Chương 4 Tân nương Nhị Hoàng Tử

Vào cung chưa đầy một canh giờ thì trời đã quá nửa đêm, trời lúc bấy giờ đã tối, Y vẫn đang bận hỉ phục đỏ, một thân rực rỡ giữa xung quanh khung cảnh ảm đạm. Lúc này, một lão tổng quản đi tới, vừa bước lại gần cổng cung Hoàng Tử, gã liền đứng lại, dùng chất giọng the thé nói với Y đang thẫn thờ:

- Tiểu Thư, từ bây giờ ngươi sẽ sống ở trong Thượng Nghiêm Cung này. Luật đã đặt ra trong phòng, ngươi bắt buộc phải làm theo tờ luật. Y phục ở trong tủ, từ giờ, ngươi chỉ có thể ở cùng phòng với Nhị Hoàng Tử thôi. Ngươi hiểu chưa?

-...Dạ...nô...ta...ta đã hiểu, cảm ơn tổng quản nhắc nhở.

- Thức ăn hàng ngày sẽ có ở riêng trong bếp sau Thượng Nghiêm Cung, ngươi còn gì không?

- Dạ...không còn gì nữa...ngài...ngài có thể đi rồi...

- Vậy lão nô cáo từ

Gã phất tay áo bỏ đi, còn phì một tiếng khinh bỉ, cậu vốn đã quen với sự ghét bỏ, cũng không để trong lòng lúc này.

Hiện tại Y lại lo lắng hơn, lại càng sợ hơn, Y sẽ phải sống cùng một cái xác chết. Gió thổi hiu hiu, tạo nên bầu không khí tĩnh lặng tới đáng sợ.

Nuốt nước bọt, nén lại sự run rẩy của từng thớ thịt trong cơ thể, Y bước từng bước về phía gian phòng treo khăn tang một cách hết sức chật vật.

Gió đêm lẳng lặng thổi, làm khóm tre già sau cổng cung đung đưa tựa như hình người đang im lặng mà đứng nhìn.

Trăng đêm nay không có sáng, sau rạng mây mù âm u bị che khuất hết hơn chín phần. Đường lối càng trở nên khó di chuyển hay đi lại hơn.

Chàng tân nương được rước giữa đêm khuya cũng càng làm cho người ta thêm sợ hãi mà cách xa.

Giữa đêm đông, tuyết trắng bao phủ lấy cảnh vật, cỏ hoa cũng xơ xác, không hề tồn tại bất kì một mảnh sức sống nào. Đôi hài vải đỏ mỏng chẳng thể chống lại nổi sự rét hại của tuyết liền nhanh chóng ướt đẫm.

Thượng Nghiêm Cung mới chỉ ngày trước còn mới mẻ tỏa sáng, là nơi ai cũng muốn tới bỗng chốc sau một đêm lại lập tức trở thành một nơi lạnh lẽo cô quạnh chứa đầy sự am đạm tới đáng sợ.

Cũng bông chốc trở thành một nấm mồ chôn hai mạng người, một là chôn người chết không thể siêu thoát, một còn lại là chôn chân kẻ sống cả đời sẽ phải cô độc đơn bóng mãi sau bốn bức tường.

Y rảo bước nhanh hết sức đi vào trong đại điện, nơi có tấm quan tài, bên trong ấy chứa người phu quân đã mất của y.

Đứng trước cánh cửa đại điện, toàn thân y run rẩy, ranh giới giữa kẻ sống người chết lúc này lại thật mong manh, chỉ ầm đẩy cánh của này và đi vào trong, y sẽ dược coi như đã chết.

Ngẫm lại, cuộc đời cả y cũng chưa từng có gì để mất, hết sức bình sinh y đẩy cánh của sang hai bên, nhắm mắt bước vào bên trong.

Mùi nhang khói và gỗ trầm hương đục thủy xông thẳng vào khoảng mũi y, gian phòng khói hương bay tới mờ ảo, một cỗ quan tài to lớn chạm khắc tinh xảo từng đường viền, dát ngọc ở mỗi góc nằm yên giữa phòng.

Thoáng chốc, y bất giác không kìm nổi mà run rẩy như muốn sụp xuống đến nơi, cơn gió lạnh thổi qua, từng đợt tuyết ùa vào, cánh cửa gỗ mỏng tang sau lưng y cũng cót két ghê người.

Y nhanh chóng đóng của lại, lúc này, không gian mới khiến y muốn khóc thực sự, bài vị trên bàn thờ của hắn vẫn chưa được đem đi, như vậy khác nào để hắn ngồi nhìn y chứ.

