Chừng năm giờ, xe lúc đó cũng đã sửa xong. Khánh Duy cùng Nhã Di trên người khoác lên bộ võ phục màu trắng, hai đứa theo bộ môn taekwondo cũng đã được bốn năm rồi, trên eo cũng đã mang được đến đai đỏ, tầm vài tháng nữa có thể thi lên đai được rồi.
Hai cái đai được cất trong balo, chỉ đợi lên đến trung tâm rồi mới đeo.
Khánh Duy đèo Nhã Di từ nhà trọ cho tới trung tâm võ thuật, cũng không biết là xa hay gần, chỉ biết từ nhà đến đấy tầm khoảng mười phút đạp xe.
Hai đứa đến trung tâm, vừa dạy vừa học, đai đỏ trên eo chỉ có bốn người ở trung tâm mới có. Chỉ thế thôi đã khiến không ai dám động rồi.
Cho đến bảy giờ hơn, hai đứa lại hì hục đèo nhau từ trung tâm trở về nhà. Lúc đi ngang chỗ bán bún đậu mắm tôm, không ai bảo ai rất nhanh lại dừng xe lại.
Cô bán bún đậu nhìn hai gương mặt kia đến chai sạn, quen thuộc. Mỗi lần đi về liền ghé ngang mua hai phần về. Chỉ là lần này không như vậy.
Khánh Duy vừa mở miệng nói: "Lấy con hai phần như cũ nha cô." thì Nhã Di đã nhanh chóng chen miệng vào: "Ba phần... lấy thêm một phần nữa là ba phần nha cô..."
Cô chủ chỉ gật gù vài cái như đã nghe rồi sau đó cúi người tiếp tục làm.
Khánh Duy quay mặt sang đằng sau, khẽ nhíu mày nhìn nó.
"Mua chi ba phần? Mày lấy thêm một phần cho ai?"
Nhã Di cười nhàn nhạt, xua xua tay, sau đó lấy trong balo ra một trăm nghìn đưa cho Duy.
"Tao mua cho cô Dung."
"Cô Dung nào?"
"Cô Hoài Dung trường mình."
Khánh Duy vừa lấy tiền, vừa bày ra gương mặt ngạc nhiên nhìn nó. Giống như cậu mới vừa từ sao hỏa bước về, vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Thấy thằng bạn ngốc nghếch còn chưa hiểu chuyện, nó liền thở dài một cái sau đó liền cất tiếng.
"Ờ, cô Dung mới chuyển về gần phòng trọ mình sáng nay, chắc mày không biết... Tao còn phụ cô dọn dẹp hơn cả tiếng đồng hồ nữa mà..."
Nói đến đây, Khánh Duy rất nhanh liền "à" một tiếng, gương mặt cũng giãn ra, giống như vấn đề đã được giải quyết nên cũng không cần bày ra khuôn mặt khó hiểu đó làm gì.
Mua xong thì hai đứa lại đèo nhau trên con xe đạp về nhà, về đến dãy nhà trọ, Nhã Di xuống xe trước để cho thằng Duy chạy xe vào nhà. Còn mình thì đi đến phòng trọ của Hoài Dung để đưa cho cô hộp bún đậu.
Nhã Di chỉ vừa mới đứng trước cửa nhà, bất giác đã giật mình vì tiếng gào thét giận dữ của cô.
"Thằng khốn. Quay lại cái đầu anh. Anh còn tưởng tôi dễ dụ như thế à? Muốn quay lại hả? Đâu có dễ..."
Nó đứng bất động ở cửa nhà, chỉ dám đứng yên ở đó chứ nào dám lên tiếng gọi cô. Hóa ra Dung mỹ nhân cũng có lúc gào thét hung dữ như vậy.
Được một lúc thì nó không còn nghe thấy gì nữa, Hoài Dung từ bên trong đi ra, trên mặt tràn ngập mùi thuốc súng. Tay cô nắm chặt cái điện thoại trên tay, hận không thể bóp nát nó.
Đợi đến lúc nhìn thấy nó rồi, cô liền giật mình một cái. Bạn nhỏ vì sao lại ẩn ẩn hiện hiện giống như Vũ Nương thế này?
"Em... em... sao lại đứng đây? Em đứng đây hồi nào?"
Hoài Dung ấp úng nhìn nó. Nhã Di chỉ nhàn nhạt cười, sau đó đặt hộp bún đậu xuống bàn cho cô.
"Dạ, em mới đứng đây thôi. Em mua cho cô hộp bún đậu, hơ hơ..."
"À... cảm ơn em... Đúng rồi, Nhã Di, bây giờ em rảnh không?"
Hoài Dung vốn dĩ định cho Nhã Di về, chỉ là nhớ ra một số vấn đề nan giải của bản thân nên mới bất đắc dĩ mà gọi lại.
"Em rảnh."
Cô nghe nó nói vậy, không hiểu vì sao lại thở dài một cái. Hoài Dung khoanh tay, lại ái ngại nghĩ đến việc của bản thân. Trước giờ cô không có quen ngủ một mình, nhất là ở chỗ ngủ mới. Mỗi lần phải ngủ một mình, cô thường mơ đến mấy thứ bậy bạ, nhiều lần trở thành nỗi ám ảnh, riết thì thành thói quen. Lúc trước có bạn cùng phòng ngủ chung, chỉ là chỗ đó đã bị tên người yêu cũ Hoàng Kiên kia biết, sợ bị kiếm chuyện phiền phức nên đành chuyển nhà trọ.
