Đối với trẻ con, không ngày nào vui bằng ngày lễ trung thu. Trung thu là dịp mà mọi người quây quần bên nhau, cùng nhau thưởng thức bánh kẹo, cùng nhau xem những bộ phim hay, thậm chí là cùng nhau lo lắng xem đội sư tử nào sẽ đột nhiên ập vào nhà mình.
Cứ như lệ cũ, chúng tôi được mẹ cho phép đi chơi Trung thu. Chẳng có yêu cầu gì lớn, chỉ là dọn nhà cửa một chút, và soạn bài trước cho ngày mai. Xong đâu đấy, tôi sang nhà cái Mai chơi xem nó đã xong chưa.
Bình thường thì tôi với nó đã thân nhau. Đến cái ngày này thì càng thân hơn.
Trước tiên, chúng tôi đi theo đoàn múa sư tử.
Cái cảm giác xem sư tử và bị chèn ép trong biển người cứ thế mà biến thành hồi ức độc nhất vô nhị của trung thu, mà không một ngày lễ nào có.
Dù cho có áo quần xộc xệch, đầu tóc rối tung, mặt vẫn nở một nụ cười.
Cõi lòng vui sướng.
-----
"Mai ơi, Mai...!"
Tôi chính thức đã lạc mất con bạn của mình.
Nhưng mà rất nhanh thôi, tụi tôi lại tìm thấy nhau.
Như bao lần trước.
"Ê, tao đây."
Nó đáp.
"Giờ đi tiếp hay về?"
"Đi chứ."
Giờ mà về thì phí lắm.
Tôi còn phải mua đèn lồng.
"Okie."
Mai nói.
Mai luôn hiểu ý tôi. Dù chúng tôi chỉ là hai đứa chưa đủ mười tám tuổi, chưa đủ trưởng thành.
Tuổi thơ, nó là cái gì đó tuyệt diệu lắm.
Bạn không nói, người đó đã cười.
Bạn không bày tỏ, người đó đã hiểu.
Tuổi thơ, chính là những năm tháng ngây thơ và hồn nhiên ấy.
Không ganh đua, không nghi kị, không sợ hãi, không nghĩ ngợi.
Làm bạn với ánh trăng, ngày mai mặt trời lại sáng...
-----
Quán kem gần nhà tôi đón một vài vị khách mới. Đó là các thầy cô giáo của tôi. Trung thu, là tết đoàn viên. Trung thu, cũng là dịp ta gặp người mà ta muốn gặp.
Năm đó, crush của tôi là một cậu bạn học chung tiểu học, nhưng giờ đã không còn gặp lại nữa.
Tôi vẫn mong cậu ấy có thể xuất hiện trong đêm trung thu.
Những lẽ thường, bỏ lỡ, chính là bỏ lỡ. Chẳng có kỳ tích nào xảy ra cả. Thế giới này tuy lớn, nhưng không chứa được tình yêu nhỏ của tôi.
--- ---
Cho những ai chưa biết thì toán cấp 3 rất là vui. Môn toán, thứ gắn liền với tư duy, với máy tính cầm tay, với những hình vẽ kín đầy trang vở, những phép nâng cao tìm mãi chẳng ra câi trả lời.
Vì bản chất của Toán là môn luyện tư duy. Cho nên không khó, làm sao tư duy? Nếu ra đáp án nhanh, việc gì phải ngày đêm suy nghĩ?
Ngoài Toán, tôi còn đăng ký học thêm tiếng Trung. Cứ đinh ninh môn học này sẽ giúp mình phát triển não trái nhưng thực chất nó giúp tôi phát hiện ra trước đây mình còn lười biếng và có nhiều thiếu sót. Những ngày tập viết là những ngày khổ cực, nhưng kết quả của nó lại rất ngọt ngào. Môn học nào cũng vậy thôi.
Chợt nhận ra mai là sinh nhật thầy Tuân rồi.
Tôi muốn mua cho thầy một cái cốc in hình con ngựa. Con ngựa là tuổi của thầy, nó đại diện cho khát khao và ý chí đi xa, y như cái cách thầy xa quê lập nghiệp.
Hy vọng thầy sẽ đón nhận món quà này.
Trước cửa nhà thầy có một chiếc xe ga màu đỏ. Bình thường thầy đi xe số, cho nên nó có lẽ thuộc về một vị khách nào khác.
Vào bây giờ chắc chắn không tiện, cho nên tôi phải đứng ngoài. Tôn trọng người đến trước là nguyên tắc lịch sự tối thiểu.
"Tình cảm của em hai năm qua, không phải là anh không biết? Hay là anh cố tình làm như không thấy?"
Đó là giọng cô Tuyết tiếng Anh trường tôi. Năm nay cô và thầy cùng dạy tôi.
"Đã lâu như vậy rồi, chả nhẽ anh không muốn cho em một cơ hội sao?"
Có những câu hỏi, vĩnh viễn không có câu trả lời cho thoả đáng. Ví dụ như, bạn yêu người không yêu mình. Đáp án vĩnh viễn là không.
"Tôi xin lỗi."
"Chúng ta hẹn hò lúc này không thích hợp."
"Tại sao? Tại sao lại không thích hợp, anh giải thích cho em nghe được không?"
"Vì tôi không yêu cô. Tôi chỉ xem cô là bạn."
"..."
"Vậy... em... cũng không còn gì để nói."
"Hy vọng anh tìm được người tốt hơn em. Người có thể chịu khổ cùng anh, theo anh trong những ngày khó khăn nhất."
"Cảm ơn. Tôi tự biết như thế nào."
"Em ... xin lỗi. Đã làm phiền anh rồi."
Cô chạy ra. Suýt nữa thì cô phát hiện ra tôi.
May mà, tôi đã lùi xe vào trong ngõ kịp.
Còn cô thì đi đường ngược lại.
Căn bản không nhìn thấy tôi.
Tôi trầm mặc. Đã nghe chuyện không nên nghe rồi.
Về sau, lại có một cô gái cô đơn.
Cuộc đời này không bất công, nó chỉ bất công với những kẻ quá nặng tình.
Ví dụ như cô Tuyết, ví dụ như tôi.
Hoá ra xung quanh thầy có nhiều người phụ nữ xuất sắc đến vậy. Nghĩ lại, tôi căn bản không xứng một góc váy của bọn họ.
Tôi nhút nhát, quê mùa, chật vật.
Tôi thậm chí còn chưa tốt nghiệp nổi cấp ba, vậy mà đã có lần nghĩ đến tương lai sau này. Vậy mà đã mang trong tim mình tình cảm không nên mang.
Đó chính là khuyết điểm lớn nhất trong cuộc đời của tôi.
Lặng lẽ ra về, lặng lẽ phấn đấu.
Giấu nhẹm tình cảm này đi. Tôi sẽ không để bản thân mắc bất cứ sai lầm nào nữa.
----
Ngày hôm nay, ngày sinh nhật của người ấy, ngày buồn bã đối với tôi. Bởi vì tôi nhận ra, có những người mình dù cố gắng cũng rất khó để với tới.
Updated 34 Episodes
Comments