Tấm khăn voan đội đầu mỏng manh chẳng thể che đi nổi sự thật trước mắt, ánh nến mờ chập chờn mờ nhạt cứ như muốn tắt đến nơi, ngọn đèn cầy hương bay để trong góc phòng cũng gần hết dầu mà yếu ớt toả sáng.

Đợi một lúc mới có thể đứng vững, y quỳ xuống trước bài vị và quan tài của hắn, phu quân của y, dập đầu, từ từ rồi mới thì thào

- Từ bây giờ....chúng ta sẽ là....phu thê...một đời một kiếp...

Âm thanh nhỏ nhẹ run run của y vang lên, mặc dù chỉ thì thào nhưng nếu có người chắc chắn sẽ có thể nghe thấy, bởi không phải bầu không gian quá mức tĩnh lặng sao...

Giọng y bình thường nghe ấy mà lại thỏ thẻ, dịu nhẹ đến lạ, không phải chất giọng trầm thấp ấm cúng của một nam nhân, không phải chất giọng the thé của một người chanh chua, càng không phải tông khổ sở chịu đựng thường ngày của y.

Quỳ hết một chén trà, y đứng lên, lúc này, y mới dám bỏ khăn voan xuống, nhìn một đợt xung quanh, toàn thân y cứng ngắc lại.

Cả gian phòng lớn như vậy mà bên trái chỉ có 1 cái bàn, 1 cửa sổ nhỏ cùng với một bộ chổi, cây lau, giẻ, khăn, mấy bộ y phục trắng cũ được gấp để trên bàn, bên dưới kẹp một tờ giấy.

Còn lại, bên phải thì đầy đủ tất cả, đèn dầu, giường lớn, bàn gỗ, giấy bút, chăn gối, y phục, thảm lông, đá quý, bảo vật cùng với đao kiếm treo đầy tường.

Y ngớ người, lại nhớ tới lời thái giám nọ nói mà luống cuống sang trái xem tờ giấy luật trên bàn, cầm tờ giấy lên, trên đó chỉ có 3 điều.

*1. Chỗ của tiểu thư Lưu Ngạn Nhi ở bên trái, chỉ được ở bên trái nhưng mỗi ngày đều phải lau dọn chỗ của nhị hoàng tử.

Chỉ được phép ở trong Thượng Nghiêm Cung sống, không được ra ngoài, không được nói chuyện với kẻ khác, mỗi ngày phải dọn dẹp cả Thượng Nghiêm Cung nghiêm túc từ chẻ củi, thắp hương cho nhị hoàng tử, tỉa cây, quét dọn, tự trồng hoa, tự giặt đồ, tự phải làm tất cả, mỗi ngày sẽ có người mang thức ăn tới cho.

Tiểu thư Lưu Ngạn Nhi từ bây giờ sống là người của nhị hoàng tử, chết làm ma của nhị hoàng tử, không được rời nửa bước*

Y cầm tờ giấy vô hồn mà như có khí lực kia trên tay, ánh mắt rũ xuống, lại đáp cho chẳng ai nghe:

- Vâng ạ...nô tài đã nghe rõ...

Đêm khuya đã buông từ lâu, trời vẫn không ngừng thả những bông hoa đông phủ kín cả sân lẫn mái phòng.

Cả ngày mệt mỏi làm thân y rã rời, cởi bộ hỉ phục trên người, gấp gọn gàng rồi để lên bàn. Cởi y phục ra, thân thể y ba sáu chiếc xương sườn liền lộ rõ, kể cả các vết bầm tím ứ đọng hay vệt roi lằn cộm đều phô bày trong không khí.

Thay bộ y phục cũ vào người, cảm nhận đầu tiên của y là...vải thật tốt, không bị mỏng hay rách nát, cũng không quá bục.

Vải may thô, dễ cử động, có chút sờn nhưng đối với y, đây là bộ y phục tử tế đầu tiên y được trực tiếp mà mang trên mình.

Thay đồ xong, y nằm xuống góc phòng trái của mình, vừa đặt lưng xuống nền nhà, điều đầu tiên mà y cảm nhận được là lạnh, cái lạnh nó thấu xương, buốt từ chân cho tới dọc trên tận đỉnh đầu, nhăn mặt vì cái lạnh.

Y không phải là chưa bao giờ được cảm nhận mà là do y có trải qua suốt bao năm cũng không quen nổi với cái lạnh này.

Ở nhà kho, y còn được nằm trải trên rơm rạ, y thầm buông ý nghĩ được rời đi, trong lòng chấp nhận số phận một cách nhanh chóng.

