Bắt đầu!!!
Hạ Tuấn Lâm, một cảnh sát trẻ tuổi vừa chuyển công tác ở một hòn đảo. Nó dường như được cách biệt với thế giới bên ngoài.
Trên hòn đảo là một thành phố hoa lệ, nơi đây giống như một thế giới khác vậy.
Cảnh sát Trưởng
Cậu là Hạ Tuấn Lâm vừa chuyển đến đây đúng không?
Hạ Tuấn Lâm nói rồi đảo mắt nhìn đồn cảnh sát chỉ vỏn vẹn có bốn người bao gồm cả cậu.
Hạ Tuấn Lâm
Sếp! Cả đồn cảnh sát chúng ta chỉ có bốn người sao?
Cảnh sát Trưởng
Ở đây rất yên bình, cũng chẳng có cướp bóc gì đâu! Ít cũng là chuyện bình thường.
Hạ Tuấn Lâm
Xin chào, tôi là Hạ Tuấn Lâm, năm nay 25 tuổi.
Cảnh sát 1
Vậy cậu nhỏ hơn tôi và Tiểu Diêu đấy, chúng tôi đều đã 30 đấy!
Hạ Tuấn Lâm
Vậy mong tiền bối chiếu cố em ạ!
Hạ Tuấn Lâm chào hỏi hai người đồng nghiệp của mình rồi cũng nhận nhiệm vụ đầu tiên là tuần tra thành phố!
Hạ Tuấn Lâm đi dọc trên các con đường, khung cảnh rất nhộn nhịp, mọi người buôn bán, nói chuyện rất vui vẻ.
Bỗng nhiên cậu nghe thấy một chuyện khi vô tình đi ngang mấy người phụ nữ đang bàn chuyện rôm rả.
Người dân
Bà có nghe tin gì chưa?
Người dân
Tin gì là tin gì?
Người dân
Thì chính là chuyện phải hiến tế đấy! Năm nay không biết ai lại bị nhắm trúng nữa?
Người dân
Tôi nghe nói phải là mấy người có gương mặt thanh tú đấy!
Người dân
Vậy sao? Mong là không phải con gái tôi.
Hạ Tuấn Lâm
Cho hỏi chuyện hiến tế là thế nào?
Hạ Tuấn Lâm đi đến hỏi thăm mấy người bọn họ.
Người dân
Cậu là người khác đến đúng không?
Hạ Tuấn Lâm
Phải ạ! Tôi vừa chuyển từ thành phố đến, không biết chuyện hiến tế là thế nào?
Người dân
Thì chính là hàng năm sẽ có người phải hiến tế cho người đó.
Hạ Tuấn Lâm có chút thắc mắc khi bọn họ chẳng nói rõ người đó là ai, chỉ ấp úng nói bóng gió.
Người dân
Người đó không thế nhắc đến tên đâu, ai mà nhắc đến thì y như rằng sẽ không sống yên thân.
Người dân
Đúng đó anh cảnh sát, chúng tôi chỉ là người dân lương thiện, không dám nhắc đến đâu.
Hạ Tuấn Lâm
Vậy người đó là ai? Sao mọi người lại sợ đến vậy?
Người dân
Người đó là chủ của toà lâu đài trên núi đấy!
Hạ Tuấn Lâm
Lâu đài trên núi? Ở đó sao?
Hạ Tuấn Lâm nói rồi đưa tay chỉ về hướng ngọn núi nằm trơ trọi sau khu chung cư cậu sống.
Người dân
Đúng đó, cậu cảnh sát à, chúng tôi khuyên cậu đừng nên đến đó.
Người dân
Phải đó, nguy hiểm lắm!
Người dân
Có mấy người tò mò đi đến đó đều mất tích cả rồi, chẳng tìm thấy xác đâu cả!
Hạ Tuấn Lâm
Vâng, cám ơn mọi người.
Hạ Tuấn Lâm nói rồi cũng tạm biệt mấy người họ quay về đồn cảnh sát, cậu muốn điều tra thêm về tòa lâu đài bí ẩn kia.
Cảnh sát 2
Ây, về rồi sao?
Hạ Tuấn Lâm
Anh, anh cho em hỏi chuyện của tòa lâu đài trên núi được không?
Cảnh sát 1
Sao chú mày lại tò mò về nó chứ?
Vị cảnh sát trẻ kia nghe cậu nhắc đến chuyện toà lâu đài trên núi bí ẩn đấy thì nhíu mày khó chịu hỏi.
Hạ Tuấn Lâm
Em nghe người dân xung quanh bàn tán về nó, rồi chuyện hiến tế gì đó!
Cảnh sát Trưởng
Cậu tốt nhất không nên biết quá nhiều, biết nhiều quá cũng chẳng tốt gì đâu!
