Trên con đường tấp nập xe cộ, có một chiếc xe đang chạy vu vút đến một công ty lớn.
- Chủ tịch! Đã tìm ra người động tay vào xe của cậu Diệp Hoàng rồi ạ, mời chủ tịch xem qua đoạn video. Thư kí kim cách tay đắt lực của Diệp Tiêu, Triệu Hải, nói.
- Đã bắt được nó chưa?. Sau khi xem xong video anh hỏi với giọng lạnh.
- Đã bắt được rồi, hiện tại đang ở nhà giam.
- Nó có khai ra gì không?.
- Nó vẫn không nói gì kể từ khi bị bắt đến đây.
- Đã điều tra chưa?
- Dạ rồi, hồ sơ đây ạ. Cậu đưa hồ sơ cho anh nói.
Trong nhà giam, một căn nhà khi bước vào đã thấy một màn tăm tối và u ám, có rất nhiều vết máu dính đầy hết căn nhà và có nhiều dụng cụ tra tấn cho thấy căn phòng này đã xử lý rất nhiều người....
- Chúng mày muốn gì?. Khi thấy anh bước vào, hắn la lớn hỏi.
- Đây là người thân của mày? Nếu mày khai ra ai là chủ mưu đứng đằng sau thì những người này sẽ được an toàn cộng với việc mày sẽ được một số tiền để trốn đi nước ngoài sinh sống cùng với người thân đến già. Cậu ném những tấm ảnh vào hắn nói.
- Đây là... ai? tao không quen biết... mày nói khùng điên gì vậy? Làm... Gì có ai đứng đằng sau tao? .... Chỉ có một tao một mình tao thôi.... Đây... đây là âm mưu của một mình tao. Hắn sau khi xem những tấm ảnh xong lo lắng, gấp gáp nói.
- Nếu là âm mưu của một mình mày... Thì... ra tay đi càng gọn càng tốt. Sau khi anh nói xong thì có ba người cao to, hung tợn tiến lại gần phía hắn.
- Chúng mày... Chúng mày muốn làm gì? A aaa thả tao ra, đồ chó đ* a thả tao ra.... Ta... Tao nói chúng mày thả tao ra, tao nói... . Sau một hồi tra tấn tàn bạo thì hắn cũng chịu nói ra người đứng sau sai khiến hắn.
- Ngoan lắm nếu lúc đầu mày cũng ngoan như vậy thì đã không bị như này rồi, tao hứa với mày sẽ chăm sóc cho người nhà của mày 'thật tốt'....
- Mày... Mày nói vậy là có ý gì?. Hắn hoang mang nhìn anh hỏi.
- Xử lý sạch sẽ đi.
- Vâng.
- Chúng mày... chúng mày muốn làm gì? Tao sẽ không tha thứ cho bọn mày đâu. *Phụp* Aaaaa.
- Nó chết rồi ạ.
- Tiếp theo các ngươi nên biết làm gì rồi chứ?
- Vâng! Chủ tịch đi thông thả. Anh bước ra khỏi đó như chưa có chuyện gì xảy ra.
- Các ngươi nhanh chóng xử lý sạch sẽ đi, đừng để người khác nghi ngờ. Nói xong cậu nhanh chóng đuổi theo anh.
Cùng lúc đó tại một biệt thự to lớn và sang trọng có một chiếc xe cũng sang trọng không kém đang dừng lại trước cửa biệt thự.
- Cậu chủ xuống xe thôi. Anh Phong xuống xe mở cửa cho cậu nói.
- Đây... Đây là đâu? " Wao~ đẹp quá ". Cậu xuống xe, khi nhìn thấy căn biệt thự cậu bị choáng ngợp, hỏi.
- Đây là nhà của cậu chủ, cậu chủ không nhớ ư?Anh hỏi cậu. Cố Phong dẫn cậu vào nhà thì có khoảng hơn một chục người hầu đã đứng đợi từ trước để hầu hạ cậu.
