Nơi Cũ Anh Chờ Em
Ba! Mẹ! Chuyện gì vậy?
Lưu Trạch Dương vừa từ trường quay về nhà thì thấy nhà mình biến thành một đống lộn xộn, giấy tờ bị rơi khắp phòng khách, ba hắn là Lưu Phàm đang ngồi đang sofa vò đầu bức tóc, còn mẹ hắn là Lữ Kim Liên thì ngồi xoa hai bên thái dương. Không một ai lên tiếng trả lời hắn.
Lưu Trạch Dương cau mày nhìn ba mẹ mình, có chút khó chịu hỏi:
- Mẹ! Rốt cuộc có chuyện gì?
- Không có việc của con. Mau về phòng đi.
Ba hắn dùng giọng điệu tức tối nói khiến hắn cau mày, quay sang mẹ.
- Mẹ!
- Con lên phòng đi.
Lưu Trạch Dương không biết nói gì, cau có đi lên phòng. Hắn còn chưa rõ chuyện gì thì hôm sau đã có người báo tin cổ phiếu ở tập đoàn đã bị rớt xuống trầm trọng. Chẳng mấy chốc gia sản của Lưu gia đã tiêu tan.
Lưu Trạch Dương vẫn còn may mắn khi biết trường biết hắn bây giờ có hoàn cảnh khó khăn nên đã hỗ trợ học bổng đến hắn đến trường, nhưng khi đi học hắn lại bị chê cười, chỉ trỏ rồi dần dần hắn trở thành một người lạnh lùng, bỏ ngoài tai tất cả các lời nói của bạn học mà tự mình cố gắng.
Vào một ngày đẹp trời, Lưu Trạch Dương đang đi học về thì vô gặp được một bé gái đang đứng ở một góc phố và khóc rất to nhưng chẳng ai quan tâm cô bé, hắn thì còn phải về nhà sớm để phụ ba mẹ nên cũng không quan tâm cô nhưng trớ trêu thay cô bé đấy thấy hắn thì lại im bật và lặng lẽ đi theo sau lưng hắn, biết có người bám theo mình, hắn quay lại thì thấy cô bé lúc nãy, dùng ánh mắt lạnh lùng với giọng nói trầm trầm hỏi:
- Có chuyện gì?
Cô bé lắc đầu không trả lời, Lưu Trạch Dương khẽ nhíu mày, lại quay lưng đi tiếp rồi cô bé vẫn đi theo hắn, hắn lại quay lại nhìn cô bé, khó chịu hỏi:
- Tại sao lại theo tôi?
Cô bé mếu máo nhìn Lưu Trạch Dương rồi nói:
- Em không có nhà. Anh cho em theo nhé!
Hắn nhìn vào ánh mắt long lạnh của cô bé thì có chút động lòng, ngồi xuống dùng giọng nhẹ nhàng hỏi:
- Em tên gì? Bao nhiêu tuổi?
Cô bé kia nhẹ nhàng trả lời hắn:
- Em tên Nhã Vy tám tuổi.
- Ba mẹ em đâu?
- Mẹ dẫn em đi chơi xong thì đi mất.
Vừa trả lời hắn xong thì cô bé bắt đầu òa khóc, Lưu Trạch Dương không biết làm sao, khẽ nheo mắt nhìn cô bé. Từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ dỗ con nít cả nên lần này thật sự bó tay.
- Thôi được rồi! Chúng ta cùng về nhà nhé!
Cô bé nghe Lưu Trạch Dương nói vậy liền nít khóc ngay, nhào đến ôm hắn cười tít mắt.
Hắn cũng chẳng biết thế nào, chỉ cười trừ rồi đưa cô về khu nhà ổ chuột của mình.
- Lưu Trạch Dương! Con bé này là sao?
Trạch Dương đưa mắt nhìn Nhã Vy rồi quay sang bà Kim Liên trả lời:
- Con bé bị bỏ rơi cứ đi theo con nên con đưa con bé về nhà!
