Chương 2: Tình địch

Công ty Hà Tịnh, tập đoàn lớn nhất đứng đầu thành phố S. Chủ tịch đương nhiệm hiện tại Hà Nhậm Trọng năm nay đã ngoài năm mươi, ông có ba người con trai.

Con trai cả Hà Thẩm Ngọc, năm nay hai tám tuổi là nam người mẫu, diễn viên nổi tiếng. Con trai thứ hai Hà Thẩm Lăng, hai mươi tuổi, người có tư chất cao nhất, tương lai sẽ thừa kế sản nghiệp Hà gia. Còn con trai út Hà Thẩm Nghĩa, mười tám tuổi, là con riêng của Hà Nhậm Trọng cùng một phụ nữ thôn quê.

Chàng trai cao ráo, mặc áo ba lỗ màu đen phối với cái quần rộng thùng thình, chân đi giày bốt, tai đeo khuyên bạc, tóc nhuộm màu đỏ rực đặc biệt chói mắt. Người có ngoại hình cuồng dã như thế, không biết vì lý do gì lại xuất hiện tại đại sảnh của công ty.

Nhân viên dường như đã qua quen thuộc với chàng trai nổi bật này, cũng không phản ứng quá lớn, khi gặp mặt lịch sự chào hỏi đôi câu.

"Du thiếu gia, sớm khỏe."

"Ngài đến tìm Hà tổng sao?"

Du Anh Tuấn vừa đi vào thang máy, vừa vẫy tay chào cuồng nhiệt, tựa như hắn chính là một đại minh tinh thứ thiệt.

"Mọi người sớm hảo."

"Ai dô, chị Hằng nay chị đẹp quá, mém chút em không nhìn ra."

"Trời, đây không phải Dư mỹ nhân sao, đúng là tuyệt sắc giai nhân."

Nhìn thân ảnh Du Anh Tuấn biến mất sau thang máy, Dư Kiều được khen không kìm nổi đỏ bừng mặt, đồng nghiệp bên cạnh thấy cô ngẩng người, tốt bụng huých nhẹ một cái.

"Dư Kiều à, tỉnh lại đi."

Cô hồi thần trở lại: "Hinh Tử, ai anh ấy cũng khen ngợi vậy sao?"

"Đúng vậy, lúc đầu mình cũng mừng thầm, sau này biết Du thiếu gia đối với phụ nữ đều vậy, nghe riết thành quen." Hinh Tử chóng cằm thở dài ngao ngán.

Thanh Hằng được khen xinh đẹp, không một chút vui vẻ ngược lại bực bội muôn phần: "Hừ, chị đây đã ba mươi lăm tuổi rồi, mà tên nhóc đó cũng không tha."

Hinh Tử không thể không đồng tình: "Dư Kiều, cậu biết thím Vương dọn vệ sinh không?"

Dư Kiều thành thật gật đầu.

Thanh Hằng bị khơi gợi lại kí ức, cũng lên tiếng tiếp lời: "Em đang nhắc tới chuyện, tên nhóc đó thả thích thím Vương suốt một tháng chứ gì?"

"Đúng vậy." Hinh Tử nhớ tới lại buồn cười: "Cậu biết không, bây giờ mà thấy bóng dáng Du thiếu gia phía xa, bên này thím ấy đã chạy trước ba cây số để trốn."

Thanh Hằng: "Ha ha."

Dư Kiều vẫn còn ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi, biện hộ nói: "Mình thấy anh ấy rất tốt, có lẽ là muốn làm mọi người vui thôi."

"Không được, em phải tỉnh táo lên, người này chúng ta với không tới." Thanh Hằng nhận thấy đàn em đang có xu hướng lầm đường lạc lối, ra sức nắm vai cô lay tỉnh.

Hinh Tử cảm khái: "Mà tới giờ em vẫn không tin được, Du thiếu gia lại là bạn thân của Hà tổng."

Không chỉ riêng cô, hầu hết nhân viên công ty đều không tin, một người nhìn chả khác gì "play boy" làm bạn với một người trầm ổn, lạnh lùng. Hai cái khí chất này, nhìn sao cũng thấy không hòa hợp.

Thanh Hằng phát hiện bọn họ ngồi lê đôi mách từ nãy giờ, đưa tay lên giải tán, trở về làm việc của mình.

_____._____

Văn phòng làm việc của Hà Thẩm Lăng nằm tại tầng trên cùng của tòa cao ốc. Du Anh Tuấn muốn tìm cậu chỉ có thể dùng thang máy đi lên. Nhìn cánh cửa trước mặt, hắn cũng không có ý định gõ cửa báo trước, vặn tay nắm nửa vòng, thong thả bước vào.

"Hello Hà tổng."

Căn phòng rất rộng, bài trí lại vô cùng đơn giản, ở giữa đặt bộ sofa dùng để tiếp khách, cùng một cái bàn làm việc bên cạnh khung kính.

Hà Thẩm Lăng dừng động tác trên tay, đặt bản hợp đồng xuống bàn, hai tay đan vào nhau, không hài lòng nói: "Tớ nói cậu bao lần rồi, trước khi vào phải gõ cửa, cậu nghe rõ không, phải... gõ... cửa."

Du Anh Tuấn nhìn tên đang tỏ ra khó chịu, bĩu môi khinh thường: "Hừ, tớ với cậu cần gì mấy cái nghi thức xã giao phức tạp đó."

Dứt lời không chờ cậu phản ứng, hắn đã tự ngồi xuống ghế sofa, lấy bình trà rót cho bản thân một ly.

Hà Thẩm Lăng bất lực thở ra, cũng không thèm để tâm hắn tùy tiện, bước tới ngồi xuống đối diện, cầm ly trà vừa nãy uống một ngụm.