Hai má cô phúng phính ửng hồng, vẫn là không dám mở miệng nói một câu hoàn chỉnh nên mới ấp úng.
"À... ừm... thì... cô a... không quen ngủ một mình, tối nay... em qua ngủ chung với cô... Có được không?"
"Dạ?"
Lời vừa dứt, hai mắt nó đã trợn tròn nhìn cô, giống như đem điều vừa thu vào tai trở nên mơ hồ, không thể tin được. Cô thấy nó như vậy, cũng ngại không dám nhắc lại một lần nữa, cho nên nhàn nhạt lắc đầu, xua xua tay.
"Ờm... Không có gì. Em... về phòng đi..."
Nghe cô phủ nhận, Nhã Di chỉ đành trở về phòng thôi chứ biết làm sao được, nó ngoan ngoãn "dạ" lấy một tiếng rồi lại khuất dạng, mất tâm, mất tích.
Chỉ là hành động đó của Hoài Dung rất nhanh liền làm cô cảm thấy hối hận.
Tầm mười một giờ khuya, đèn tắt tối om, không lấy một bóng người qua qua lại lại. Hoài Dung từ cơn mơ giật mình tỉnh dậy, quả thực như cô nghĩ, cô lại mơ thấy một số thứ không nên thấy. Ánh mắt cô bây giờ tràn ngập sự sợ hãi, cô rất sợ... sợ ma. Bản thân lại thường xuyên mơ bừa bãi như vậy, thành ra nỗi sợ đấy chỉ có lớn hơn chứ không kém hơn.
Mở mắt ra thấy xung quanh toàn là bốn bề đen nhẻm, kế bên chỉ có ánh sáng vàng nhạt từ bóng đèn ngủ phát ra, nhưng rất ít.
Càng tỉnh cô càng sợ, dường như nổi sợ đã lấn át đi lý trí. Đánh bạo, Hoài Dung chậm chạp ngồi dậy, sau đó mò đến cánh cửa, mở ra rời khỏi phòng.
Cô đứng trước phòng của Nhã Di, lại rụt rè không biết là có nên gõ cửa gọi hay là không. Lòng ngực cô đập mạnh đến độ bản thân cô liền có thể nghe rất rõ. Vẫn là nổi sợ chiến thắng, cô lấy hết can đảm, vừa đều đều tay gõ vào cửa vừa khẽ gọi.
"Nhã Di... Di ơi... Di... Di... mau mở cửa ra đây đi... Di..."
Nhã Di đang say giấc ngủ ngon lành, chỉ là bị tiếng gọi cùng tiếng gõ cửa kia làm cho thức giấc. Nó nghe rõ mồn một là có người gọi tên mình, phần vì còn mơ hồ nên rất nhanh lếch người dậy mở cửa.
"Ai dạ... Ai kêu Di á?"
Nó nuốt lấy một ngụm nước bọt, hai mắt nheo nheo lại nhìn về phía trước, mắt chỉ thấp thoáng nhìn thấy một người phụ nữ.
"Di... em qua ngủ chung với cô đi. Cô không dám ngủ một mình..."
Nó nhíu mày, rồi choàng tay ra đằng sau gãy gãy cái lưng. Thì nó cũng chỉ nghe được là cô nó không dám ngủ một mình, nghe vậy nên nó nhanh ra khỏi phòng rồi kéo cửa lại.
Nhã Di mơ hồ túm lấy cổ tay cô, sau đó chỉ biết kéo cô quay trở lại phòng của mình.
"Cô Dung sợ ma hả?"
Nó hỏi nhưng không thấy Hoài Dung trả lời, cũng chẳng để ý nhiều. Nó lúc này đã bị cơn buồn ngủ xâm chiếm đầu óc, bảo gì thì làm đó, còn có thời gian đâu mà suy nghĩ mọi chuyện.
Chỉ là Hoài Dung bị nó kéo tay ở phía sau, bất giác liền động tâm, lại không ngờ tay bạn nhỏ này... có chút ấm áp.
Nhã Di kéo cô vào phòng rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Nó ngáp một cái, sau đó buông tay cô ra.
"Cô nằm xuống đi rồi em nằm."
Hoài Dung nghe lời nó, cứ ngoan ngoãn như một đứa trẻ mà nhanh chóng nằm xuống. Đợi cho cô nằm xuống rồi, nó mới mắt nhắm mắt mở mà nằm xuống theo cô. Cơn buồn ngủ cứ thế lại ập tới, bạn nhỏ lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu.
Hoài Dung biết có người nằm kế bên mình, bất giác cũng cảm thấy được có sự ấm áp nên rất nhanh khuyên răng bản thân mình đi vào giấc ngủ.
Comments
Bạch Ảnh
4 năm đủ đai đen rồi mà nhỉ?
2022-06-05
2
Losa
Đọc nhớ thời đi học quá
2021-09-13
3