Bà Kim Liên nheo mắt nhìn Nhã Vy rồi lại bảo:
- Gia đình chúng ta chưa đủ khó khăn hay sao?
Trạch Dương vẫn không chịu thua mẹ mình, vẫn tiếp tục lên tiếng đáp:
- Nhưng bỏ thì tội lắm! Con sẽ phụ ba mẹ mà!
Ông Phàm thấy con trai mình vẫn kiên quyết để Nhã Vy ở nhà thì thở dài rồi nói:
- Bà! Lỡ đưa con bé về rồi chẳng lẽ bỏ sao?
- Tùy ba con ông!
Nói rồi bà Kim Liên quay vào trong, Nhã Vy đứng đấy lay lay tay Lưu Trạch Dương, ngây thơ hỏi:
- Anh! Bác ấy hỏng cho em ở hả?
Trạch Dương ngồi xuống mỉm cười xoa đầu cô nói:
- Không có đâu! Bà ấy sẽ là mẹ của em! Sao này gọi là mẹ nhé!
Nhã Vy đưa cặp mắt to tròn của mình nhìn về phía ba hắn rồi hỏi thêm.
- Dạ! Vậy đây là ba hả anh?
Nhận được cái gật đầu của Trạch Dương, Nhã Vy vui vẻ buông tay Trạch Dương ra chạy ngay về phía ông Lưu Phàm.
- Ba!
Lưu Phàm mỉm cười, ông xưa nay tâm tình rất dễ, rất thích trẻ con nên khi nhìn thấy Nhã Vy ông cũng rất vui, Lưu Phàm xoa đầu cô.
- Con gái!
...***...
Sau đó vài hôm, bà Kim Liên vẫn còn chưa chấp nhận việc cô ở đây nên rất hay cáu lên. Nhưng Nhã Vy ngây thơ vẫn luôn âm thầm giúp mẹ những công việc mình có thể làm rồi dần dần bà cũng cảm thấy mến cô và đã xem cô như con ruột của mình. Từ đó khi nào hắn đi học về thì cũng đi phụ việc ở ngoài để tìm thêm thu nhập cho gia đình. Tuy khó khăn nhưng lúc nào cũng ngập tiếng cười vui vẻ.
Một năm sau...
Cuộc sống của gia đình Lưu Trạch Dương khi có thêm Nhã Vy thật sự rất vui, Trạch Dương luôn đối xử tốt, chở che, bảo bọc cho Nhã Vy không đơn giản là vì xem cô là em gái, mà hắn thật sự đã vượt xa giới hạn anh em từ lâu lắm rồi, chuyện đó, đến ba mẹ hắn chỉ nhìn cũng có thể thấy rõ được.
Niềm vui chưa được bao lâu thì có một hôm hắn đi học về thì thấy nhà mình có khách, là một người đàn bà trung niên đang ngồi nói chuyện với ba mẹ hắn. Lưu Trạch Dương đi vào, lên tiếng hỏi:
- Có chuyện gì thế ba mẹ?
Nhã Vy vừa thấy Trạch Dương thì chạy ra ôm lấy chân hắn bật khóc. Thấy em gái khóc, Trạch Dương ngồi xuống lau nước mắt cho Nhã Vy, nhẹ nhàng an ủi, càng an ủi thì Nhã Vy càng khóc lớn hơn, mếu máo nói:
- Anh! Bà ta muốn đưa em đi!
- Trạch Dương! Bà đây là...
Không chờ bà Kim Liên nói hết, người đàn bà kia đã đứng lên trả lời:
- Tôi là mẹ của con bé!
Trạch Dương khẽ nheo mắt nhìn bà ta. Bà ta đến đây làm gì? Định tìm lại cô hay sao? Chẳng lẽ là như vậy?
Trạch Dương nhìn bà ta với ánh mắt không nghênh đón, lạnh nhạt hỏi:
- Bà đến đây làm gì?
