Cô dịch chuyển tầm mắt, nhưng vẫn trả lời hắn.
- Vũ Ninh Anh.
- Cô ta là tiểu tam?
Lâm An có chút muốn cười, cô thích hắn nhất chính là khi hắn ngốc ngốc ngạo kiều như vậy, trông vô cùng đáng yêu.
Bỗng nhiên trong đầu lại nổi lên suy nghĩ ích kỷ "nếu hắn cứ ngốc mãi thì có lẽ khá tốt".
Lâm An nghiền ngẫm trả lời.
- Trước kia đúng là cô ta thích anh, nhưng lúc đó hai chúng ta chưa xác lập mối quan hệ nên không thể nói là tiểu tam. Còn bây giờ, chúng ta đã xác lập quan hệ, cô ta hình như ngược lại đứng về phía em, rất có ác cảm với anh. Em có chút không hiểu, anh đã làm ra chuyện gì không thể chấp nhận được mà có thể làm một người sống chết muốn gả cho anh lại quay lưng?
Cô ác ý đùa bỡn, bài ra vẻ mặt suy tư.
- Em đang nói tốt cho cô ta.
Tư Hàn Vũ không trả lời câu hỏi của Lâm An, hắn chỉ nhắm ngay vào chuyện Lâm An bênh vực người ngoài.
- Em chỉ nói sự thật thôi.
Đối với Tư Hàn Vũ, Lâm An đặc biệt phá lệ có kiên nhẫn giải thích cho hắn nghe.
Tư Hàn Vũ được nước hỏi tới.
- Em tin cô ta?
Hắn nghi ngờ nhìn cô, trong nghi ngờ có vài phần chờ mong.
Lâm An đứng dậy, đi đến chỗ hắn, từ trên cao nhìn xuống, bàn tay tinh tế nâng lên, niết chiếc cằm tinh xảo của hắn.
Tư Hàn Vũ cũng thuận theo, ngước lên nhìn vào đôi con ngươi sâu thẳm của cô.
Cô không trả lời câu hỏi của hắn, mà hỏi ngược lại.
- Em tin thì sao? Không tin thì sao? Em còn có thể trả "hàng" sao?
"Hàng" ở đây có nghĩa là hắn.
Nghe cô hỏi, Tư Hàn Vũ cười nhẹ, nụ cười của hắn không thuần khiết giống như nụ cười khi đứng ở cửa, nụ cười lần này tồn tại tạp chất khó nhận ra.
Hắn nắm bàn tay đang nâng cằm mình của cô kéo xuống, một tay khác vòng ra sau ôm lấy vòng eo nhỏ xinh, sườn mặt xinh đẹp giống như trẻ con áp lên phần ngực mềm mại của cô.
Đôi mắt đào hoa nổi lên ngọn lửa chiếm hữu mãnh liệt, thanh tuyến của Tư Hàn Vũ vẫn êm tai dễ nghe nhưng lại đi kèm theo một loại dục vọng điên cuồng.
Câu trả lời nhẹ nhàng nhưng đầy quả quyết.
- Đương nhiên không!
Cho dù hắn chết, cô cũng phải chết theo hắn.
Hai người nị nị oai oai hơn mười lăm phút, Tư Hàn Vũ mới một mình đi ra khỏi phòng.
Lâm An ngồi ở chỗ cũ, nhìn dáng vẻ có chút mất mát cùng tức giận của hắn khi đi ra ngoài, hai cánh môi anh sắc cong theo nụ cười nuông chiều của cô hình thành một độ cung hoàn mỹ, lý trí lại có chút bất lực.
Ngẫm lại thì con người ai cũng rất mâu thuẫn. Cô không thích làm nũng với người khác, cô cũng chán ghét những kẻ hay làm nũng. Những người ở trước mặt cô một kiểu, đằng sau lưng cô một kiểu, cô càng chán ghét. Nhưng mà "tiểu kiều thê" của cô lại hội tụ đủ hai yếu tố trên, mâu thuẫn hơn nữa là một chút chán ghét hắn, cô cũng không có.
Đúng thật là, nghiệp quật không trừ một ai, ghét của nào trời trao của đó!
Trước kia cô lảng tránh, có lẽ gây cho hắn không ít khó chịu đi? Bây giờ dù có chút mệt mỏi nhưng cho dù mệt chết cũng phải sủng hắn thôi!
Xem như bù đắp.
Trước kia a, tuy tình cảm của hai người không trải qua biến cố gì lớn nhưng thật sự cũng không dễ dàng gì!
Trong lòng có đối phương nhưng lại giống như hai đường thẳng song song, không giao thoa mới có thể tồn tại cùng nhau. Giữa hai người có rào cản của bản thân: sự nghi ngờ, toan tính, lòng tham, lòng tự cao, sự bất đắc dĩ; cùng rào cản của thân phận.