Nằm trằn trọc, tất cả đều diễn ra thật nhanh, y chưa gì sáng mới vẫn còn là đứa con hoang không khác gì nô bộc ở phủ, tới tối đã thành một kẻ gả thay, bỗng chốc cái trở thành một nam thê cho người đã chết.

Quay mặt vào góc tường, y đưa ánh mắt thẫn thờ dán chặt vào đó, chưa một lần được ăn một bữa tử tế, chưa một lần được ngủ một giấc ngon đã bị cưỡng ép đưa đi vào chỗ chết, xác định cả đời cô độc một mình.

Y cũng là con người, đâu phải không có máu có tim có lòng có thịt đâu mà vô trí không có xúc cảm, đau quặn từng đợt trong tâm, y rất buồn.

Bị dòng đời đẩy đưa đùa giỡn, cuộc sống xô bồ giẫm đạp mà y lại chẳng có nổi 1 người bên cạnh.

Y cũng biết tủi thân, cũng biết ấm ức, cũng biết đau chứ, nhưng sẽ không có ai nghe y, hết thảy cũng chỉ có thể nén chặt thật sâu trong lòng. Bên ngoài trời lạnh tuyết mù mịt, còn bên trong tấm lòng chằng chịt vết thương của y lại dần buốt giá, đông cứng lại.

Nhìn về phía quan tài lặng yên, ánh mắt y thẫn thờ rồi lại mỉm cười:

- Nhị Hoàng Tử, người ngủ ngon...

Hot

Comments

Xuân Nguyên TDT

Xuân Nguyên TDT

.......