Bà ta bật cười, chân chậm rãi bước đến chỗ Trạch Dương đang đứng, giọng chua chát nói:
- Cậu hỏi lạ nhỉ? Đương nhiên là đến đón con tôi về rồi!
Khóe môi Trạch Dương khẽ cong lên tạo nụ cười nửa miệng.
- Đón sao? Bà bỏ em ấy giờ lại muốn đón về? Nhã Vy là món đồ vật để bà lấy thì lấy bỏ thì bỏ à?
- Do lúc trước có việc xảy ra nên tôi phải bỏ nó! Bây giờ đã ổn! Tôi muốn mang nó về!
Hắn kiên quyết nói:
- Không!
Bà ta cười nửa miệng nhìn Trạch Dương rồi bảo:
- Tôi là mẹ nó. Cậu cản được sao?
- Tôi sẽ không để bà đem Nhã Vy đi.
Bà ta nhìn Trạch Dương bằng ánh mắt khinh bỉ, dùng chất giọng chua chát bảo:
- Cậu có thể nuôi nổi nó sao? Nó còn phải đi học đấy với cái nhà lụp xụp ở khu ổ chuột này của cậu thì làm sao nuôi nổi nó. Một đứa chỉ mới mười bảy tuổi đi học bằng tiền được hỗ trợ, cơm không đủ ăn mà còn muốn giữ lại, cậu định làm anh hùng chắc?
Trạch Dương vừa nghe bà ta nói thế thì giận dữ nhưng bà ta nói đúng, giờ hắn chẳng có gì trong tay thì làm sao bảo bọc cuộc sống của cô được.
Bà ta cười khinh nhìn Trạch Dương, giọng chanh chua nói:
- Tôi không cần biết. Sáng mai tôi sẽ đến đón nó, cậu không cản được đâu.
Nói rồi bà ta xách túi bỏ ra khỏi nhà hắn. Trạch Dương vẫn đứng đó, nhìn theo dáng bà ta, tay nắm chặt thành quyền. Nhã Vy thấy vậy thì lay lay hắn.
- Anh, chuyện gì vậy ạ? Bà ta là ai sao lại muốn đưa em đi!
Trạch Dương hít một hơi thật sâu, xoa đầu cô cười nhẹ rồi đáp:
- Không có gì đâu! Em đừng để tâm!
Tối, sau khi cô đã ngủ say thì Trạch Dương nói chuyện với ba mẹ mình. Bà Kim Liên nhìn Trạch Dương với vẻ mặt căng thẳng hỏi:
- Con định thế nào? Giữ Nhã Vy lại hay trả lại cho hà ta?
Trạch Dương vẫn kiên quyết bảo:
- Con sẽ không để Nhã Vy đi!
Ông Lưu Phàm lắc đầu nói:
- Nhưng nếu nó ở đây thì tương lai sẽ không tốt!
Bà Kim Liên thở dài rồi nói:
- Trạch Dương! Mẹ biết con thương Nhã Vy nhưng nếu nó còn ở đây thì chỉ sợ sau này con bé sẽ khổ!
Ông Lưu Phàm nheo mắt nhìn con trai mình rồi lại bảo:
- Phải! Ba mẹ cũng thương con bé nhiều lắm nhưng... con biết hoàn cảnh gia đình rồi đấy!
Ba hắn vỗ vai hắn, giọng khàn khàn nói:
- Ba mẹ nói thế thôi! Con suy nghĩ kĩ đi! Trễ rồi! Con cũng đi ngủ đi!
Cả đêm đó Trạch Dương trằn trọc không ngủ được, trong đầu không ngừng suy nghĩ về việc của cô.
- Chẳng lẽ phải trả cô về bà ta thật sao?
Updated 73 Episodes
Comments
K
ủng hô mk bộ " tình yêu giữa cô gái và chàng bán bánh được không
2022-01-05
3
꧁gấu Trúc Nèk꧂
...
2021-10-10
1