Ngày hôm ấy, Hạ Tuấn Lâm trở về chung cư của mình, cậu mãi suy nghĩ về chuyện ở toà lâu đài lúc nảy.
Nghiêm Hạo Tường
Cuối cùng em cũng trở về!
Nghiêm Hạo Tường
Rồi em sẽ biết sớm thôi!
Lại là giọng nói đó, nó cứ ám ảnh cậu mãi không thôi, giọng nói trầm thấp lẫn vào đó là một chút gì đó mong đợi, nó làm Hạ Tuấn Lâm cứ như sắp nhớ được nhưng lại chẳng thể nhớ được.
Hạ Tuấn Lâm
Mình và người đó có quen biết nhau sao?
Hạ Tuấn Lâm nằm trên giường, tay gác lên trên trán mà trầm tư suy nghĩ.
Bỗng điện thoại của cậu vang lên, là người bố lúc nào cũng say xỉn.
Hạ Tuấn Lâm
Tôi nghe!
Ba của Hạ Tuấn Lâm
Mày đang ở đâu hả thằng con khốn kiếp?
Giọng ông hòng học mà buông lời mắng nhiếc cậu
Hạ Tuấn Lâm
Ông tìm tôi làm gì? Tôi đang làm việc của mình.
Ba của Hạ Tuấn Lâm
Mày còn hỏi tao sao, sao mày lại không chuyển tiền cho tao hả?
Ông ta tức giận mà nói rất lớn vào trong điện thoại.
Hạ Tuấn Lâm
Tôi đã chuyển cho ông rất nhiều vào tuần trước đấy! Ông xài hết rồi sao?
Hạ Tuấn Lâm nghe ông ta mắng mình cũng chẳng mấy ngạc nhiên bởi lẽ điều này quá đổi bình thường với cậu.
Ba của Hạ Tuấn Lâm
Mày chuyển có bấy nhiêu mà bảo là nhiều sao, mau mau chuyển cho tao đấy!
Ông ta nói rồi tắt máy đi, Hạ Tuấn Lâm cũng để điện thoại sang một bên, cậu thở dài, sao cuộc sống này cứ như muốn thử thách cậu vậy chứ?
Hạ Tuấn Lâm
Nghiêm Hạo Tường, rõ ràng là rất quen thuộc
Hạ Tuấn Lâm lẩm bẩm rồi cũng dần chìm vào giấc ngủ sâu.
...
Ngày hôm sau, cậu giật mình tỉnh giấc thì chỉ mới hơn 3 giờ sáng, cậu mơ màng muốn ngủ lại nhưng chẳng thể nào chợp mắt được.
Nghiêm Hạo Tường
Mau đến đây
Nghiêm Hạo Tường
Ta vẫn đang đợi em đấy!
Tiếng nói đó một lần nữa vang lên trong không gian tĩnh lặng, Hạ Tuấn Lâm chẳng biết vì lý do gì mà lại đứng dậy đi ra khỏi phòng, cậu từ từ mà đi về phía ngọn núi ấy.
Cậu cứ vậy mà vô thức đi đến toà lâu đài ấy, Hạ Tuấn Lâm đẩy tay vào bên trong.
Hôm nay chẳng phải là một bức ảnh nữa mà là vô số bức ảnh.
Hạ Tuấn Lâm
Rốt cuộc anh là ai hả?
Hạ Tuấn Lâm chợt bật khóc, hai tay cậu ôm lấy đầu mình mà khụy xuống nền gạch.
Nghiêm Hạo Tường
Em quên ta rồi sao?
Hạ Tuấn Lâm
Anh là ai chứ? Tôi đã quên những gì chứ?
Hạ Tuấn Lâm nói trong tiếng nấc nghẹn ngào, hai mắt cậu cố nhìn xem xung quanh nhưng chẳng thấy ai ngoài cậu cả.
Nghiêm Hạo Tường
Hạ nhi, em thật sự đã quên ta rồi!
Nói rồi người đó cười lên như điên như dại, tiếng cười như được vọng về từ địa ngục, nó lạnh đến thấu xương người nghe.
Hạ Tuấn Lâm
Quên sao? Tôi đã quên mất gì sao?
Nghiêm Hạo Tường
Phải, Hạ Tuấn Lâm, em đã rất to gan khi dám quên đi ta.
Tiếng người đó gào lên trong gió sương, uất ức, hờn trách, những nổi đau thống khổ nhất đều nghe ra được.
Hạ Tuấn Lâm
Tôi sao? Vậy anh muốn như thế nào? Hay....
