoto
Chị hãy cố gắng giữ vững tâm tính đấy nhé ☺️
2022-01-15
5
Trầm Sơ 😶
Khi định mệnh của y tới, sẽ thấy đổi tất cả!
2022-01-07
1
đào hố đào hố thoj`! ♡´・ᴗ・`♡
đau lòng quá....:(((({(
2021-12-31
3