Buổi trưa của ngày hôm sau, sau một buổi học mệt mỏi ở trường thì bây giờ Trạch Dương cũng đã về đến nhà. Vừa đi vào nhà hắn đã nhìn thấy người đàn bà hôm qua. Trạch Dương đứng ngoài cửa một lúc lâu, đầu lại suy nghĩ miên man.
Bà ta... Là đến để đón Nhã Vy sao?
Thấy Trạch Dương đứng như tượng ở ngoài cửa, người đàn bà kia không chút ngại ngần mà đứng dậy tiến về phía hắn, mạnh miệng bảo.
- Tôi đến đón con!
Hắn biết chứ! Hắn biết bà ta đến đây để đón Nhã Vy.
Trạch Dương thở một hơi nặng nề, hắn đã suy nghĩ chuyện này suốt cả đêm và quyết định sẽ để Nhã Vy về với mẹ mình. Có lẽ... Nhã Vy rời đi thì sẽ có một cái tương lai tốt đẹp hơn. Nếu đổi nỗi buồn của hắn để lấy lại tương lai cho Nhã Vy thì hắn đồng ý.
- Tôi sẽ để bà đưa em ấy đi, mong bà chăm sóc tốt cho em ấy.
Bà ta bật cười lớn rồi lại bảo.
- Con tôi, đương nhiên phải chăm sóc tốt rồi.
Nhã Vy đứng trong nhà nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người họ thì tỏ vẻ sợ hãi chạy ra, nhìn Trạch Dương với đôi mắt đã ứ nước mắt hỏi.
- Anh! Bà ta đưa em đi đâu hả? Anh bỏ em sao?
Anh bỏ em sao? Một câu hỏi của đứa bé chính tuổi khiến người nghe đau lòng và người đau nhất ở đây là hắn, là Lưu Trạch Dương hắn chứ không ai khác. Tình cảm của hắn dành cho Nhã Vy không đơn giản là tình cảm anh em bình thường, nó đã vượt quá giới hạn rồi.
Trạch Dương nắm chặt tay, nén không cho mình lộ ra một chút biểu cảm buồn đau nào, nhoẻn miệng mỉm cười dịu dàng, ngồi xuống nhìn Nhã Vy trấn an.
- Nhã Vy ngoan! Đi theo bà ấy nhé! Sẽ tốt hơn cho em!
Nhã Vy lắc đầu rồi lại bắt đầu òa khóc, ôm lấy cổ hắn mà nói.
- Hông! Em hông đi! Em muốn ở với anh à!
Xót thật!
Một nổi chua xót bắt đầu dâng lên trong lòng hắn. Đương nhiên hắn cũng muốn giữ Nhã Vy lại nhưng không thể, như vậy thì tương lai sau này của con bé sẽ không tốt, sẽ không tốt một chút nào cả.
Trạch Dương mỉm cười lắc đầu, đưa tay nhẹ lau nước mắt cho Nhã Vy rồi nói.
- Nhã Vy ngoan! Đi đi, một lát anh sẽ chạy theo em. Nhé!
Nhã Vy khịt mũi.
- Thật không ạ?
- Thật!
- Vậy em đi trước nha! Anh nhớ chạy theo nha!
Trạch Dương xoa đầu Nhã Vy một cái rồi đứng dậy nhìn Nhã Vy đi theo bà ta. Hắn nắm chặt tay, kìm nén để không để nước mắt trào ra. Tim hắn đau như ngàn nhát dao khứa thật sâu vào nhưng đau thì đã sao? Đâu thể dùng nỗi đau này mà giữ Nhã Vy lại được chứ. Vì Nhã Vy! Vì tương lai của đứa bé mà hắn thầm yêu, đau một chút thì có làm sao?
Trên xe, Nhã Vy luôn ngoái đầu ra sau nhìn xem Trạch Dương có chạy theo không, cô bé bắt đầu òa khóc khi đi xa rồi mà hắn còn chưa chạy theo.
- Anh... anh nói dối! Huhu! Cô mau thả con xuống! Con muốn về với anh Dương!
Người đàn bà cạnh bên nghe tiếng khóc của Nhã Vy thì cáu lên, quát nạt.
- Im ngay! Tao là mẹ mày! Mày phải đi theo tao!
Thấy bà ta giận dữ thì Nhã Vy run sợ, tim không ngừng đập liền hồi ôm lấy mặt mà khóc nhưng lại không dám phát ra tiếng.
"Anh Dương, bà ta là người xấu!"
...***...
- Cháy! Cháy! Cháy nhà rồi!
- Nhà ông Lưu cháy!
- Dập lửa cứu người mau.
- Ông bà Lưu đã ra rồi, còn Trạch Dương.
Bà Kim Liên gục xuống nhìn vào ngôi nhà nhỏ bị lửa đỏ bao vây mà không ngừng khóc lớn, tay cầm lấy tay những người xung quanh, van xin thảm thiết:
- Mau, mau cứu con trai tôi! Xin mọi người, xin mọi người.
Ông Lưu Phàm cố gắng trấn an vợ mình.
- Liên, bà bình tĩnh!
Người dân ở khu ổ chuột hoảng loạn chạy cố dập tắt đám cháy nhưng lửa quá bén, càng lúc càng lan ra và cháy lớn hơn. Trạch Dương vẫn bị kẹt lại ở trong nhà còn chưa ra được, hắn nheo mắt nhìn xung quanh, tất cả đều là một mảng khói và lửa đỏ nghi ngút.
Đang tìm đường để thoát ra thì giọng nói khàn đặc quen thuộc của ông Lưu Phàm vang lên.
- Trạch Dương! Theo ba!
