Hai chàng trai bước đi trên con đường rợp bóng râm mát, không khí trong lành, mát mẻ nhưng cả hai chẳng nói với nhau một lời, chung một đường, chung một điểm đến, đồng hành mà giống như hai người xa lạ, mỗi người một hướng.
Tống Gia Ân đi theo sau Trần Minh Dương, ánh mắt tham luyến muốn ghi trọn hình bóng của người đằng trước. Đã bao lâu rồi hắn không được nhìn thấy tấm lưng ấy? Tống Gia Ân không rõ nữa, hắn chỉ biết đã rất lâu, lâu đến nổi bây giờ hắn không nỡ rời mắt khỏi anh dù chỉ một giây. Hắn không dám chớp mắt, sợ rằng lần nữa mở mắt, người trước mặt sẽ tan biến vào khoảng không, để lại mình hắn bơ vơ.
Trần Minh Dương cảm nhận được ánh mắt nóng rực phía sâu, cả người nóng cháy khó chịu. Anh cố tăng nhanh bước chân, dẫn Tống Gia Ân đến nơi làm thủ tục vào kí túc xá.
Tống Gia Ân để ý bước chân anh tăng nhanh, trong lòng mất mát, mấy lần cố gắng bắt chuyện với Trần Minh Dương nhưng đều bị anh dùng mấy câu cụt lũn kết thúc.
Trần Minh Dương không muốn nói chuyện với hắn. Tống Gia Ân đau khổ nghĩ. Nếu là hắn của trước kia, người dám ngó lơ hắn đã bị ăn đập một trận. Nhưng nếu người đó là Trần Minh Dương thì hắn không nỡ, thậm chí là nói một câu giận dỗi với anh cũng không nói được.
Tống Gia Ân mím môi, bắt lấy bàn tay buông lỏng tự do của anh. Trần Minh Dương giật tay lại, quay đầu nhìn anh, hỏi với giọng mất kiên nhẫn:
- Buông ra. Cậu đang quấy rối tôi đấy!
- Minh Dương, chúng ta, nói chuyện một chút được không? - Tống Gia Ân nhẹ nhàng hỏi, trong mắt hiện ý cầu xin.
Trần Minh Dương lạnh lùng nói:
- Giữa tôi và cậu không có gì để nói cả. Đi mau thôi, công việc của tôi còn rất nhiều, không có thời gian ở đây dây dưa với cậu. Cảm phiền nhanh chân lên!
Trần Minh Dương xoay người, bỏ đi trước. Tống Gia Ân không chịu nổi thái độ lạnh nhạt, xa cách của anh, nắm tay hắn siết chặt, ở phía sau, nói với theo:
- Minh Dương, tớ vẫn luôn nhớ cậu!
Trần Minh Dương khựng lại, tấm lưng cứng còng, mí mắt rũ xuống che giấu tâm tình hiện trong đôi mắt.
- Tớ luôn nhớ cậu. Luôn nhớ! Tớ đã không ngừng…
Từng tiếng nhớ của hắn khuấy đảo mặt hồ bình lặng trong lòng Trần Minh Dương.
- Đủ rồi! – Trần Minh Dương gắt lên. – Nếu cậu muốn ở đây nói nhảm, xin lỗi, tôi không thể tiếp.
Tống Gia Ân hoảng hốt, mím môi, cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Xin lỗi! Nhờ cậu… giúp tôi.
Trần Minh Dương cắm đầu đi trước, hành động siết chặt quyển sổ trong lòng cho thấy anh không hề bình tĩnh và lạnh nhạt như những gì anh biểu hiện ra.
Anh dẫn hắn đến nơi làm thủ tục vào ở kí túc xá. Bác quản lí thấy anh, tươi cười hỏi:
- Minh Dương về rồi đấy à!
- Không ạ. Cháu tới giúp cậu bạn này làm thủ tục vào ở kí túc xá thôi.
- Ra vậy! Kí túc xá lại có thêm một anh chàng đẹp trai rồi! Bây giờ hiếm có sinh viên nào chịu ở kí túc xá, bọn họ không biết ở kí túc xá vừa vui vừa tiện lợi…
Thấy bác quản lí chuẩn bị nói liên miên, Trần Minh Dương vội lên tiếng ngăn bác lại:
- Bác ơi, bọn cháu hơi gấp, bác hỗ trợ làm thủ tục nhanh giúp cháu nhé!
- Được rồi. Vào đây! Vào đây!
Tống Gia Ân theo bác quản lý kí túc xá vào trong điền giấy tờ. Trần Minh Dương không đi theo, đứng ngoài ngửa đầu lên nhìn trời. Tống Gia Ân nhận được chìa khóa phòng, quay người lại, nhìn thấy bóng dáng ngẩn ngơ của anh, nhất thời bị hút hồn, lặng im ngắm nhìn.
- Ủa, cháu chưa đi à? Cháu có gì chưa rõ sao? – Bác quản lý thấy hắn đứng sững người, bèn hỏi.
Tiếng của bác quản lý kéo hồn đang thả trôi của Trần Minh Dương về lại thân xác. Tống Gia Ân gượng cười, cầm chìa khóa phòng, lúng túng nói:
- Không có ạ… Ừm, dây giày cháu bị tuột! – Tống Gia Ân ngồi thụp xuống vờ sửa dây giày.
Trần Minh Dương thu hết hành động giả vờ vụng về của hắn vào mắt, trong đầu bỗng nảy ra một suy nghĩ. Hắn không thay đổi chút nào.
Phát hiện mình nghĩ đến Tống Gia Ân, anh lắc đầu xua đi luồng suy nghĩ anh, lạnh nhạt nói:
- Việc của cậu đã xong rồi, tôi đi đây!