Cảnh sát Trưởng đang ngồi xem xét thông tin thì lên tiếng cảnh cáo cậu về việc tò mò của cậu.
Hạ Tuấn Lâm nói rồi quay về chỗ ngồi của mình, cậu có rất nhiều thắc mắc về chuyện đó, tại sao mọi người lại không dám nhắc đến người đó, rốt cuộc người đó là ai?
Tại sao ngay cả cảnh sát Trưởng cũng không muốn cậu biết quá nhiều, có chuyện gì ẩn khuất ở đây sao?
Lý Thiệu Huy
Xin chào, có ai ở đây không?
Một người con trai trẻ tuổi đi đến đồn cảnh sát, anh ta vẫy vẫy tay khi trông thấy cậu.
Hạ Tuấn Lâm
Anh cần báo án gì sao?
Hạ Tuấn Lâm đi đến mời anh ta vào trong đồn rồi mời ngồi xuống, cậu hỏi.
Lý Thiệu Huy
Con mèo nhà tôi mất tích rồi!
Anh ta nhìn cậu thì mỉm cười, ánh mắt cũng rất hiền từ.
Cảnh sát 1
Cậu lại kiếm cớ sao? Thiệu Huy
Lý Thiệu Huy
Tôi đã làm gì sao? Tôi là công dân lương thiện ở đây, tôi chỉ đến báo án thôi mà.
Hạ Tuấn Lâm
Vậy mèo của anh trông như thế nào? Tôi sẽ tìm nó.
Hạ Tuấn Lâm nhìn anh ấy có vẻ hiền lành nên cũng thân thiện mà đáp lời anh.
Lý Thiệu Huy
Đây là ảnh của nó, nó mất tích đã gần ba ngày rồi đấy!
Lý Thiệu Huy đưa cho cậu một bức ảnh của một chú mèo nhỏ, cậu nhận lấy rồi tỉ mỉ quan sát.
Hạ Tuấn Lâm
Được rồi, tôi sẽ báo cho anh khi tìm được nó.
Lý Thiệu Huy
Vậy cậu bé à! Có thể cho tôi xin cách liên lạc với cậu được không?
Lý Thiệu Huy cười ma mãnh nhìn Hạ Tuấn Lâm. Hạ Tuấn Lâm lại là người khá thật thà, cậu ngay lập tức đáp ứng anh.
Lý Thiệu Huy
Vậy gặp lại sao nhé! Cậu bé cảnh sát.
Lý Thiệu Huy đạt được mong muốn thì cũng nhanh chóng ly khai khỏi đồn cảnh sát, trước khi đi còn thân thiện mà vẫy tay với cậu.
Cảnh sát 2
Tuấn Lâm! Em cẩn thận đấy, hắn ta chẳng phải kẻ tốt lành gì đâu!
Cảnh sát 1
Phải đó, hắn ta cứ dăm ba bữa là đến đây, phiền chết đi được.
Hai người họ phàn nàn rồi căn dặn cậu không nên tiếp xúc nhiều với anh, chắc phải có lý do gì nên hai người họ mới nói vậy.
Hạ Tuấn Lâm cũng vâng vâng dạ dạ, rồi cũng tiếp tục làm việc của mình, cậu xem lại mấy đơn báo cáo của khá lâu trước đây, thì phát hiện khá nhiều thư báo mất tích, nhưng những vụ án ấy đều bị lãng quên chẳng có đáp án.
Hạ Tuấn Lâm
' Sao lại vậy nhỉ?'
Hạ Tuấn Lâm xem xét rất kỹ cũng không tìm ra được đáp án, cậu cố tìm thêm vài thông tin rồi lưu vào điện thoại mình.
Đến lúc tan ca thì Hạ Tuấn Lâm mới thoát khỏi đống tài liệu đấy, cậu trở về chung cư nhưng vẫn không thôi suy nghĩ đến nó.
Cảnh sát Trưởng
Thằng nhóc đó có vẻ quan tâm đến chuyện này thì phải?
Cảnh sát 2
Tò mò quá không tốt, không phải ông luôn nói vậy sao?
Cảnh sát 1
Tôi thấy cậu ấy rất thú vị mà, cứ để cậu ấy điều tra đi, ai biết được lại tìm được gì.
Ba người họ nói rồi nhìn nhau bằng ánh mắt thâm trầm, có bí mật gì đang đợi cậu khám phá đây? Cả việc toà lâu đài bí ẩn kia nữa.
Comments
myz.leew
má tưởng chuyện gì to tát 🙂
2022-10-09
2
Quần con zịt của cáp từn:)
bộ này thấy hay ghê đọc lại mấy lần lun á
2022-07-23
1
Diễm Diễm
ủa
2022-06-10
3