Cô Giáo Cạnh Nhà Muốn Được An Ủi
Tình yêu đôi khi không cần quá to lớn, vĩ đại, nó đơn giản chỉ là cùng nhau ngắm mặt trời lặn, cùng nhau ăn một bữa cơm, cùng nhau xem ti vi, cùng nhau cười, cùng nhau ngủ... Như vậy có phải là quá ấm áp rồi không?
“Cô có thể chọn anh ta, nhưng cô nên nhớ... Chỉ cần cô quay đầu, sẽ vẫn có một Nhã Di luôn cưng chiều cô, luôn đặt cô lên hàng đầu, luôn dành cho cô những lời ngọt ngào nhất, em sẽ vẫn ở đây, đợi cô chơi vui rồi sẽ cùng nhau về. Bởi vì em yêu cô... Cho nên... Em muốn cô sẽ được hạnh phúc với chính sự lựa chọn của bản thân mình.”
----------------
“A.... Chó connnn, chạy chậm thôi. Bà bắn mày, tao chỉ mới lên lớp mười thôi, tao còn yêu đời lắm. Dừng xe lại... Aaaa...”
Nhã Di ngồi ở đằng sau xe, hai tay bám chặt vào yên xe đằng trước, mặt mày đã biến dạng tái ngắt, miệng còn không ngừng gào thét. Chiếc xe đạp vẫn cứ lao nhanh về phía trước, lượn vài vòng trong công viên, giống như xe không phanh, tốc độ càng ngày càng nhanh chứ không có chậm lại. Mặc cho nó đang gào thét kịch liệt ở phía sau như thế nào, Khánh Duy vẫn là càng đạp nhanh hơn.
“Mày phải thử trò cảm giác mạnh với tao chứ? Chẳng phải mày nói chúng ta là anh em tốt sao?”
Khánh Duy càng đạp càng nhanh, mà hai tay Nhã Di cũng bám chặt vào yên xe hơn. Nó thật sự đã bị thằng chó con này dọa đến xanh mặt rồi. Nếu như xe có tông vào cây xanh, nó sợ nó sẽ đi chầu ông bà sớm mất.
“Mày làm vậy rồi ai độ nổi mày? Chó connn, dừng xe lại. Coi như tao cầu xin mày...”
Lờ vừa dứt, chẳng biết ai độ nổi cái suy nghĩ của Nhã Di mà nó đã thật sự linh nghiệm. Cả chiếc xe đem theo hai bạn nhỏ tông vào cái cây gần đó. Đương nhiên là cái cây không sao mà đầu chiếc xe thì nát ben nát bét. Khánh Duy bị mắc chiếc xe đạp nên ngã tại chỗ, còn Nhã Di thì bị giật mạnh về phía trước theo quán tính rồi văng ngược về sau. Cái lưng nhỏ của nó đập xuống nền gạch công viên một cái "bộp", rồi lăn lăn vài vòng trên đó.
Cảm giác tưởng không phê mà ai ngờ lại phê không tưởng. Mặt mày thiếu nữ nhăn nhó đến cực độ, hai tay ôm lấy bụng mà lăn qua lăn lại, thật sự rất đau. Nó hận không thể đem Khánh Duy vứt cho cá sấu ăn, đúng là hại chết nó rồi.
Chỉ là lúc này Nhã Di để ý, hình như bản thân đang nằm kế một người, kế bên nó là một đôi chân nhỏ nhắn, thon dài, khỏi phải nói đây chắc là chân con gái nha.
Nó chậm chạp bò dậy, tay không ngừng choàng ra sau mà xoa xoa cái lưng già sắp vỡ vụn thành trăm mảnh của mình.
Rồi ở phía trước, đối diện với Nhã Di là một người đàn ông cao ráo, vẫn là hơn nó một cái đầu. Người đàn ông kia giơ tay lên cao, giống như sắp giáng tay xuống mà tặng ai đó một bạt tay.
Thấy như vậy, nó vẫn chưa kịp định hình được mọi việc, cứ tưởng người đó định đánh mình, theo phản xạ mà vun tay trước đấm thẳng vào mặt người đối diện một cái.
Người phụ nữ đứng kế bên Nhã Di đang đánh mặt sang một bên, còn nhắm nghiền mắt lại, hai tay cô nắm chặt vào túi xách của mình, giống như đang run rẩy mà chờ đợi cái tát đó giáng xuống mặt mình. Đợi rất lâu mà vẫn chưa thấy gì, Hoài Dung mới chậm chạp mở mắt, sau đó hướng mắt nhìn về phía đối diện.
Người đàn ông trước mắt đang ôm lấy mặt, hình như là lại cách xa cô thêm vài bước.
Nhã Di đảo mắt một vòng, gương mặt ngập tràn vẻ vô hại, hình như nó vừa đánh người ta thì phải, mà người đàn ông trước mặt nó dường như không có quen.
Người đàn ông kia một tay ôm mặt, một tay chỉ vào mặt nó mà ú ớ mấy chữ “mày... mày...”, vẫn là không rép thành một câu hoàn chỉnh.