"Nè, cậu giáo huấn tớ rồi cậu thì sao, muốn uống thì tự đi mà chăm." Du Anh Tuấn tức giận hừ hừ mũi, đúng là làm màu.

Không để tâm lời nói khó chịu của hắn, Hà Thẩm Lăng đặt câu hỏi: "Nói, đến tìm tớ có việc gì?"

"Lo cãi nhau với cậu, xíu nữa quên mất chuyện cần làm." Du Anh Tuấn bừng tỉnh, lấy từ trong túi ra một xấp giấy, đẩy về trước.

Thẩm Lăng tiện tay cầm lấy một tờ trên cùng, khẽ lướt qua rồi nhíu mày: "Này là cái gì?"

"Thông tin về tình địch của cậu."

"Tình địch?"

"Đúng rồi, chẳng phải cậu thích Dương Lệ sao? Đây là người cô ta đang theo đuổi."

Du Anh Tuấn thật sự không hiểu, Dương Lệ có cái gì tốt, bề ngoài xinh đẹp đại trà cũng không hiếm lạ gì. Ấy vậy mà, cái tên bạn thân của hắn lại điên cuồng bám lấy.

Thẩm Lăng muốn tiền có tiền, muốn gia thế có gia thế, vẻ bề ngoài thì khỏi nói, anh tuấn nhã nhặn, tổng hợp là một "Cao phú soái." Năm lần bảy lượt, bị cô ta từ chối, không chừa chút mặt mũi. Có lúc, hắn muốn mời pháp sư làm phép, xem thử thằng bạn này của mình có phải bị bỏ bùa rồi hay không?

Nghe thấy hai chữ Dương Lệ, cậu lại chua chát trong lòng, tỏ tình ba lần đều thất bại. Cầm lấy phong thư bị kẹp giữa xấp tài liệu, bên trong là ảnh chụp hai nam nữ đang dùng cơm, cô gái trong hình cậu vô cùng quen thuộc là Tiểu Lệ, còn chàng trai đối diện cậu vẫn chưa nhìn rõ, bởi máy ảnh chỉ chụp phân nửa sườn mặt.

"Hình này chụp lúc nào?" Thẩm Lăng âm trầm hỏi.

Du Anh Tuấn không phát hiện cậu đang tức giận, vui vẻ đáp: "Thám tử chụp được ngày hôm qua."

Thẩm Lăng: "..."

"Anh ấy năm nay đã ba mươi rồi, có một cửa hàng hoa tại con hẻm XXX, nghe nói buôn bán khá lắm." Anh ấy chính là chỉ Tử Đằng.

Thẩm Lăng đăm chiêu suy nghĩ, anh ta có gì hơn cậu chứ, nhìn Tiểu Lệ tươi cười thế kia, chắc hẳn là rất thích người này.

"À, tớ nghĩ cậu vẫn còn cơ hội đó." Du Anh Tuấn bỗng nhớ tới một chi tiết rất quan trọng.

Thẩm Lăng nheo mắt nguy hiểm hỏi lại: "Cơ hội gì chứ?"

"Anh ta là gay." Hắn cũng không bị thái độ cậu ảnh hưởng, thản nhiên tường thuật lại thông tin mình biết được.

"Ý cậu nói, anh ta thích đàn ông." Thẩm Lăng khẳng định thêm lần nữa.

"Đúng vậy." Du Anh Tuấn cầm lấy bức ảnh chụp Tử Đằng, chép miệng khen ngợi.

"Thẩm Lăng nhìn này, anh ta rất đẹp nga, đúng là "Diễm áp quần phương*" mà, càng nhìn càng thích."

*Diễm áp quần phương: Đẹp điên đảo, lấn át tất cả.

Thẩm Lăng: "..."

"Trời ạ, đôi mắt hút hồn này sao lại thuộc về con trai chứ, tớ hiểu tình yêu sét đánh là gì rồi, tớ nhìn anh ta mà muốn cong luôn rồi nè."

Thẩm Lăng: "..."

"Thiệt con m* nó, chết mê chết mệt với nhan sắc này mà." Du Anh Tuấn vẫn chưa nhận thấy sát khí đang ập đến, lời nói càng thêm phấn khích: "Chắc tớ phải về xin lỗi hai vị ở nhà, kiếp này con không thể cho hai người cháu để nối dõi rồi."

"Thích lắm sao?"

"Ừm, đúng vậy." Cái lời này có hơi chua chua, Du Anh Tuấn quay sang thấy thằng bạn mình mặt đã đen như đáy nồi, vội sửa lại lời: "Không không, sao có thể, đối với tớ Hà nhị thiếu gia vẫn phong độ hơn một bậc."

Thẩm Lăng lúc này sắc mặt mới hòa hoãn chút.

Du Anh Tuấn thầm thở phào may mắn.

"Nè, cậu định đi đâu?" Thấy Thẩm Lăng cầm áo khoác, đem theo chìa khóa đi ra ngoài, hắn cất tiếng hỏi.

"Dĩ nhiên là đi gặp mặt tình địch."

Hai chữ tình địch phát ra từ kẽ răng. Du Anh Tuấn lạnh sống lưng, cầm điện thoại lắc lắc: "Đừng quên chuyển khoản cho tớ nha."

"Đạ mấu!!! Đây mà là bạn bè sao."

"Hì hì, bạn bè cũng phải ăn mới có sức làm bạn bè tiếp chứ."

Hot

Comments

Tiểu Thanh

Tiểu Thanh

mong con trai chúng ta sẽ Hạnh phúc

2021-09-10

1

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play