Khoảng cách rào cản đó giống như dung nham hừng hực, đáng sợ như ranh giới của địa ngục, nếu bước vào chính là tro tàn kết cục.
Điều quan trọng nhất mà trước kia cô không muốn tiếp nhận hắn chính là cô sợ hắn sẽ phản bội cô. Cô không muốn đi tiếp vì sợ ngày sau tình cảm đâm sâu cắm rễ, rồi bị phản bội nhưng lại không thể thẳng thừng buông tay hay hạ tàn nhẫn với hắn.
Hắn là nhân tố đầu tiên, cũng là duy nhất làm cô do dự.
Đời người dài dằng dặc, sẽ có lúc sẽ yêu ai đó say đắm, cũng có lúc tình cảm kia sẽ trở nên nhạt nhòa như nước lã, hoặc có khi cũng chỉ đơn giản là nhất thời thiếu kiên định bị cám dỗ ngoại tình. Nhưng cho dù là loại nào đi nữa, cô cũng không thể chấp nhận được, trong mắt cô tuyệt đối không dung một hạt bụi nào.
Nếu biết rõ bắt đầu sẽ có kết cục chẳng tốt đẹp gì, thì hà tất bắt đầu làm cái gì. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ trước kia của cô, còn bây giờ, cô muốn hắn ở bên cạnh cô mãi mãi, cho dù phải cầm tù hắn cô cũng không ngần ngại.
Cô đã cho hắn nhiều cơ hội như vậy, nhưng hắn cứ đâm đầu bám dính cô. Nếu đã cứng đầu la liếm vậy thì cùng nhau đi về phía trước đi, nếu sống cùng nhau hạnh phúc thì cả hai cùng hạnh phúc, còn nếu sống cùng nhau không hạnh phúc...vậy thì cứ ngược nhau mà sống thôi!
Ba tháng trước.
Dưới ánh hoàng hôn rực lửa, làn gió xuân lạnh lẽo thổi quét qua hàng đại thụ giữa sân viện mồ côi, tạo nên bức tranh nhẹ nhàng, man mát chút u buồn.
Ở hàng ghế đá ngay dưới gốc cây đại thụ, có một thiếu nữ mặc váy trắng, chân váy dài qua đầu gối, mái tóc đen mượt như lụa xõa dài. Trong tay cô là một bản vẽ cùng một cây bút, bàn tay cầm bút của cô uốn lượn điêu luyện, có kỹ xảo. Mà phía đằng xa trước mắt cô có đám trẻ đang chơi đùa nói cười.
Cứ ngỡ cô sẽ vẽ đám trẻ kia, nhưng trên trang giấy của cô chỉ là vài nét nguệch ngoạc không ra hình dáng, trông còn khó hiểu hơn tranh vẽ nghệ thuật trường phái trừu tượng.
Thiếu nữ tạo cho người nhìn một loại cảm giác tĩnh lặng đối lập hoàn toàn với đám trẻ đối diện, nhưng sự tĩnh lặng của cô cũng không giống như sự tĩnh lặng của buổi chiều mùa xuân êm đềm, nhẹ nhàng, mà có chút âm u, âm hàn.
Cô giống như hòa mình trong bức tranh thiên nhiên nhưng cũng giống như bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ này chỉ làm nền cho cô.
Bản thân của cô rất mâu thuẫn. Thân hình nhỏ nhắn nhưng khoác lên chiếc váy bồng bềnh còn cộng thêm cái áo khoác rộng thùng thình cùng màu, trông không vừa vặn với cô nhưng lại không nhìn ra lôi thôi, ngược lại còn rất có phong cách.
Kiểu dáng váy áo của cô đang mặc nhìn qua đơn giản nhưng chỉ cần là người có mắt nhìn một chút thì đều nhận ra đây là hàng xa xỉ.
Ngoại hình của cô cũng mâu thuẫn với khí chất đài cát, cao sang của mình. Cô có đôi mắt phượng minh diễm ma mị, tròng mắt đen huyền, mũi thẳng, môi mỏng, gương mặt trái xoan không chút phấn son cùng làn da trắng sứ. Bề ngoài làm người khác nhìn vào sẽ nghĩ cô chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, độ tuổi thanh xuân nhiệt liệt. Nhưng khí chất của cô lại đoan trang đài cát, hoàn toàn tương phản với sự nhiệt liệt mà ngũ quan của cô mang lại.
Càng đáng nói hơn là kiểu người như thiếu nữ này tại sao lại đến viện mồ côi? Đến viện mồ côi để ngồi vẽ một bức tranh trừu tượng?
Updated 234 Episodes
Comments
Mặc Nhiễm
Vừa mấy chương đầu đã có vấn đề lớn a!! Đáng mong chờ!!
2021-11-13
2