2021-11-22

1

Tui xuyên vào đc là tui lôi đầu thằng hoàng tử đó dậyyyyyyyyy

2021-10-26

19

lệnh bài

lệnh bài

❤️❤️❤️Hay quá

2021-09-09

9

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1 Đứa Con hoang ở Hạ Phủ
2 Chương 2 Nô Lệ ẩn tại Biệt Viện
3 Chương 3 Kẻ Thay Thế
4 Chương 4 Tân nương Nhị Hoàng Tử
5 Chương 5 Hàng ngày
6 Chương 6 Mùa xuân đầu tiên
7 Chương 7 Bắc Triều Nội Sự
8 Chương 8 Đã qua gần ba đông
9 Chương 9 Hắc Nhân Y
10 Chương 10 Bỗng dưng mọc ra một cái đại phiền phức
11 Chương 11 Đại Phiền Phức Mặt Dày
12 Chương 12 Loạn hết cả rồi
13 Chương 13 Bịt mắt bắt người
14 Chương 14 Ép Buộc Quá Đáng
15 Chương 15 Nô Hầu [ Nhịp đời của một Nô Hầu ]
16 Chương 16 Nô Hầu [ Phương Tâm ]
17 Chương 17 Nô Hầu [ Mĩ Thực Mĩ Vị ]
18 Chương 18 Nô Hầu [ Cùm Xích Đôi Chân]
19 Chương 19 Ký Thảo Nô Hầu [Lạc Ấn trên da thịt]
20 Chương 20 Chiến Thần Uy - Quá khứ
21 Chương 21 Chiến Thần Uy - Xuất Chinh Bất Đắc Dĩ
22 Chương 22 Lập Đại Công
23 Chương 23 Không Phải Hoàng Thất?
24 Chương 24 Những người duy nhất quan tâm
25 Chương 25 Mục Tiêu Ám Sát
26 Chương 26 Thược Viêm Độc Dược
27 Chương 27 Hắn Chưa Chết Nhưng Ai Cũng Rất Đau-Kết Thúc Quá Khứ
28 Chương 28 Bản Tính Hung Tàn
29 Chương 29 Thức Ăn
30 Chương 30 Bạt Tai
31 Chương 31 Phiến Quân
32 Chương 32 Núi An Nam - Biên Giới Bắc Triều
33 Chương 33 Tiểu Thanh đệ đệ
34 Chương 34 Quỳ gối
35 Chương 35 Thô Bạo
36 Chương 36 Hung Danh Bạo Tàn
37 Chương 37 Lồng Chim
38 Chương 38 Giam Cầm Chiếm Hữu
39 Chương 39 Chỉ Cần Lý Do
40 Chương 40 Là dạy dỗ hay chỉ là thoả mãn?
41 Chương 41 Hành Hạ Âm Ỉ
42 Chương 42 Chu Húc Nghiêu và Phương Tâm
43 Chương 43 Kẻ nói người im
44 Chương 44 Có một chút đau lòng
45 Chương 45 Một chút cảm giác nảy nở
46 Chương 46 Thương Thế
47 Chương 47 Ta không thích nam nhân
48 Chương 48 Hoảng sợ trong vỗ về
49 Chương 49 Vụng về dạy bảo
50 Chương 50 Sai Lầm trong cơm say
51 Chương 51 Bỏ Trốn
52 Chương 52 Gặp mặt người đồng cảnh ngộ
53 Chương 53 Ta giúp ngươi phá xích
54 Chương 54 Dũng Khí Dám Bỏ Chạy
55 Chương 55 Cách tự do một cái với tay
56 Chương 56 Thịnh nộ
57 Chương 57 Hạ Tiện
58 Chương 58 Một miệng cười một lòng đau
59 Chương 59 Chua xót cõi lòng
60 Chương 60 Vật sở hữu
61 Chương 61 Phế Vật Cũng Khiến Hắn Có Chút Nhói Trong Tim
62 Chương 62 Bàn Tán
63 Chương 63 Một chút ôn nhu thất thường
64 Chương 64 Một Ngày Không Có Bạo Lực
65 Chương 65 Đi tới Trấn Hào Giang
66 Chương 66 Nô tài chẳng qua chỉ là một món đồ
67 Chương 67 Không còn đem lòng tương tư
68 Chương 68 Lục Liên Hoa Cô Nương
69 Chương 69 Gặp lại người quen cũ
70 Chương 70 Sự Ôn Nhu và Sự Bạo Tàn
71 Chương 71 Đánh Người Này Doạ Kẻ Khác
72 Chương 72 Chết tâm vẫn biết đau đớn
73 Chương 73 Có xứng không?