Nói rồi ông nắm lấy tay Trạch Dương dẫn đường có ít lửa để cứu con trai ra khỏi đó. Trạch Dương gật đầu, nhanh chân đi theo ba mình.
Rắc rắc.
Thanh gỗ đầy lửa trên trần nhà có vẻ không ổn và rồi chỉ trong chớp mắt nó đã rơi xuống đất, Trạch Dương vừa quay đầu lại nhìn chưa kịp hoàng hồn thì đã bị một bán tay đẩy ra khỏi đó, hắn trợn mắt nhìn vào ngôi nhà đang cháy nghi ngút kia. Ba hắn... Ba hắn còn chưa ra cơ mà. Không! Ba!
- Không, ba... ba... ba ơi...
...***...
[15 năm sau]
- Lưu tổng! Bên phía Vũ Thị muốn hẹn gặp ngài tại nhà hàng Trung Phương ạ!
Người được gọi là Lưu tổng dừng ngay công việc đang làm lại, môi khẽ nhếch lên tạo nụ cười nửa miệng, từng lời nói tỏ vẻ nguy hiểm thấy rõ.
- Vũ Thị sao? Được! Nói với họ ba mươi phút nữa tôi sẽ đến đó!
- Dạ vâng! Tôi sẽ đi báo cho họ biết ngay ạ!
Anh chàng đó vừa đi ra ngoài thì một người khác lại đi vào.
- Trạch Dương! Mày định hợp tác với bên đó thật à?
Người vừa được gọi là Lưu tổng kia không ai khác là Lưu Trạch Dương. Sau khi Nhã Vy rời đi hắn đã không ngừng cố gắng nỗ lực và nhận được sự giúp đỡ từ gia đình của một người bạn là Tỉnh Bách Niên người vừa đi vào. Với sự giúp đỡ cùng nổ lực của bản thân thì cuối cùng hắn đã đứng ở vị trí mà ai cũng mong muốn, được nhiều đối tác săn đón muốn hợp tác, thành công gây dựng lại sự nghiệp của Lưu gia.
Trạch Dương lật tập hồ sơ đang xem lúc nãy ra, cười khẩy một cái rồi bảo.
- Tao sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời ngày xưa.
Sau vài năm lập nghiệp tìm hiểu thì cuối cùng Trạch Dương đã biết được nguyên nhân khiến Tập đoàn gia đình bị sụp đổ. Hắn đồng ý giúp tập đoàn khốn kiếp đó là vì ấp ủ trong mình một ý định trả thù. Hắn sẽ từ từ chơi trò mèo vờn chuột với bọn họ. Cho bọn họ trải nghiệm cảm giác muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong.
...***...
[Nhà hàng Trung Phương]
- Lưu... Lưu tổng! Chào ngài!
Trạch Dương chỉ vừa đi vào đã nhận được cái chào kính cẩn từ phía Chủ tịch tập đoàn Vũ Thị - Vũ Kình nhưng thế thì đã sao chứ. Chỉ cần nhìn thấy ông ta là Trạch Dương lại cảm thấy khó chịu, nếu không vì trả thù hắn cũng chẳng đến đây nói chuyện với ông ta.
Trạch Dương gật đầu, không kính nể mà khinh bỉ đáp nhẹ một từ "Ừ!" khiến Vũ Kình hơi gượng gạo.
Sau một vài giây im lặng không nói gì, Vũ Kình run run lên tiếng.
- Ừm thì... ngài biết rồi đó! Vũ Thị của chúng tôi đang tuột cổ phiếu nhưng sẵn đây bên tôi có một dự án mới, mong ngài xem xét rồi...
Trạch Dương nhướng mày nhìn ông ta, cười nửa miệng.
- Cái giá?
- Giá sao?
Phải! Thứ hắn cần là cái giá phải trả cho việc hợp tác giúp đỡ lần này và chắc chắn không phải chỉ vun ra vài trăm triệu thì có thể xong được. Đương nhiên cái giá phải đắc hơn rồi.
Trạch Dương cầm ly rượu vang đỏ trên tay, lắc vài ba vòng cười khẩy một cái rồi bắt đầu mở lời đề nghị.
- Theo tôi biết thì Vũ gia có một đứa con gái, gả cho tôi! Vũ Thị sẽ được cứu!
Vũ Kình vô cùng bất ngờ trước lời đề nghị của Trạch Dương. Hắn muốn ông gả con gái ông đi sao? Cái giá này... thật sự làm ông khó xử.
- Gả... gả con gái sao? Tôi... tôi...
Trạch Dương thấy vẻ ấp úng của ông ta thì cười khinh, thở hắt một hơi rồi bảo.
- Còn đắng đo sao? Thôi được! Đã vậy thì...
Sợ không cứu được tập đoàn, sợ Trạch Dương đổi ý, Vũ Kình liền lên tiếng nói nhanh.
- Tôi sẽ gả, sẽ gả con gái cho ngài!
Trạch Dương cười khẩy một cái, đặt mạnh ly rượu xuống bàn.
- Được! Ngày mai tôi sẽ cho người đến đón con gái ông về Lưu gia. Đừng giở trò, nếu làm điều gì sai trái với tôi thì ông biết hậu quả rồi đấy!
Vừa nói, Trạch Dương vừa đập mạnh chai rượu vào cạnh bàn vỡ toang như một lời hâm dọa khiến Vũ Kình run hãi, cúi gầm mặt không dám nhìn hắn, run rẩy đáp.
- V... vâng!
Updated 73 Episodes
Comments
trì ngâm
P
2024-07-08
0
ngochi
Ngọc đã đến, mong được tương tác lâu dài ạ.
2022-01-07
1
K
ủng hô mk bộ " tình yêu giữa một cô gái và chàng bán bánh được không
2022-01-05
1