-"Khoan đã."
Được vài bước thì một giọng nói êm ái cất lên níu chân Cảnh Dạ Viên ở lại, cô nhẹ xoay người nghi vấn:
-"Chẳng hay phu nhân còn việc gì căn dặn?"
-"Tay của bác sĩ..."
Lại Châu tiến vài bước chăm chú vào bàn tay cô ngập ngừng. Cảnh Dạ Viên lúc này mới nhớ lại những vết thương chằng chịt còn đang rỉ máu của mình mà hướng mắt xuống theo, cô cũng không phải hạng người hám hư vinh, mê danh lợi gì nên chỉ nhoẻn miệng cười trừ vội vàng giấu ra phía sau mà buông lời:
-"À. Không sao cả. Chỉ là vết thương nhỏ thôi."
-"Nhưng cũng vì cứu Lệnh Ân Chuẩn nên..."
-"Việc nên làm thôi. Phu nhân đừng quá bận tâm. Nếu không còn việc gì nữa tôi xin phép."
Vừa nghe mẹ Lệnh Ân Chuẩn nói đến chuyện mình cứu anh Cảnh Dạ Viên có phút ngạc nhiên bất động. Tuy nhiên cô cũng nhanh chóng lịch sự đáp lời rồi lại quay người theo hướng cũ mà cất bước.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
-"Là anh có phải không?"
Cảnh Dạ Viên ngồi trên ghế nhìn Hùng Khoắc Hưng đang cầm chiếc khay y tế bóng bẩy đi về phía mình. Thừa biết ý cô là gì nên Hùng Khoắc Hưng cũng tức thời gật đầu. Không để Cảnh Dạ Viên tiếp tục mà nhanh chóng cất giọng:
-"Là em vì con trai của họ nên mới thành ra như vầy. Sao phải giấu?"
-"Anh là người hiểu rõ..."
-"Chính vì anh hiểu rõ em và cũng hiểu rõ những người thượng lưu sống trong vinh hoa khoái lạc như họ nên anh càng phải nói. Họ không biết, em không giải thích thì cái nhìn lệch lạc về quyết định giữ cậu ta ở lại đây điều trị là không tránh khỏi."
-"Tâm...
-"...tâm người ta khó khiển, miệng thiên hạ khó quản. Em lại định nói như vậy nữa cơ à?"
Bị Hùng Khoắc Hưng nắm thóp cô cũng không thêm một lời nào nữa chỉ im lặng nhìn anh.
-"Em đó, không biết thương bản thân mình một chút nào hết."
Hùng Khoắc Hưng cúi đầu chăm chú tay tỉ mỉ quấn từng vòng băng cho cô mà miệng vẫn không quên càu nhàu. Cảnh Dạ Viên cũng ngồi yên không chống chế bao biện mỉm nhẹ môi nhàn nhã:
-"Tình thế nguy cấp, biết làm sao được. Vả lại cũng chỉ sơ sài có vài vết xước, không đáng kể."
-"Em còn nói là nhỏ. Xem này, có còn chừa một chỗ trống nào hay không?"
Hùng Khoắc Hưng vừa nghe câu từ hờ hững của cô đã lập tức buông bỏ chiếc kéo trên tay xuống mà phản ứng dữ dội, nhìn gương mặt ngơ ngác của Dạ Viên biết mình đã thái quá nên Khoắc Hưng cũng nhanh chóng hạ nhiệt, nhẹ giọng:
-"Chỉ là...anh lo cho em thôi. Em có biết nhìn em như vậy anh xót lắm không?"
Cảnh Dạ Viên vô tình chạm vào ánh mắt của Hùng Khoắc Hưng, vội vàng thu tay lại xoay mặt né tránh.
-"Em đã nói là không sao mà. Anh đừng quá bận tâm."
-"Dạ Viên, em là đang không hiểu hay cố tình không muốn hiểu? Em biết rõ tình cảm của anh đối với em như thế nào mà."
-"..."
-"Cho anh một cơ hội bảo vệ và chăm sóc em. Có được không?"
-"Trưởng khoa Hùng..."
Từ bên ngoài một nữ bác sĩ cầm trên tay tập bệnh án chẳng cần xem trước ngó sau đã xông thẳng vào phòng. Vừa nhìn thấy Hùng Khoắc Hưng cận mặt chặt tay với Cảnh Dạ Viên thì tức khắc đờ người bối rối.
-"Ờm...hậu đậu thật. Xin lỗi bác sĩ Hùng, tôi đi nhầm phòng rồi, thật là...tạm biệt ha, tạm biệt..."
Cô ta liền vờ như không thấy từng bước lui ra nhìn lên tấm bảng "Phòng Trưởng khoa" to tướng treo cao bên ngoài mà lập tức ỡm ờ.
Tức thời ngay sau đó cái khí không trong 4 bước tường liền rơi vào khoảng lặng dần trở nên ngột ngạt, khó thở đến vô hạn. Cảnh Dạ Viên liền tìm cách lui ra, cô đứng bật dậy mở giọng:
-"Em về nghỉ trước."
-"Ờ...nhớ...chú ý đến vết thương, đừng động nước..."
-"Em biết rồi."
Nói rồi cô không chút chần chừ mà rời đi, những bước chân mà Cảnh Dạ Viên sải trên nền gạch cứng ngắc cũng hệt như con người cô vậy, dứt khoát và đầy khí chất.
Hùng Khoắc Hưng vẫn chôn chân một chỗ nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của người con gái nhỏ bé kia mà tâm can quặn thắt. Suốt 1 năm qua dù Hùng Khoắc Hưng đã nhiều lần ngỏ lời tỏ ý, giãi bày hết nỗi lòng tơ vương với Cảnh Dạ Viên, từng ngày từng ngày một hoàn thiện bản thân mình hơn nữa nhưng đáp lại thái độ chân thành và tình cảm to lớn của anh cũng chỉ có 5 chữ không hơn không kém: "Xin lỗi! Em không thể."
Mỗi lần đối mặt với cô, mỗi tối khi đêm về, mỗi lúc cô đơn một mình Hùng Khoắc Hưng không tày nào thoát khỏi hang động nghi vấn của bản thân rằng mình chưa đủ tốt chăng? Hay đã vô tình làm điều gì cho cô phật ý? Hoặc mình chưa cho cô ấy được cảm giác an toàn, thoải mái khi ở cạnh?...Và cứ như thế hàng vạn câu hỏi cứ hằng ngày hằng giờ bủa vây lấy tâm trí của anh. Chẳng phút nào nới lỏng lòng mình ra được.
Độ trở về phòng cũng đã 1h30 phút sáng. Trời khuya vắng vẻ lại quá mệt mỏi nên Cảnh Dạ Viên chẳng cách nào còn sức để trở về nhà, đành tự do thả người lên chiếc ghế sô pha dài đối diện bàn làm việc mà chợp mắt. Hai chiếc mí mỏng manh vừa bao bọc lấy hai quả cầu tròn trịa Cảnh Dạ Viên đã lập tức đi sâu vào cơn mộng mị.
Updated 63 Episodes
Comments
Lyna Pham
tg giỏi văn ghê hé, mỹ từ k chê vào đâu được
2024-08-27
1