74 Chương 74 Nóng nảy
75 Chương 75 Trừng Phạt [ Đau đớn tâm can ]
76 Chương 76 Mưa
77 Chương 77 Phạt
78 Chương 78 Thống thiết cầu xin
79 Chương 79 Vẫn là không nên được sinh ra
80 Chương 80 Nghĩ lại xem...
81 Chương 81 Ôn nhu nhiều chút, mau tỉnh lại đi
82 Chương 82 Tỷ tỷ
83 Chương 83 Không uổng bốn năm ròng
84 Chương 84 Liên quan tới đệ đệ thì đều đanh thép
85 Chương 85 Tỷ tỷ thương đệ, đệ là đứa trẻ ngoan
86 Chương 86 Ả là Lục Liên Hoa
87 Chương 87 Rời khỏi trấn Hào Giang
88 Chương 88 Tâm Tư Chẳng Bay Theo Gió
89 Chương 89 Bối Rối
90 Chương 90 Tiểu Mã, Hắc Mã, Đại Mã là ngựa tốt
91 Chương 91 Rửa chân
92 Chương 92 Hoá giải những lầm tưởng đau lòng
93 Chương 93 Sự ôn tồn bất thường của kẻ bạo lực
94 Chương 94 Bước đầu thay tâm đổi tính
95 Chương 95 Đây mới là nơi gọi là nhà
96 Chương 96 Bắc Trại - một khởi đầu mới
97 Chương 97 Rượu chuốc thân say
98 Chương 98 Người say không biết nói dối
99 Chương 99 Là sự thật
100 Chương 100 Khóc lóc thảm thương
101 Chương 101 Điên hết cả rồi
102 Chương 102 Chiến Tranh
103 Chương 103 Tội lỗi
104 Chương 104 Tất cả là của hắn
105 Chương 105 Quan trọng nhất
106 Chương 106 Không đem ngươi theo được
107 Chương 107 Ở Một Mình
108 Chương 108 Triều An
109 Chương 109 Một ca ca tốt
110 Chương 110 Chỉ một chút ghen tị thôi
111 Chương 111 Trở lại điểm xuất phát ban đầu
112 Chương 112 Uỷ khuất
113 Chương 113 Phát sốt
114 Chương 114 Chỉ biết thở dài và đợi chờ sự thay đổi
115 Chương 115 Vùng vẫy
116 Chương 116 Ghét bỏ
117 Chương 117 Lạnh nhạt
118 Chương 118 Cục diện rối ren
119 Chương 119 Thăm dò
120 Chương 120 Kẻ Thiếu nghị lực
121 Chương 121 Mon men lấy lòng
122 Chương 122 Dần thay đổi
123 Chương 123 Thực Sự Thay Tâm Đổi Tính?
124 Chương 124 Từ đâu chui lên một hài tử!!
125 Chương 125 Niềm vui nhỏ bé
126 Chương 126 Nhớ
127 Chương 127 Ngóng bóng hình ai?
128 Chương 128 Tin tốt
129 Chương 129 Nhảy múa trong mưa.
130 Chương 130 Chiến Trường hỗn loạn
131 Chương 131 Thế Hiểm Nguy
132 Chương 132 Cứu tỷ của y
133 Chương 133 Là Hoàng Thành
134 Chương 134 Gắng thêm một chút
135 Chương 135 Tỷ tỷ
136 Chương 136 Phức tạp mà đợi
137 Chương 137 Phải khởi nghĩa thành công!
138 Chương 138 Thời cơ
139 Chương 139 Tin tốt tới quân khởi nghĩa
140 Chương 140 Phá cổng thành
141 Chương 141 Phụ và tử
142 Chương 142 Không phải là năm đó đã chết rồi sao
143 Chương 143 Sự thật phơi bày
144 Chương 144 Con giết cha là nhà có phúc
145 Chương 145 Mất
146 Chương 146 Đau khổ
147 Chương 147 Gặp lại...
148 Chương 148 Nói chuyện...
149 Chương 149 Giãi bày tâm tư...
150 Chương 150 Đại bá là kẻ xấu
151 Chương 151 Gọi ta là Cẩn Nghiêm
152 Chương 152 Một lời khen
153 Chương 153 Dịu dàng đổi thay
154 Chương 154 Giấu diếm
155 Chương 155 Cáu giận vì y