Hạ Tuấn Lâm
Là anh giết chết tôi đi, để tôi không phải như bây giờ.
Nghiêm Hạo Tường
Em nghĩ ta không dám sao?
Tiếng nói vang lên, Hạ Tuấn Lâm bị một lực vô hình nào đó bóp lấy cổ kéo lên không trung, hai chân cậu dần rời xa mặt đất.
Hạ Tuấn Lâm
Xin... xin lỗi.
Hạ Tuấn Lâm lên tiếng nói, giọng cậu cứ nghẹn nghẹn do bị bóp mạnh vào cổ. Hai tay cậu cũng chẳng ôm lấy cổ mình mà cứ vậy buông thõng xuống như chẳng còn luyến tiếc điều gì.
Nghiêm Hạo Tường
Em...
Hạ Tuấn Lâm dần ngất đi, cậu từ trên cao được thả xuống đất, cứ nghĩ sẽ đáp phải nền gạch lạnh lẽo chứ, nhưng không cậu rơi vào một vòng tay ấm áp của ai đó.
Lúc đó, Hạ Tuấn Lâm đã mất dần ý thức, cậu cũng chẳng thể nhìn rõ rốt cuộc người đó là ai.
Nghiêm Hạo Tường
Hạ nhi, ta phải làm gì với em đây?
Một con người với dáng vẻ cao gầy, hai tay ôm lấy cậu vào lòng, ánh mắt hắn ta hiện rõ vẻ u sầu không giấu được. Hắn ta là Nghiêm Hạo Tường.
Lưu Diệu Văn
Ngài cũng quá vội rồi đấy!
Một người nữa đột nhiên xuất hiện trong không trung, anh ta lơ lửng trong không gian, hai tay khoanh trước ngực mỉm cười một cách cao ngạo.
Nghiêm Hạo Tường
Ngươi thì biết cái gì chứ?
Lưu Diệu Văn
Nghiêm Hạo Tường, tôi biết chứ!
Lưu Diệu Văn
Tôi biết ngài vẫn luôn ôm theo giấc mơ được gặp lại Hạ Tuấn Lâm.
Anh ta nói rồi cười lên rõ vang trong toà lâu đài cổ kính.
Tống Á Hiên
Hai người phiền quá đấy, tôi vẫn còn đang muốn nghĩ ngơi đây này!
Lại một người nữa xuất hiện, người này với dáng vẻ xinh đẹp, miệng đang mỉm cười, một nụ cười thật sắc sảo.
Lưu Diệu Văn
Em cũng tỉnh rồi sao?
Tống Á Hiên
Hai người lớn tiếng đến vậy, ai mà chẳng tỉnh chứ?
Tống Á Hiên
Ây dô, cuối cùng cũng tìm được rồi sao?
Tống Á Hiên, y mỉm cười rồi tan biến trong không gian, bỗng thình lình xuất hiện bên cạnh Nghiêm Hạo Tường, tay vân vê khuôn mặt đang say ngủ của Hạ Tuấn Lâm.
Tống Á Hiên
Vẫn xinh đẹp như vậy!
Lưu Diệu Văn
Cho hỏi vị Hoàng đế trẻ tuổi của tôi, ngài định làm gì cậu ấy đây?
Lưu Diệu Văn cũng xuất hiện bên cạnh Tống Á Hiên, anh ta nghiêng đầu nhìn vào cậu.
Nghiêm Hạo Tường
Ta sẽ khiến em ấy nhớ lại mọi chuyện.
Nghiêm Hạo Tường nhìn người đang nằm trong vòng tay của mình, hai mắt lại hiện lên một niềm yêu thương bất tận.
Lưu Diệu Văn
Vậy, ngài cũng đừng nên dọa sợ người khác chứ?
Lưu Diệu Văn nhíu mày nói với hắn.
Tống Á Hiên
Đúng đó, ngài cũng chẳng còn là con người đâu! Đừng có mới sáng sớm đã kéo người khác đến đây như vậy!
Tống Á Hiên cũng tiếp lời anh.
Nghiêm Hạo Tường
Em ấy không phải người khác, em ấy là Nam Hoàng Hậu của ta.
Comments
小如意
Vừa đẹp vừa sợ =))
2024-06-05
3
𝙓𝙞𝙖𝙣𝙜𝙇𝙞𝙣 🌷
tự nhiên thấy sợ
2023-06-19
2
Kaito Kid
ùi tự nhiên giật mình Hà
2023-02-17
4