Cùng lúc, cả Nhã Di và Hoài Dung quay sang nhìn nhau. Nó nhìn một cái là nhận ra ngay người phụ nữ trước mặt mình là ai. Chỉ có cô là nhíu mày nhìn nó, giống như khuôn mặt trước mắt này rất quen, đã từng nhìn qua nhưng không nhớ là ai, tên gì.
Nó nhìn cô, nhanh chóng nở một nụ cười nhàn nhạt.
“Cô Dung, là cô?! Em còn tưởng là ai chứ?”
Hoài Dung nghiên đầu nhìn nó, còn đưa tay gãy gãy nhẹ đầu, khuôn mặt còn có chút ái ngại.
“Em là...”
“Em là Nhã Di, vừa lên lớp mười ở trường Hoàng Hạ, cô không nhớ cũng khó trách...”
Cô rất nhanh “à” lấy một tiếng, trong đầu cũng dần có ký ức về cái tên Nhã Di này. Cô vẫn còn nhớ bạn nữ Nhã Di cùng một bạn nam khác tên là Khánh Duy, cả hai là gương mặt tiêu biểu cho biệt đội tấu hài trong lớp. Cho nên trong ký ức của cô vẫn là rất ấn tượng về hai cái tên này, nếu là người khác, chỉ sợ cô không nhớ nổi là ai.
Đột ngột, người đàn ông trước mắt túm lấy cổ tay Hoài Dung mà kéo đi. Khuôn mặt hằn lên tia máu, vô cùng hung dữ, giống như hắn ta chỉ hận không thể đem cô xé nát. Hai chân cô cố gắng tựa lên trên đất, tay còn lại cố gắng tháo cổ tay của mình ra khỏi tay người trước mắt, mặt cô không khỏi bày ra cảm giác khó chịu.
“Buông ra. Tôi không đi. Đồ khốn nạn. Buông ra.”
Thấy sự việc như vậy, Nhã Di bất giác liền nhíu mày. Đàn ông mà đối xử mạnh bạo với phụ nữ như vậy, vẫn là nên vứt đi thì hơn. Trong ký ức của nó, Hoài Dung là một giáo viên dịu dàng, dễ thương, cử chỉ lại rất ôn hoà nên được lòng rất nhiều học sinh. Mà phàm đã là một người phụ nữ yếu đuối như cô, làm sao có thể chống lại một tên đàn ông sức dài vai rộng được chứ.
Nhã Di nuốt lấy một ngụm không khí, sau đó một chân đặt ra phía sau, chà chà lên mặt đất vài cái, rất nhanh liền giương chân đá thẳng vào sau ót hắn. Gương mặt nó khi đó lạnh tanh, không bày ra bất kỳ một tia cảm xúc nào, giống như đem người trước mắt biến thành kẻ thù vậy.
Lực đạo rất mạnh khiến hắn không thể không buông cổ tay người con gái kia ra. Hắn nằm chèm bẹp trên mặt đất, bị đá trúng nguyệt nên ngất đi rồi.
Hoài Dung lúc này chỉ biết đứng ở phía sau Nhã Di mà run rẩy, hai mắt lo sợ nhìn người đàn ông trước mắt.
“Anh ta... Chết... Chết rồi hả?”
Nghe hỏi, nó chỉ cười hè hè, sau đó xua xua tay.
“Sao mà chết được cô. Cùng lắm là mai hay mốt đem xuống đất chôn thôi chứ chết sao được.”
Cô nuốt lấy một ngụm nước bọt, bất giác lùi về đằng sau vài bước. Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, hắn vũ phu như vậy, lúc trước cô có bị mù mới đồng ý làm bạn gái hắn.
Hoài Dung cùng Nhã Di một lúc lâu liền xoay người bỏ đi. Rất may là gặp được bạn nhỏ ở đây, nếu không thì không biết cô sẽ ra sao nữa.
“Sao em lại ở đây?”
“Em với Khánh Duy ra đây chơi thôi cô. Tại vì mai là chủ nhật nên hai đứa ra đây chơi trò mạo hiểm.”
Hoài Dung dừng chân lại một chút, sau đó liền cười nhàn nhạt. Bất giác, cô đưa tay xoa xoa đầu bạn nhỏ.
“Cảm ơn em. Rất may là gặp được em đấy. Hắn ta là một tên đàn ông rất bạo lực... Nếu không có em chắc đêm nay cô tiêu đời rồi...”
Nhã Di đem bản thân mình giật bắn một cái, từ hồi cha sinh mẹ đẻ tới giờ mới có người đầu tiên ngoài cha mẹ xoa đầu nó. Hai má nó không tránh khỏi bị làm cho ửng lên, chắc cũng chỉ là phản xạ tự nhiên thôi. Nó ấp úng “dạ” một tiếng, cử chỉ không khỏi làm Hoài Dung cảm thấy thích thú.
“Cô đi trước đây. Em về sau nhé. Hẹn em thứ hai gặp mặt...”
Hoài Dung vẫy tay chào nó, sau đó nhẹ nhàng xoay người rời khỏi. Con tim Nhã Di không khỏi suýt xoa, vì sao lại có người phụ nữ vừa đẹp lại vừa dịu dàng đến như vậy, thật là không thể chịu được mà.
Comments
Gatakio (bye)
etou, thấy truyện này quen ghê, như tui từng đọc ở đâu rùi á, cả tên nick ad cũng thế 🤔
2022-01-20
4