156 Chương 156 Tin tưởng
157 Chương 157 Làm sao có thể nói ra tất cả...
158 Chương 158 Ra ngoài
159 Chương 159 Sự thật đau thương
160 Chương 160 Thương Ngươi
161 Chương 161 Lặng thầm yêu thương
162 Chương 162 Dịu dàng như nắng
163 Chương 163 Giải quyết vấn đề
164 Chương 164 Mỗi phút giây đều đổi thay
165 Chương 165 Phiền não
166 Chương 166 Muốn thăm người trời
167 Chương 167 Ngủ yên...
168 Chương 168 Quay lại
169 Chương 169 Bước tiến thứ tư
170 Chương 170 Trước lúc đến
171 Chương 171 Hạ Phủ
172 Chương 172 Hạ Ngạn Nhi
173 Chương 173 Buồn của y
174 Chương 174 Hạ Lão Gia 1
175 Chương 175 Hạ Lão Gia 2
176 Chương 176 Hạ Lão Gia 3
177 Chương 177 Hạ Lão Gia 4
178 Chương 178 Không ngoan...
179 Chương 179 Dạy dỗ
180 Chương 180 Thành Phủ
181 Chương 181 Kéo gần khoảng cách bằng lời nói
182 Chương 182 Lễ Hội Thu Minh 1
183 Chương 183 Lễ Hội Thu Minh 2
184 Chương 184 Kẹo hồ lô ngào đường
185 Chương 185 Đò giấy
186 Chương 186 Bảo mẫu
187 Chương 187 Uớc Nguyện Đời Người
188 Chương 188 Xú Uế
189 Chương 189 Bán vào nhà thổ
190 Chương 190 Điềm
191 Chương 191 Vẫn là tội chạy loạn?
192 Chương 192 Đem trở lại
193 Chương 193 Mua
194 Chương 194 Thêm một người
195 Chương 195 Cần phải đủ lớn để hiểu chuyện
196 Chương 196 Yêu ta
197 Chương 197 Dạy dỗ nên người
198 Chương 198 Thêm một thành viên
199 Chương 199 Cái tên là cái Hồn Người
200 Chương 200 Phiêu Vân
201 Chương 201 Nuôi trẻ không giống nuôi chó
202 Chương 202 Nghiêu Bá Bá
203 Chương 203 Tân Kinh Đô
204 Chương 204 Hoàng Cung
205 Chương 205 Sách
206 Chương 206 Đệ Đệ Của Người
207 Chương 207 Hôn trộm
208 Chương 208 Ôm chặt ái nhân
209 Chương 209 Thoải mái
210 Chương 210 Thương Điền
211 Chương 211 Chân được khám bởi một kẻ vô sỉ
212 Chương 212 Quốc sự vài chữ vẫn là quốc sự
213 Chương 213 Quế
214 Chương 214 Cơm
215 Chương 215 Nhân
216 Chương 216 Đôi mắt của người mẹ
217 Chương 217 Ca Ca biết rồi
218 Chương 218 Hoạ
219 Chương 219 Lương Thiện sao...
220 Chương 220 Xót ai vì ai
221 Chương 221 Cười
222 Chương 223 Tình thương dành cho một đứa trẻ
223 Chương 224 Thuốc chữa chân
224 Chương 225 Vì ai mà tiến
225 Chương 226 Cục cưng
226 Chương 227 Làm không nghỉ
227 Chương 228 Làm tiếp đi
228 Chương 229 Người lớn cũng bị mắng
229 Chương 230 Răn
230 Chương 231 Đại Cung
231 Chương 232 Tình?
232 Chương 233 Huynh Đệ
233 Chương 234 Sách Thời Trẻ Của Hoàng Đế?
234 Chương 235 Dỗi
235 Chương 236 Hồi quốc
236 Chương 237 Hồi hộp
237 Chương 238 Biết
238 Chương 239 Lớn trước tuổi
239 Chương 240 Cả ca ca lẫn phụ hoàng đều đã chết
240 Chương 241 Chưa chết
241 Chương 242 Biết làm sao?
242 Chương 243 Em là ai?
243 Chương 244 Nhớ nhớ quên quên
244 Chương 245 Bất thường
245 Chương 246 Y Hạnh Vương Phi
Chapter