- Chào mừng cậu chủ nhỏ đã trở về. Những người hầu đồng loạt cúi đầu chào cậu.
- Cảm ơn mọi người. Cậu ôn nhu đáp lại.
- Để tôi đưa cậu chủ lên phòng.
- Vâng. Cậu cùng Cố Phong đi lên lầu, đi về phía phòng ngủ của cậu.
Sau khi cậu và anh đi thì đã có những tiếng thì thầm bàn tán xuất hiện.
- Sau tôi cảm thấy cậu chủ nhỏ ôn nhu hơn lúc trước vậy?
- Tôi cũng thấy vậy, không biết những ngày qua cậu chủ đã đi đâu mà thay đổi như vậy...
- Đúng vậy! Thật là tò mò...
- Các cô không đi làm việc đi mà còn đứng ở đây chụm ba chụm bảy nói chuyện? Muốn bị đuổi hay sao?. Sau khi đưa cậu lên phòng, Cố Phong quay lại và nghe được những lời bàn tán liền lên tiếng kêu găng đe đám người hầu, nghe vậy mọi người đều lo sợ và đồng loạt giải tán đi làm việc của mình.
- Đúng là ngày càng không có phép tắc. Anh nói.
Trong phòng của Diệp Hoàng bấy giờ.
Châu Duy khi bước vào đã vô cùng choáng và thích thú, cậu đi qua đi lại và khám phá căn phòng một lát rồi lại ngồi lại trên giường nói lẩm bẩm một mình
- Ở đây cái gì cũng có hết còn là những đồ đắt tiền mà còn là đồ của những thương hiệu nổi tiếng nữa chứ... haizz đúng là có nhiều tiền thích thật. Cậu cảm thấy thật sung sướng khi được ở trong căn phòng này, cậu đang nằm trên chiếc giường ấm áp và mìm mịn thì cậu nhìn thấy trên bàn làm việc một cuốn sách, cuốn sách đã thu hức sự chú ý của cậu.
- Khi ta còn nhỏ? Đây... Đây là sách của Diệp Hoàng sáng tác sao? Hình... như còn chưa xuất bản?!. Cậu bất ngờ nói rồi cầm cuốn sách lên cậu tò mò mở ra xem thì cuốn sách đã làm cho cậu cho cậu bị thu hút về nội dung, cách thức viết và lối dẫn chuyện lôi cuốn. Cậu mãi mê đọc cho đến tiếng rõ của cũng không nghe thấy.
- Cậu chủ... Cậu chủ nhỏ?. Cố Phong đứng ở ngoài rõ cửa không thấy cậu trả lời anh liền lấy chìa khóa dự phòng lên mở, khi mở cửa ra anh đã rất bất ngờ khi thấy cậu đang đọc sách của mình viết, sau khi anh vào thì cậu mới chú ý đến anh.
- A... Anh vào đây từ khi nào vậy?!. Cậu bất ngờ khi thấy Cố Phong vào lúc nào mà cậu không hề hay biết, hỏi.
- Tôi rõ cửa mãi mà không thấy cậu trả lời nên tôi đã rất lo cậu xảy ra chuyện nên... mới đành mở cửa, mong cậu chủ trách phạt..... Anh cúi đầu xin lỗi cậu, nói.
- À không đến nổi trách phạt đâu, đây là lỗi của tôi khi không nghe thấy tiếng anh rõ cửa, tôi xin lỗi. Cậu bối rối không biết vì sao Cố Phong kêu mình trách phạt?
- À không... Không phải lỗi của cậu chủ đâu ạ. Anh hốt hoảng, nói.
- Vậy... Anh kêu tôi có chuyện gì? Cậu bình tĩnh lại, hỏi.
- À vâng là cậu chủ Tiêu kêu tôi lêu mời cậu xuống ăn cơm ạ. Anh nhìn cậu, nói.
Updated 32 Episodes
Comments