Tống Gia Ân muốn giữ người lại nhưng không tìm được cớ. Hắn buồn bã, hỏi anh:
- Sau này có vấn đề gì tớ có thể nhờ cậu giúp đỡ chứ? - Sợ anh từ chối, Tống Gia Ân bày vẻ mặt đáng thương, nói thêm. - Ở nơi này, tớ chỉ quen mỗi mình cậu thôi. Tình tính tớ không tốt, cậu biết đấy… tớ sợ không nhờ vả được ai khác.
Trần Minh Dương thở dài, chần chừ một lúc lâu đành đồng ý:
- Cậu gặp khó khăn gì, có thể tìm tôi.
Tống Gia Ân mừng rỡ, chưa kịp nói cảm ơn, Trần Minh Dương đã rời khỏi mái hiên, chạy ào đi, bóng lưng khuất dần sau lùm cây. Tống Gia Ân siét chặt nắm tay, tự nhủ sau này thời gian còn dài, hắn không nên hấp tấp.
Làm tư tưởng cho bản thân mấy phút, Tống Gia Ân lên xem phòng kí túc xá của mình.
Trường Đại học K chỉ mới thành lập hơn mười năm, các cơ sở trong trường đều còn mới duy chỉ có danh tiếng không lớn và vị trí khá xa nội thành, tương đối vắng vẻ. Chính vì lẽ đó, tuy kí túc xá sạch sẽ, thoáng mát nhưng ít sinh viên ở lại.
Tống Gia Ân lên tới phòng mình, là phòng bốn người nhưng bên trong chỉ mới có một chiếc giường có đồ đạc. Hắn tham quan một vòng, đối
với không gian trong phòng khá vừa lòng.
- Cậu là bạn mới tới sao?
Phía sau truyền tới giọng nói hào sảng, Tống Gia Ân quay người lại, ở cửa là một chàng trai mặc đồ bóng rổ, gương mặt sáng láng, làn da lúa mạch mạnh khỏe.
- Tôi mới chuyển tới, chào cậu, bạn cùng phòng!
- Chào cậu. Chào cậu! – Chàng trai vui vẻ nói. – Tôi tên Phong Hàn, cậu tên gì?
- Tống Gia Ân.
- Ừm, Gia Ân. Cậu tới không mang theo hành lí sao? – Phong Hàn thắc mắc hỏi.
Tống Gia Ân đáp:
- Lát nữa sẽ được chuyển tới.
- Thế cậu ở lại đây từ hôm nay luôn đúng không? Vui quá! Tôi còn tưởng tối nay mình phải ăn cơm một mình rồi!
Bên này, Tống Gia Ân làm quen bạn cùng phòng, sắp xếp hành lí. Bên kia, Trần Minh Dương tham gia cuộc họp cuối ngày đầu tiên tiếp đón tân sinh viên. Chủ tịch hội sinh viên là người vui tính, cẩn trọng. Sau khi xem qua những vấn để gặp phải trong ngày hôm nay, anh để cho mọi người cho ý kiến giải quyết, nhanh chóng chốt nội dung buổi họp, triển khai đến các khoa và cho mọi người ra về. Tan buổi họp, mọi người kéo tới quán thịt nướng gần trường ăn uống. Lý Chi Ngọc bám theo Trần Minh Dương hỏi về Tống Gia Ân. Trần Minh Dương nhức hết cả đầu. Trong quán thịt nướng, anh nhác thấy Tống Gia Ân đi cùng một cậu bạn lạ mặt, có lẽ là bạn cùng phòng của hắn. Lý Chi Ngọc phát hiện anh nhìn người ta đến ngây ngẩn, bèn trêu chọc:
- Còn bảo không thân. Tớ thấy giữa cậu và cậu ta có mờ ám gì đấy!
Trước nay, Trần Minh Dương có vẻ trông thân thiện, hòa nhã nhưng thật chất lạnh lùng, khách sáo. Lý Chi Ngọc chưa thấy có một người nào ảnh hưởng đến tâm tình của anh nhiều như Tống Gia Ân. Nên cái thái độ che che giấu giấu, cố tình tỏ ra xa lạ của anh khiến cô nảy sinh nghi vấn.
Trần Minh Dương thoáng im lặng. Lý Chi Ngọc thật sự nói trúng. Anh và Tống Gia Ân có mờ ám. Hay nói đúng hơn, hai người từng có mối quan hệ mờ ám. Tống Gia Ân là người yêu cũ của Trần Minh Dương, là mối tình duy nhất trong hai mươi năm đầu đời của anh.
- Minh Dương, cậu đang nghĩ gì đấy? – Lý Chi Ngọc quơ tay trước mặt anh hỏi.
Trần Minh Dương hồi thần, lắc đầu nói:
- Không có gì. Mau vào bàn thôi, không nên để mọi người chờ!
Trần Minh Dương đẩy Lý Chi Ngọc tới bàn mọi người đang ngồi, liếc nhìn Tống Gia Ân đang vui vẻ cùng bạn mới một cái.
Giữa anh và Tống Gia Ân có mối quan hệ gì thì cũng đã kết thúc. Hai người giống như hai đường thẳng cắt nhau, giao tại một điểm rồi mãi chia xa, không bao giờ bước chúng một đường nữa.
Bây giờ, cả hai chỉ là những người quen xa lạ mà thôi. Anh hà cớ gì phải bận tâm sự hiện diện của hắn chứ.
Updated 161 Episodes
Comments
_Nhi Khánh_
tg gọi Minh DƯơng là anh à , tui tưởng ẻm là thụ ?
2022-05-09
1
YuHan
muốn biết về quá khứ của thụ quá à
2021-10-17
0