Updated 245 Episodes

1
Chương 1 Đứa Con hoang ở Hạ Phủ
2
Chương 2 Nô Lệ ẩn tại Biệt Viện
3
Chương 3 Kẻ Thay Thế
4
Chương 4 Tân nương Nhị Hoàng Tử
5
Chương 5 Hàng ngày
6
Chương 6 Mùa xuân đầu tiên
7
Chương 7 Bắc Triều Nội Sự
8
Chương 8 Đã qua gần ba đông
9
Chương 9 Hắc Nhân Y
10
Chương 10 Bỗng dưng mọc ra một cái đại phiền phức
11
Chương 11 Đại Phiền Phức Mặt Dày
12
Chương 12 Loạn hết cả rồi
13
Chương 13 Bịt mắt bắt người
14
Chương 14 Ép Buộc Quá Đáng
15
Chương 15 Nô Hầu [ Nhịp đời của một Nô Hầu ]
16
Chương 16 Nô Hầu [ Phương Tâm ]
17
Chương 17 Nô Hầu [ Mĩ Thực Mĩ Vị ]
18
Chương 18 Nô Hầu [ Cùm Xích Đôi Chân]
19
Chương 19 Ký Thảo Nô Hầu [Lạc Ấn trên da thịt]
20
Chương 20 Chiến Thần Uy - Quá khứ
21
Chương 21 Chiến Thần Uy - Xuất Chinh Bất Đắc Dĩ
22
Chương 22 Lập Đại Công
23
Chương 23 Không Phải Hoàng Thất?
24
Chương 24 Những người duy nhất quan tâm
25
Chương 25 Mục Tiêu Ám Sát
26
Chương 26 Thược Viêm Độc Dược
27
Chương 27 Hắn Chưa Chết Nhưng Ai Cũng Rất Đau-Kết Thúc Quá Khứ
28
Chương 28 Bản Tính Hung Tàn
29
Chương 29 Thức Ăn
30
Chương 30 Bạt Tai
31
Chương 31 Phiến Quân
32
Chương 32 Núi An Nam - Biên Giới Bắc Triều
33
Chương 33 Tiểu Thanh đệ đệ
34
Chương 34 Quỳ gối
35
Chương 35 Thô Bạo
36
Chương 36 Hung Danh Bạo Tàn
37
Chương 37 Lồng Chim
38
Chương 38 Giam Cầm Chiếm Hữu
39
Chương 39 Chỉ Cần Lý Do
40
Chương 40 Là dạy dỗ hay chỉ là thoả mãn?
41
Chương 41 Hành Hạ Âm Ỉ
42
Chương 42 Chu Húc Nghiêu và Phương Tâm
43
Chương 43 Kẻ nói người im
44
Chương 44 Có một chút đau lòng
45
Chương 45 Một chút cảm giác nảy nở
46
Chương 46 Thương Thế
47
Chương 47 Ta không thích nam nhân
48
Chương 48 Hoảng sợ trong vỗ về
49
Chương 49 Vụng về dạy bảo
50
Chương 50 Sai Lầm trong cơm say
51
Chương 51 Bỏ Trốn
52
Chương 52 Gặp mặt người đồng cảnh ngộ
53
Chương 53 Ta giúp ngươi phá xích
54
Chương 54 Dũng Khí Dám Bỏ Chạy
55
Chương 55 Cách tự do một cái với tay
56
Chương 56 Thịnh nộ
57
Chương 57 Hạ Tiện
58
Chương 58 Một miệng cười một lòng đau
59
Chương 59 Chua xót cõi lòng
60
Chương 60 Vật sở hữu
61
Chương 61 Phế Vật Cũng Khiến Hắn Có Chút Nhói Trong Tim
62
Chương 62 Bàn Tán
63
Chương 63 Một chút ôn nhu thất thường
64
Chương 64 Một Ngày Không Có Bạo Lực
65
Chương 65 Đi tới Trấn Hào Giang
66
Chương 66 Nô tài chẳng qua chỉ là một món đồ
67
Chương 67 Không còn đem lòng tương tư
68
Chương 68 Lục Liên Hoa Cô Nương
69
Chương 69 Gặp lại người quen cũ
70
Chương 70 Sự Ôn Nhu và Sự Bạo Tàn
71
Chương 71 Đánh Người Này Doạ Kẻ Khác
72
Chương 72 Chết tâm vẫn biết đau đớn
73
Chương 73 Có xứng không?
74
Chương 74 Nóng nảy
75
Chương 75 Trừng Phạt [ Đau đớn tâm can ]
76
Chương 76 Mưa
77
Chương 77 Phạt
78
Chương 78 Thống thiết cầu xin
79
Chương 79 Vẫn là không nên được sinh ra
80
Chương 80 Nghĩ lại xem...
81
Chương 81 Ôn nhu nhiều chút, mau tỉnh lại đi
82
Chương 82 Tỷ tỷ
83
Chương 83 Không uổng bốn năm ròng
84
Chương 84 Liên quan tới đệ đệ thì đều đanh thép
85
Chương 85 Tỷ tỷ thương đệ, đệ là đứa trẻ ngoan
86
Chương 86 Ả là Lục Liên Hoa
87
Chương 87 Rời khỏi trấn Hào Giang
88
Chương 88 Tâm Tư Chẳng Bay Theo Gió
89
Chương 89 Bối Rối
90
Chương 90 Tiểu Mã, Hắc Mã, Đại Mã là ngựa tốt
91
Chương 91 Rửa chân
92
Chương 92 Hoá giải những lầm tưởng đau lòng
93
Chương 93 Sự ôn tồn bất thường của kẻ bạo lực
94
Chương 94 Bước đầu thay tâm đổi tính
95
Chương 95 Đây mới là nơi gọi là nhà
96
Chương 96 Bắc Trại - một khởi đầu mới
97
Chương 97 Rượu chuốc thân say
98
Chương 98 Người say không biết nói dối
99
Chương 99 Là sự thật
100
Chương 100 Khóc lóc thảm thương
101
Chương 101 Điên hết cả rồi
102
Chương 102 Chiến Tranh
103
Chương 103 Tội lỗi
104
Chương 104 Tất cả là của hắn
105
Chương 105 Quan trọng nhất
106
Chương 106 Không đem ngươi theo được
107
Chương 107 Ở Một Mình
108
Chương 108 Triều An
109
Chương 109 Một ca ca tốt
110
Chương 110 Chỉ một chút ghen tị thôi
111
Chương 111 Trở lại điểm xuất phát ban đầu
112
Chương 112 Uỷ khuất
113
Chương 113 Phát sốt
114
Chương 114 Chỉ biết thở dài và đợi chờ sự thay đổi
115
Chương 115 Vùng vẫy
116
