Thầy Giáo Và Em
Năm nay là năm đầu tiên mà Linh Huyền tôi phải vào cấp 3. Điều đó có nghĩa là mấy năm thảnh thơi vui vẻ đã chính thức đặt dấu kết thúc, thay vào đó là những tháng ngày đi học dồn dập và có nguy cơ trở thành "người kiệt sức" bất cứ lúc nào.
Sáng hôm ấy, mẹ vẫn dạy sớm chuẩn bị đồ ăn cho tôi như mọi ngày. Tôi thì miệt mài ngủ trên giường mặc cho mẹ cố tình đánh động để tôi có một buổi học đúng giờ nhất. Nhưng, theo lẽ thường ấy, chẳng có ai thắng nổi cơn buồn ngủ cả.
Cho đến khi mẹ bất lực và phải rời đi sớm, thì tôi mới vội vàng nhét cái bánh mì vào cặp và phi thân ra khỏi nhà.
Ngồi trên con xe đạp điện quen thuộc, tôi thảnh thơi ngắm trời mây. Nhưng đó là chuyện của mấy hôm trước. Còn bây giờ thì, tôi có phóng hết tốc lực cũng chẳng kịp giờ nữa là.
Bước vào cổng trường. Đã 7h5p.
Bác bảo vệ nhìn tôi với khuôn mặt không thể nào khó coi hơn. Ý bác là muốn cho tôi nghỉ học một hôm cho chừa cái tội đi muộn đi, nhưng có lẽ nhìn thấy sự xám hối dẫu muộn màng ở tôi, thì bác đã để cho tôi được vào trong.
Ngoài mấy đứa nhây, lầy đi muộn ra thì trường học thực ra im phăng phắc. Các tiết học đầu tiên đã thực sự bắt đầu rồi!!
Tôi lao lên cầu thang đến phòng 10C3. Đập vào mặt tôi là ánh nhìn đúng kiểu ngàn năm không đổi của ông thầy dạy vật lý. Nói là "ông" chứ thực ra thầy vẫn còn trẻ lắm.
Thầy đeo một cặp kính trắng, mặc áo sơ mi và mặc quần ống đen. Trên người thầy toát ra cái vẻ "bất khả xâm phạm" đặc biệt nhiều. Ý tôi là, nhiều hơn của các giáo viên khác, dù cho họ có nhân lên hay là cộng lại.
Tôi rút rè xin phép thầy đi vào. Thầy chỉ nhẹ nhẹ gật đầu, sau đó lại giảng bài tiếp.
Tiết học Vật lý hôm ấy, tôi tiếp thu đặc biệt nhanh. Một phần là do hối lỗi, một phần là do khí chất phát ra từ thầy có thể chữa bệnh lười biếng và mất tập trung. Cho nên tôi dần dần cũng thích môn học này hơn.
Thực ra mà nói, tôi học văn rất kém. Tôi giao tiếp được, cãi nhau được, nghe hiểu được,... duy chỉ có viết văn là không được. Có thể ở trên lớp tôi làm rất tốt việc này, điểm 6, 7 duy trì thường xuyên, nhưng hễ cứ bị áp lực là tôi lại viết ngay ngô như đứa trẻ lớp một mới học viết vậy. May mà khi thi lên cấp 3, nó lại vào đề thơ mà tôi thích nhất, lại gần gũi nhất với cuộc sống của tôi nên miễn cưỡng cũng có thể viết được ba trang.
Nay đã là học sinh lớp 10, tôi không thể đi lại vết xe đổ như dạo trước nữa. Cho nên, dù mẹ có cố ý kéo tôi vào ban D để sau này ra làm phiên dịch viên thì tôi cũng cố vào ban A1, với ba môn Toán, Lý, Anh, miễn là có thể tránh được Ngữ văn.
Ai ngờ, quyết tâm của tôi cũng có kết quả. Tôi được học thầy dạy vật lý trẻ trung hết mức và bản thân cũng mất luôn những áp lực vô hình mà đề văn mang lại.
Hôm đó, để ăn mừng cho sự sáng suốt của mình, tôi đã xuống thư viện tìm vài quyển sách. Sách của thư viện trường này thì nó không phong phú cho lắm, chỉ yếu là thơ Hàn Mặc Tử với mấy cái quyển chuyên ngành thôi. Mà bạn cũng biết ông đó rồi đấy, tên tác giả thì hay mà thơ thì đẫm một màu tuyệt vọng.
Lúc tôi đang lúi húi đọc một vài bài, đang độ cuốn thì có một vài bạn ồn ào bước vào. Các bạn cũng lấy ra vài quyển sách khoa học rồi chọn một chỗ rõ mát để ngồi.
Tôi thì đang đứng chọn sách cho nên cái dáng vẻ cứ lúi cúi với hèn hèn, làm cô giáo coi thư viện cứ nhìn chằm chằm vào tôi ấy.
Thế nhưng, thơ của ông này thì hay đến mức khiến tôi cứ dán cái mắt vào. Sách thì giấy màu bé tí, đèn điện không đủ sáng, thế mà tôi chỉ muốn ở lì trong đó thôi.
"Tùng... Tùng .. Tùng..."
Trống điểm lên từng hồi giật gân. Chưa bao giờ tôi ghét tiếng trống như lúc này.
Tôi lưu luyến bỏ cái tập thơ bé xíu vào chỗ cũ. Từng hành động đều không thoát khỏi đôi mắt của bà cô coi thư viện.
Đúng thật là...
Chạy vào lớp, tôi lấy ra quyển sách cho tiết Ngữ Văn tiếp theo. Ai ngờ, người tôi gặp lại là thầy dạy quốc phòng, do hôm nay cô Văn của tôi bị ốm.
Tan học. Trời đổ mưa lớn. Tôi đứng đợi mưa ngớt thì mới mặc áo ra về. Đợi một lúc, các bạn cũng dần về hết, chỉ còn lại tôi chơ vơ đứng đó.
"Em không có áo mưa à?"
Tôi giật mình quay sang. Hoá ra là thầy Vật lý.
Tôi gật đầu, xong lại lắc đầu.
"Dạ, em có áo mưa ạ"
Tôi xoè tay có chiếc áo mưa nho nhỏ ở bên trong ra trước mặt thầy, thầy nhìn qua, tỏ vẻ hài lòng.
"Ừm. Vậy mau về sớm đi. Chiều em hình như cũng vẫn còn tiết học?"
"Đúng... Đúng ạ..."
Thầy gật đầu. Trái tim tôi thì đập bịch bịch bịch trước vẻ đẹp trai động lòng người của thầy. Haizz, đúng là mỹ nhân không qua nổi ải mỹ nam mà. À mà không, phải là ải thầy giáo mỹ nam mới đúng.
Updated 34 Episodes
Comments
Uyên Phương
hap dan
2022-09-10
0
Kaze ◖⚆ᴥ⚆◗
xin chào có thể ghé qua uho truyện t hoggg
2021-08-26
2