Chương 116 Ghét bỏ
117
Chương 117 Lạnh nhạt
118
Chương 118 Cục diện rối ren
119
Chương 119 Thăm dò
120
Chương 120 Kẻ Thiếu nghị lực
121
Chương 121 Mon men lấy lòng
122
Chương 122 Dần thay đổi
123
Chương 123 Thực Sự Thay Tâm Đổi Tính?
124
Chương 124 Từ đâu chui lên một hài tử!!
125
Chương 125 Niềm vui nhỏ bé
126
Chương 126 Nhớ
127
Chương 127 Ngóng bóng hình ai?
128
Chương 128 Tin tốt
129
Chương 129 Nhảy múa trong mưa.
130
Chương 130 Chiến Trường hỗn loạn
131
Chương 131 Thế Hiểm Nguy
132
Chương 132 Cứu tỷ của y
133
Chương 133 Là Hoàng Thành
134
Chương 134 Gắng thêm một chút
135
Chương 135 Tỷ tỷ
136
Chương 136 Phức tạp mà đợi
137
Chương 137 Phải khởi nghĩa thành công!
138
Chương 138 Thời cơ
139
Chương 139 Tin tốt tới quân khởi nghĩa
140
Chương 140 Phá cổng thành
141
Chương 141 Phụ và tử
142
Chương 142 Không phải là năm đó đã chết rồi sao
143
Chương 143 Sự thật phơi bày
144
Chương 144 Con giết cha là nhà có phúc
145
Chương 145 Mất
146
Chương 146 Đau khổ
147
Chương 147 Gặp lại...
148
Chương 148 Nói chuyện...
149
Chương 149 Giãi bày tâm tư...
150
Chương 150 Đại bá là kẻ xấu
151
Chương 151 Gọi ta là Cẩn Nghiêm
152
Chương 152 Một lời khen
153
Chương 153 Dịu dàng đổi thay
154
Chương 154 Giấu diếm
155
Chương 155 Cáu giận vì y
156
Chương 156 Tin tưởng
157
Chương 157 Làm sao có thể nói ra tất cả...
158
Chương 158 Ra ngoài
159
Chương 159 Sự thật đau thương
160
Chương 160 Thương Ngươi
161
Chương 161 Lặng thầm yêu thương
162
Chương 162 Dịu dàng như nắng
163
Chương 163 Giải quyết vấn đề
164
Chương 164 Mỗi phút giây đều đổi thay
165
Chương 165 Phiền não
166
Chương 166 Muốn thăm người trời
167
Chương 167 Ngủ yên...
168
Chương 168 Quay lại
169
Chương 169 Bước tiến thứ tư
170
Chương 170 Trước lúc đến
171
Chương 171 Hạ Phủ
172
Chương 172 Hạ Ngạn Nhi
173
Chương 173 Buồn của y
174
Chương 174 Hạ Lão Gia 1
175
Chương 175 Hạ Lão Gia 2
176
Chương 176 Hạ Lão Gia 3
177
Chương 177 Hạ Lão Gia 4
178
Chương 178 Không ngoan...
179
Chương 179 Dạy dỗ
180
Chương 180 Thành Phủ
181
Chương 181 Kéo gần khoảng cách bằng lời nói
182
Chương 182 Lễ Hội Thu Minh 1
183
Chương 183 Lễ Hội Thu Minh 2
184
Chương 184 Kẹo hồ lô ngào đường
185
Chương 185 Đò giấy
186
Chương 186 Bảo mẫu
187
Chương 187 Uớc Nguyện Đời Người
188
Chương 188 Xú Uế
189
Chương 189 Bán vào nhà thổ
190
Chương 190 Điềm
191
Chương 191 Vẫn là tội chạy loạn?
192
Chương 192 Đem trở lại
193
Chương 193 Mua
194
Chương 194 Thêm một người
195
Chương 195 Cần phải đủ lớn để hiểu chuyện
196
Chương 196 Yêu ta
197
Chương 197 Dạy dỗ nên người
198
Chương 198 Thêm một thành viên
199
Chương 199 Cái tên là cái Hồn Người
200
Chương 200 Phiêu Vân
201
Chương 201 Nuôi trẻ không giống nuôi chó
202
Chương 202 Nghiêu Bá Bá
203
Chương 203 Tân Kinh Đô
204
Chương 204 Hoàng Cung
205
Chương 205 Sách
206
Chương 206 Đệ Đệ Của Người
207
Chương 207 Hôn trộm
208
Chương 208 Ôm chặt ái nhân
209
Chương 209 Thoải mái
210
Chương 210 Thương Điền
211
Chương 211 Chân được khám bởi một kẻ vô sỉ
212
Chương 212 Quốc sự vài chữ vẫn là quốc sự
213
Chương 213 Quế
214
Chương 214 Cơm
215
Chương 215 Nhân
216
Chương 216 Đôi mắt của người mẹ
217
Chương 217 Ca Ca biết rồi
218
Chương 218 Hoạ
219
Chương 219 Lương Thiện sao...
220
Chương 220 Xót ai vì ai
221
Chương 221 Cười
222
Chương 223 Tình thương dành cho một đứa trẻ
223
Chương 224 Thuốc chữa chân
224
Chương 225 Vì ai mà tiến
225
Chương 226 Cục cưng
226
Chương 227 Làm không nghỉ
227
Chương 228 Làm tiếp đi
228
Chương 229 Người lớn cũng bị mắng
229
Chương 230 Răn
230
Chương 231 Đại Cung
231
Chương 232 Tình?
232
Chương 233 Huynh Đệ
233
Chương 234 Sách Thời Trẻ Của Hoàng Đế?
234
Chương 235 Dỗi
235
Chương 236 Hồi quốc
236
Chương 237 Hồi hộp
237
Chương 238 Biết
238
Chương 239 Lớn trước tuổi
239
Chương 240 Cả ca ca lẫn phụ hoàng đều đã chết
240
Chương 241 Chưa chết
241
Chương 242 Biết làm sao?
242
Chương 243 Em là ai?
243
Chương 244 Nhớ nhớ quên quên
244
Chương 245 Bất thường
245
Chương 246 Y Hạnh Vương Phi

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play